Chương 25: Tiệc trà, vay tiền, Leon thắc mắc
Thời gian của Leon tại học viên khá là yên bình, ngoại trừ bình thường cùng 3 người bạn dở hơi của mình tụ tập lúc rảnh thì chính là học tập cùng làm nhiệm vụ Guild lúc rảnh.
Mấy ngày cuối tuần hắn luôn cố tranh thủ làm một vài nhiệm vụ có thể hoàn thành trong ngày, một phần là để gia tăng kinh nghiệm cùng kiếm được 1 ít thù lao, 1 phần chính là để tăng rank mạo hiểm.
Trải qua 1 tháng kiên trì thì Leon đã thành công từ Rank E tăng lên Rank D.
Với Rank cao hơn, bạn sẽ làm được những nhiệm vụ khó hơn và có nhiều thù lao hơn.
Về phần Leon, hắn tăng Rank mạo hiểm là để thuận tiện cho sau này đi chu du.
Dù sao có những dugeon đặc biệt chỉ mở ra đối với mạo hiểm giả có rank cao, và rank cũng có thể xem như 1 loại giấy thông hành nữa.
Người ta sẽ chỉ cản đường hoặc c·ướp b·óc mạo hiểm giả bình thường, không ai ngốc đi cản đường một mạo hiểm giả Rank A hoặc Rank S cả.
Đây đúng là 1 tháng yên bình… với Leon, nhưng với lớp học của hắn thì 1 tháng này không yên ổn cho lắm.
Artermia vì không thể tiếp tục chịu đựng cảnh Army quyến rũ hoàng tử ( chí ít chính cô cho là vậy ) vì vậy cô và Army đã có một cuộc nói chuyện ngắn tại hành lang.
Nhưng hiển nhiên cuộc nói chuyện này không phải chuyện gì tốt rồi.
Artermia thậm chí đã nói ra mấy lời kiểu như:
“Cô hãy biết vị trí của mình đi !”
Và hiển nhiên chuyện này không thể nào giấu được hoàng tử cùng nhóm của cậu ta.
Thế là mối quan hệ của họ lại càng xấu thêm 1 bậc.
Leon chỉ đơn giản làm quần chúng xem kịch mà thôi, thỉnh thoảng còn cùng Ophelia tán gẫu 2 câu.
Từ sau vụ Dugeon thì có vẻ cô càng thêm thích bắt chuyện với Leon.
Còn Leon vẫn như cũ – hắn muốn tránh ra khỏi những mối nguy tiềm tàng có thể uy h·iếp đến sự yên ổn của mình.
Vậy nên chuyện cô càng lúc càng chủ động khiến Leon rất băn khoăn.
Rõ ràng hắn đã cố gắng giới hạn tiếp xúc nhưng sao luôn có cảm giác mình lại cắm flag thế này !?
Bỏ qua chuyện đó sang 1 bên.
Lúc này là thời điểm giữa tháng năm, ngày mai cả học viên sẽ được phép nghỉ lễ 1 tuần.
Leon đang cùng nhóm Blanch thương lượng về những gì sẽ làm trong ngày nghỉ lễ.
Ba thanh niên này nói với Leon về dự định tổ chức buổi tiệc trà.
“Tiệc trà ? Nhưng tại sao ?”
Leon nghi hoặc.
Bọn họ liền nhìn Leon bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.
Blanch nói dồn dập:
“Này, cậu không lẽ không định tổ chức tiệc trà ? Đừng đùa chứ.”
Cậu ta nói như thể Leon đang làm việc gì đó không thể tha thứ.
Austin cũng chen vào:
“Tôi đã nói với cậu rồi đúng không ? Bọn tôi không thể thừa kế tước vị từ cha, nên bọn tôi cần phải tìm đối tượng trong học viện này để đảm bảo cho tương lai.”
“Và ?”
Leon vẫn chưa rõ ý cậu ta là gì.
“Còn gì có thể giúp các quý tộc rút ngắn quan hệ hơn tiệc trà được ? Đúng không ?”
Lần này người nói là Dariel.
“Ra vậy.”
Leon gật đầu.
“Không phải muốn mời ai cũng được đâu, chí ít phải đảm bảo người mà cậu mời sẽ đến đã. Thứ 2 là cậu phải làm cho ra dáng đàng hoàng, nếu như để thất lễ với đối phương thì tương lai khó kiếm được bạn đời lắm. Mấy cô nàng đó mà tung tin đồn gì về cậu thì nguy to.”
Blanch vò đầu:
“Và hơn hết, gia đình bọn tôi không được giàu có cho lắm, số tiền mà bọn tôi nhận được mỗi tháng không đủ để tổ chức 1 bữa tiệc trà quá sang trọng, bọn tôi đang rất đau đầu đây.”
“Tôi vẫn chưa hiểu lắm. Tại sao chúng ta cần phải mời các cô gái ?” Leon tỏ ra khó hiểu.
“Đối với những quý tộc không thể thưa kế tước vị như bọn tôi thì đây là đầu tư cho tương lai… cho tương lai đấy cậu hiểu không.” Austin nắm lấy vai Leon lắc không ngừng.
“Rồi, tôi hiểu rồi, đừng lắc nữa.” Leon đầu hàng.
“Thế các cậu định làm gì ?”
“Chắc bọn tôi sẽ đi tìm vài thứ để buôn bán, ma thạch chẳng hạn… nói chung phải nhanh kiếm tiền mới được.” Dariel chau mày.
“Nếu không… tôi cho các cậu mượn ?” Leon thử đề nghị.
“Cậu ?” – Blanch
“Ừ thì… các cậu thử nói xem các cậu cần thêm bao nhiêu ?” Leon cũng không quá chắc chắn.
Thẻ của hắn vẫn còn hơn 10 triệu Jelly, chỉ là Leon không chắc số này có đủ hay không nên hắn cần nghe được con số cụ thể.
“Tôi còn thiếu khoảng 1 triệu.” – Blanch nói.
“Tôi cũng vậy.” – Austin.
“Như 2 người này.” – Dariel.
Leon gật đầu, hắn nói:
“Nếu vậy thì tôi có thể giúp được.”
“Thật ?” – Blanch trừng mắt kinh ngạc.
“Một triệu Jelly cũng không phải số nhỏ đâu.”
Austin nghi ngờ nhìn hắn.
“Khục… tóm lại các cậu không cần lo lắng. Đưa thẻ cho tôi.”
Leon đưa tay ra.
Ba người bán tín bán nghi đưa thẻ mạo hiểm giả của mình cho hắn.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng Leon trả lại thẻ cho họ:
“xong rồi.”
Cả 3 cầm lấy thẻ của mình rồi đồng loạt trợn tròn mắt.
“L-là thật.”
“Vậy mà cậu nói mình là một thường dân ???”
“Tôi cũng muốn làm thường dân.”
Leon chỉ biết nở nụ cười một cách công nghiệp hóa.
Blanch nắm tay Leon chân thành cảm tạ:
“Cảm ơn cậu, cậu chính là bạn chí cốt của tôi. Tôi hứa sẽ cố gắng trả cậu sớm nhất có thể.”
“Bọn tôi cũng vậy.” Cả hai người kia đều đồng thanh.
“Được rồi, đừng làm quá lên như vậy, chúng ta là bạn đúng không ?”
Leon mỉm cười.
Ba người nhìn nhau một lúc rồi đột nhiên cười lên:
“Ừ, chúng ta là bạn mà. Nhỉ ?”
“Ha ha.”
“…”
-----------------------------------------
Sau khi giải quyết xong chuyện với nhóm bạn của mình, Leon bắt đầu ngồi 1 mình suy tư.
Có vẻ là dù muốn hay không hắn cũng cần tổ chức 1 buổi tiệc trà.
Nếu không để mấy cô nàng tung tin đồn thì sẽ khiến cuộc sống học đường của Leon bị ảnh hưởng ít nhiều.
Dù sao không chỉ có nổi tiếng sẽ thu hút sự chú ý, tai tiếng cũng có tác dụng tương tự.
Nói chung nhân loại chính là như vậy.
Thứ gì khác với số đông đều sẽ bị soi mói.
Leon không còn cách nào khác.
Đây không phải tiểu thuyết, hắn không phải nhân vật chính, không có vương bá chi khí chấn nh·iếp quần hùng, một cái giơ tay vạn người ủng hộ.
Làm điều khác người thì khỏi nghĩ cũng biết, chắc chắn chuỗi ngày yên bình của Leon sẽ vô cùng nguy hiểm.
Vậy nên là… tổ chức tiệc trà thôi !
“Vậy mình cũng cần chuẩn bị một chút nhỉ ? Hmmm, mặc dù không hứng thú lắm nhưng không còn cách nào.”
Leon bắt đầu vận dụng 200% bộ não, nhớ lại những kiến thức về lễ nghi quý tộc đã được học.
Mặc dù hắn không nghĩ sẽ có ai đó đến tham dự buổi tiệc do mình tổ chức.
Nhưng nghĩ là một chuyện, làm hay không lại là chuyện khác.
Chí ít không được để cho người khác tìm ra lý do để soi mói đã.
Trong lúc ngồi ở băng ghế trầm tư, Leon cũng thỉnh thoảng thấy được mấy anh chàng trong “4 chàng lính ngự lâm” của chúng ta.
Fluss với mái tóc tím cùng dáng vẻ bóng bẩy của mình đi ngang qua, đi theo cậu ta là cả 1 đống các cô nàng quý tộc khác.
Mấy cô nàng líu ríu vây quanh cậu ta, nếu đây là anime thì hẳn mấy người này đều có đôi mắt hình trái tim rồi.
Mấy anh chàng khác trong nhóm hiển nhiên cũng có một đội quân “tiền hô hậu ủng” tương tự.
Leon không khỏi thở dài.
Hắn cảm giác từ khi vào học viện số lần mình thở dài tăng lên đáng kể.
Mọng rằng chỉ là ảo giác đi.
Hình như hiện tại đúng là thời điểm tốt để tổ chức tiệc trà thì phải, bởi vì không chỉ có nhóm hoàng tử, cả con gái công tước – Artermia cũng bị một đám con gái vây quanh và hiển nhiên là họ cũng bàn về tiệc trà.
Leon tự hỏi tại sao không có chàng trai nào xung quanh cô ấy, nhưng sau khi nhìn qua hắn liền hiểu.
Họ không dám.
Artermia rất xinh đẹp. Mái tóc dài màu vàng óng ánh cùng đôi mắt xanh lam, môi hồng răng trắng, dáng người cũng rất chuẩn, tóm lại là không có chỗ nào để chê.
Nhưng ở quanh cô luôn tỏa ra 1 loại khí tràng vô hình làm người khác e ngại.
Có lẽ đây là điểm chung của những người thân ở địa vị cao.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cô liền sẽ để người ta cảm giác đây không phải người mình có thể bắt chuyện.
Vậy nên vây quanh cô chỉ toàn con gái.
Nhưng còn một điều Leon thắc mắc, và hắn đang suy tư.
“Mấy cậu trai tổ chức tiệc trà và mời đám con gái thì còn hiểu được, nhưng… con gái tổ chức tiệc trà và mời con gái…”
Leon càng nghĩ càng thấy sai sai.
Có vẻ Artermia đã thấy mặt của hoàng tử và cô định tiếp cận cậu ta.
Tuy nói hoàng tử không hề có chút tình cảm nào và còn bơ đẹp cô, nhưng Artermia hình như không định từ bỏ.
Về phần lý do của chuyện này thì Leon cũng có nghe qua, chủ yếu là từ cô gái bàn bên – Ophelia.
Từ bé thì Artermia và hoàng tử Garezt đã đính hôn, và hiển nhiên Artermia rất xem trọng cuộc hôn nhân này.
Còn hoàng tử thì chỉ cần nhìn biểu hiện của cậu ta ngày từ đầu là hiểu – cậu ta rất chán ghét.
Bị một người mình chán ghét bám đuôi thì muốn tươi cười chào đón cũng khó.
Còn không đợi Artermia đến gần, một nhân vật khác đã xuất hiện.
Cô gái cũng sở hữu một mái tóc vàng, khuôn mặt khá xinh đẹp và dáng người xinh xắn trông khá dễ thương – Army fou Krezt.
Nhóm hoàng tử vừa gặp cô liền bắt đầu tụ tập xung quanh.
Leon chỉ hơi thắc mắc là 4 tên này rốt cuộc chỗ nào có vấn đề khi họ cứ cố gắng tiếp cận cô nàng này.
Hắn nghe nói cả 4 người đều đã có hôn thê rồi cơ mà ???
Về phần Artermia… hiển nhiên cô còn chưa kịp làm gì liền đã phải khó xử đứng tại chỗ.
Vẻ mặt khó chịu nhưng không thể làm gì, Artermia thở hắt ra rồi quay người rời đi.
“Cô nàng Army này đúng là rất không ổn.”
Leon xoa cằm suy tư.
Lúc nãy hắn thấy được, rõ ràng cô nàng này đã núp sau một chỗ góc khuất và lén nhìn trộm.
Khi Artermia vừa định lại gần hoàng tử thì cô liền “trùng hợp” hiện thân.
Mặc dù cả 2 là quan hệ đối địch nhưng làm đến mức này thì vẫn là có chút khó hiểu.
Đương nhiên không hiểu thì không hiểu, nhưng hắn sẽ không can thiệp vào chuyện này.
Chỉ cần đám người này đừng ảnh hưởng cuộc sống của hắn thì hắn sẽ không thèm nhúng tay vào mấy chuyện linh tinh này đâu.
Tuy nói hiện tại Leon cũng là người, nhưng đừng quên bản chất của hắn – một v·ũ k·hí hình người.
Hắn có thể tỏ ra ở mặt ngoài là mình có rất nhiều cảm xúc, nhưng bên trong hắn lại không thể hiểu được rốt cuộc cảm xúc đó là gì.
Gần như phần lớn thời gian, lời nói, hành động và biểu cảm của Leon đều là thứ trải qua tính toán logic rồi mới biểu hiện ra.
Ngoại trừ lúc thờ dài – đó là hắn thở dài thật đấy, không phải giả đâu.
Tóm lại chính là hắn có thể giống người ở mặt ngoài, nhưng về bản chất hắn vẫn chưa phải con người.
Leon vẫn đang học thêm về cảm xúc của nhân loại.
Chí ít hắn mong ở thế giới này mình sẽ thực sự là 1 con người.
Cứ như vậy, Leon liền vứt chuyện của đám người rắc rối này ra sau đầu mà bắt đầu suy nghĩ nhưng gì cần làm trong buổi tiệc trà sắp tổ chức.