Chương 2:Trẻ con, nhận nuôi và ma pháp
Sau khi bị cột sáng đưa đi, Leon tạm thời mất đi tầm nhìn.
Thời điểm hắn mở mắt ra, trước mặt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Bầu trời trong xanh
Rừng cây bát ngát.
Cảnh tượng này tưởng chừng hắn sẽ không bao giờ thấy được.
Bản thân Leon – một v·ũ k·hí, từ khi sinh ra thì hắn đã không hề biết được bầu trời trong xanh hay rừng cây là gì.
Hắn chỉ có không ngừng chiến đấu, chờ lệnh, lại chiến đấu.
Bầu trời lúc đó cũng đã bị bao trùm bởi những đám mây đen, ngay cả việc phân biệt ngày đêm còn khó khăn nên căn bản Leon chưa từng thấy bầu trời màu xanh.
Hắn biết được bầu trời và rừng cây là từ những cuốn sách đã đọc.
Dù thân là một v·ũ k·hí, nhiệm vụ chính là bảo vệ nhân loại, nhưng Leon cũng được quán thâu những kiến thức cơ bản như chữ viết, ngôn ngữ, nếu muốn nói thì trình độ học vấn của hắn hẳn là tương đương với học sinh cao trung.
Trong thời gian chờ lệnh hắn thường hay tìm đọc những cuốn sách, vì có những điều mà chỉ có trong sách hắn mới có thể biết được.
Đó cũng là một phần cho việc hắn từ một “v·ũ k·hí” bắt đầu có được ”tình cảm” cùng “ý chí cá nhân”.
Có thể nói Leon khá ngạc nhiên khi lại thật sự được tận mắt nhìn thấy nhìn thấy bầu trời cùng rừng cây.
Nhưng trước mắt có một vấn đề quan trọng.
Hắn không di chuyển được.
Có vẻ như việc chuyển sinh sang thế giới khác cũng có một số hạn chế.
Chí ít thì hiện tại thân thể của hắn cũng không phải là thân thể ban đầu mà là cơ thể của một đứa bé còn nằm trong tả lót.
Leon thử cố gắng nhúc nhích nhưng có vẻ khá vô vọng.
“Tại sao mình lại chuyển sinh thành đứa bé nhỉ ? Chí ít cũng nên là một thiếu niên chứ ? Như thế này nếu muốn tự do đi du ngoạn chí ít còn cần hơn chục năm nữa.”
Leon suy nghĩ.
“Chưa kể với thân thể này, bị bỏ trong rừng một mình thật sự không phải là một ý kiến hay đâu. Thức ăn và nước uống là một vấn đề đáng quan ngại đấy.”
Hắn không khỏi lo lắng cho tình hình hiện tại.
Rất may mắn, hắn hiện tại đang năm trên con đường chính của khu rừng, khả năng cao sẽ có người nhìn thấy và nếu may mắn hắn có thể sẽ được cứu.
Không phụ Leon chờ mong, khi chờ đợi gần 3 giờ đồng hồ cuối cùng Leon cũng nghe được có tiếng bước chân đến gần.
Có vẻ như việc chuyển sinh dù mang một số bất tiện, Leon vẫn giữ được ngũ giác siêu phàm của mình.
Và may mắn của hắn cũng không tệ nữa.
“Oh, một đứa bé ?”
Giọng một người đàn ông trung niên vang lên.
“Ai lại vứt bỏ đứa bé giữa rừng thế này ? Thật không thể tin được mà.”
Giọng người đan ông có vẻ khá bất mãn với việc 1 đứa bé còn nằm trong tả lót bị đặt trong rừng.
Rồi Leon cảm giác hơi mất trọng lượng, có vẻ như hắn đã được bế lên.
Cuối cùng hắn cũng có thể nhìn rõ mặt của người đến.
Một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, mái tóc hơi điểm bạc, gương mặt có vẻ hiền hậu, dù vậy vẫn có thể cảm giác được người đan ông này tỏa ra một luồng áp lực vô hình.
“Rất mạnh.”
Đây là đánh giá của Leon.
Hắn dự đoán nếu là bản thân ở thời kỳ đỉnh cao cũng phải tung ra 80% sức mạnh mới có thể đánh ngang tay với người trước mắt.
Quả nhiên là dị giới, tùy tiện một người qua đường cũng là cao thủ.
Nói thì dài nhưng thật ra thời gian Leon suy nghĩ chỉ tầm 1 giây mà thôi.
Người đàn ông chậc chậc lấy làm lạ:
“Một đứa trẻ kỳ lạ, nhìn tình hình chắc cũng đã ở đây khá lâu, vậy mà vẫn không khóc không nháo.”
Nói xong, người đàn ông hơi suy nghĩ.
“Tiếp tục để đứa trẻ ở đây tất nhiên là không được, nhưng làm sao đây ?”
Nhìn Leon một hồi, người đàn ông vẻ mặt kiên định như hạ quyết tâm.
“Bé con, giờ ta sẽ mang cháu về, có vẻ từ nay nhà ta lại có thêm một thành viên mới rồi.”
Vốn đang đắn đo, nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh của đứa bé thì người đàn ông lại không thể bỏ mặc nó được.
Người đàn ông – Antony De Fedorov – quyết định sẽ mang đứa trẻ về nuôi dưỡng.
Leon chỉ trừng mắt nhìn người đàn ông, không tỏ vẻ đồng ý hoặc phản đối, mà thật ra hắn muốn cũng không được vì chỉ là một đứa trẻ sơ sinh.
“Mà trước đó ta cần biết tên cháu đã.”
Người đàn ông một tay bế Leon, một tay lục lọi xem trên người hắn có mang theo thứ gì để nhận diện thân phận không.
“Ồ, một chiếc nhẫn.”
Từ trong tấm khăn, Antony tìm được một chiếc nhẫn có vẻ khá quý giá.
Ngoài ra, phía trên chiếc nhẫn khi nhìn kỹ còn có khắc một dòng chữ nhỏ.
“Leon.”
Antony thì thầm, cúi đầu nhìn Leon:
“Vậy từ giờ, tên cháu sẽ là Leon, cháu của ta.”
Nói xong, người đàn ông bế Leon về nhà.
Đây cũng là bắt đầu chuyến hành trình dị giới của Leon.
--------------------------------------------------
10 Năm sau
Trước sân, hai bóng người đang đứng song song, một già một trẻ.
Đứa trẻ ước chừng 10 tuổi, người đàn ông tóc điểm bạc nhìn qua khoảng 50.
Đây là 2 ông cháu Leon.
Mười năm trôi qua, Leon giờ cũng đã trưởng thành.
Tên đầy đủ của hắn là Leon De Fedorov.
Cũng chính là lấy họ của ông, người đã nhận nuôi mình.
Lúc này, ông Antony đang dạy Leon phép thuật cơ bản.
Ở đại lục Orstar này, từ 10 tuổi đã có thể coi như vị thành niên, vì vậy cũng có thể bắt đầu lựa chọn học kiếm hoặc ma pháp.
Mặc dù cũng không chỉ có hai loại để lựa chọn, nhưng kiếm và ma pháp vẫn là 2 thứ phổ biến nhất ở đại lục.
Ngoài ra còn có các loại chức nghiệp khác như Luyện kim sư, nhà nghiên cứu, dược sư, cùng một số chức nghiệp linh tinh khác.
Số lượng chức nghiệp một người có thể học là không giới hạn, nhưng thường người ta chỉ lựa chọn 1 chức nghiệp chính cùng 1 chức nghiệp phụ.
Dù sao sức người có hạn, việc học quá nhiều thứ không những vô dụng mà còn kéo theo hệ lụy khiến năng lực chậm tăng trưởng, nói chung là chỉ có hại mà không có lợi.
Người ta có câu là “Kỹ nhiều không áp thân” nhưng đó là trường hợp khi bạn là thiên tài mà thôi.
Người bình thường không thể, mặc kệ là tinh lực hay thiên phú.
Hiện giờ Leon cũng đã 10 tuổi, nên hôm nay hắn cũng chính thức được lựa chọn chức nghiệp tương lai cho mình.
Vì vậy Leon quyết định chọn làm Ma pháp sư, phụ trợ là kiếm sĩ.
Có rất nhiều nguyên nhân, nhưng cơ bản là do hắn cũng không thấy quá hứng thú với các loại chức nghiệp khác.
Ở Địa Cầu, trong suốt quãng thời gian chiến đấu với Ma giới, kiếm thuật của Leon đã được rèn luyện đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Kiếm kỹ của hắn tuy không cao siêu, nhưng nó lại là thứ đã đạt tới “phản phác quy chân”.
Đơn giản không thừa thãi.
Kiếm thuật, kỹ thuật, tầm mắt, phán đoán, tất cả những thứ đó tạo nên phong cách riêng cho Leon.
Một loại kiếm thuật g·iết người.
Tuy rằng ở thế giới này có lẽ có những người có kiếm kỹ cao siêu hơn, nhưng hiện giờ vì chưa gặp được ai nên hắn cũng không mấy hứng thú.
Vì vậy Leon đã quyết định chọn Ma pháp.
Kiếp trước tuy ma pháp của hắn không tệ, nhưng nó cũng chỉ đến thế thôi.
Không giống với Ma tộc, nhân loại không có thiên phú ma pháp trời ban.
Thêm nữa Leon trong số 13 sản phẩm “Demon Slayer Series” cũng không thuộc về loại chuyên sử dụng ma pháp.
13 Demon Slayer Series, còn được gọi là 13 v·ũ k·hí hay “13 anh hùng”
Mỗi người có một “đặc tính” riêng biệt.
Có thiên hướng sức mạnh, có thiên về phòng ngự, có chuyên về tốc độ, có chuyên về tinh thần, chuyên khống chế, chuyên ma pháp...
Mà Leon, sản phẩm thứ 13, đặc tính của hắn là “siêu tăng trưởng”.
Một v·ũ k·hí không ngừng phát triển và hoàn thiện bản thân.
Nếu muốn so sánh, có thể nói so với 12 sản phẩm khác, hắn là một sản phẩm yếu ở giai đoạn đầu nhưng lại có tiềm năng cao nhất.
Bất cứ kiến thức gì cũng có thể ghi nhớ nhanh chóng, bất cứ kỹ thuật nào cũng có thể học tập, bất cứ ma pháp nào cũng có thể thông hiểu.
Nếu nhân loại tốc độ học tập chỉ là 1, vậy Leon chính là gấp 5 lần nhân loại thông thường.
Không ngừng phát triển, từ lúc ban đầu có thể bị g·iết c·hết, cho đến cuối cùng đã không ai còn đủ khả năng uy h·iếp hắn.
Đây chính là “Siêu tăng trưởng”.
Trở lại vấn đề chính, hiện giờ ông nội Antony đang giảng giải cho Leon về kiến thức ma pháp căn bản.
“Thế giới này Ma pháp chia làm 7 loại nguyên tố gồm: lửa, đất, nước, gió, điện, quang ma pháp cùng ám ma pháp.”
“Ngoại trừ 7 loại kể trên, còn có 2 loại ma pháp đặc biệt là trị liệu cùng biến hình. Hai loại này chỉ có thể chất đặc biệt mới luyện thành được. Trị liệu có thể coi như 1 nhánh của quang ma pháp, nhưng hiệu quả của nó chỉ dùng để trị liệu chứ không đa dụng như quang ma pháp.”
“Ma pháp thông thường đều cần chú ngữ, càng thuần thục thì tốc độ đọc càng nhanh thậm chí có thể đạt tới tình trạng [ vô niệm chú ] đương nhiên đó là với ma pháp thông thường. Những ma pháp cấp cao hay ma pháp cổ đại tuy rằng có thể rút ngắn một phần thời gian niệm chú nhưng muốn đạt tới [ vô niệm ] là điều bất khả thi.”
Ông Antony nói thao thao bất tuyệt giảng giải cho Leon những kiến thức ở thế giới này.
Leon một bên gật đầu, một bên tự nhủ:
“Vậy là Ma pháp ở thế giới này cùng Địa Cầu cũng có phần tương tự nhỉ, theo như kiến thức từ bên kia thì chính là dùng lời nói tạo nên cộng hưởng với nguyên tố xung quanh để thi triển. Mà, mình cũng không rành cái này lắm.”
Ông Antony hắng giọng, kéo lại sự chú ý của Leon.
“Giờ cháu hãy nhìn kỹ, ta sẽ làm mẫu.”
Nói xong, ông đưa tay ra phía trước:
“Nguyên tố lửa hãy nghe theo lệnh ta, Ma pháp cấp 1 – Hỏa cầu thuật !”
Vừa đọc xong, ngay bàn tay ông Antony xuất hiện một vòng tròn ma pháp với những phù văn cùng ký hiệu tối nghĩa xoay tròn, một q·uả c·ầu l·ửa được bắn ra.
Cách xa 2m lập tức bị nổ ra một cái hố vừa đủ để Leon chui vào.
Ông Antony nhìn sang rồi nói:
“Đấy chính là chú ngữ. Đương nhiên khi đủ thuần thục thì cơ bản có thể từ trong lòng tưởng tượng ra được một phần chú ngữ, khi đó chỉ cần đọc mấy từ khóa mấu chốt là đủ để phóng ra ma pháp.”
Leon gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“À mà cháu chỉ nên phóng thích ma pháp vừa sức thôi, dù sao trữ lượng ma pháp của 1 người là có hạn. Việc sử dụng ma pháp cấp cao tiêu tốn rất nhiều ma lực, nếu giữa chừng ma pháp chưa hoàn thành mà ma lực cạn kiệt thì vừa không thể phóng thích ma pháp còn vừa khiến cơ thể tổn thương, nhớ lấy.”
Ông dặn dò thêm.
Leon gật đầu lần nữa.
Thấy hắn đã tiếp thu lời căn dặn, Antony ra hiệu Leon làm theo những gì ông vừa dạy.
Leon bước lên 1 bước, đưa tay ra bắt đầu tụ tập ma lực.
Chỉ thấy một vòng tròn ma pháp phức tạp màu đỏ xuất hiện, sau đó bắt đầu tụ tập nguyên tố ma thuật trong không khí.
Hỏa cầu thuật hình thành xong.
Chỉ là...
Ông Antony vốn còn đang bất ngờ vì đứa cháu chỉ vừa thử 1 lần duy nhất liền thành công, lúc này lại vẻ mặt biến đổi.
Quả cầu của Leon đang lấy tốc độ điên cuồng hấp thu ma lực trong không khí, bành trướng càng lúc càng lớn.
Chỉ trong khoảng khắc đã đạt tới gấp 2 của ông Antony vừa biễu diễn lúc nãy.
Ông Antony biến sắc kêu lớn:
“Leon, nhanh, bắn nó đi.”
Leon cũng cảm giác không ổn lắm, không biết vì lý do gì nguyên tố ma thuật lại đột nhiên như lửa đổ thêm dầu, không ngừng hướng hắn tụ tập.
Nghe được ông Antony nhắc nhở, Leon không suy nghĩ nhiều liền lập tức nhắm thẳng lên trời phóng ra.
Quả cầu lửa lấy tốc độ cực nhanh bay lên bầu trời rồi p·hát n·ổ.
Ông Antony lấy tay lau mồ hôi, màn vừa rồi thật sự khiến ông bị Leon dọa 1 trận.
Leon quay lại nhìn ông, lè lưỡi làm ra vẻ vô tội.