Chương 48: Hoạt động và không khí kỳ quặc
Bỏ qua chuyện Leon đã tự ý đăng ký cho hai người tham gia, hiện giờ Artermia đang cùng Ophelia nắm tay đứng ở trung tâm, song song cùng 5 cặp đôi khác.
Việc hai cô gái tham gia vào sự kiện dành cho cặp đôi cũng khiến không ít dân làng Elf tò mò cùng chú ý.
Một vài anh chàng Elf thậm chí còn huýt sáo tỏ vẻ thích thú.
Artermia bình tĩnh đón lấy những ánh nhìn, trong khi cô gái đang nắm tay cô – Ophelia - ngượng chín cả mặt.
“Cô gái đáng thương.” Nữ hoàng tộc Elf đứng ở trong đám người nhìn cô gái với vẻ đồng tình.
Chỉ từ biểu hiện của cô thì ai cũng nhìn ra cô gái này thích Leon, đáng tiếc…
Khi thấy cậu ta đăng ký cho hai cô gái tham gia còn bản thân thì đứng ngoài cổ vũ, vẻ mặt của Shivya không thể bảo là không đặc sắc.
Rõ ràng là bình thường Leon không ngốc, nhưng chẳng hiểu tại sao đối với biểu hiện rõ ràng như vậy cậu ta lại tỏ ra không biết gì ?
Nữ hoàng không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Trong khi đó, Ophelia lúc này đã thôi không còn nguyền rủa mà chuyển sang ngượng ngùng.
Thật sự rất ít khi cô bị đám đông nhìn chằm chằm thế này, điều này làm Ophelia cảm thấy không được tự nhiên lắm.
“Artermia, chúng ta sẽ ổn chứ ?” Giọng của cô có vẻ lo lắng.
“Yên tâm, mình sẽ bảo vệ cậu mà.” Với một biểu cảm tự tin, Artermia trấn an cô. Sau khi nghe được lời hứa đáng tin cậy này trông Ophelia trở nên đỡ căng thẳng hơn. Cô nhìn Artermia với ánh mắt long lanh:
“Artermia…”
Cô nàng con gái Công tước cũng nắm chặt bàn tay cô gái và mỉm cười gật đầu.
Một bầu không khí kỳ lạ giữa hai người đột nhiên sinh ra.
“Là do ảo giác của tôi hay thật sự có một bầu không khí kỳ lạ ở đây nhỉ ?”
Leon đứng ở khu vực quan sát không khỏi xoa cằm.
Không hiểu sao nhìn cảnh hai cô gái nắm tay hắn luôn cảm giác có điểm gì đó là lạ.
Kara liếc mắt:
“Master không nhìn lầm đâu.”
Chí ít cô tưởng master sẽ ngốc đến mức không nhìn ra chứ, vậy hóa ra cậu ta còn cứu chữa được.
“Nhưng rốt cuộc là có chỗ nào không đúng nhỉ ?” Leon rơi vào trầm tư. Rõ ràng đây là hình ảnh tốt đẹp giữa hai cô bạn thân, nhưng làm sao hắn lại thấy có gì đó không đúng đây ?
Nhìn hắn với ánh mắt thương hại, Kara lần này quyết định trầm mặc.
Cô muốn thu lại lời vừa rồi. Quả nhiên master vẫn là master, việc trông chờ cậu ta tự mình tỉnh ngộ có vẻ khá vô vọng.
Quay trở lại trung tâm sự kiện…
Lúc này tiếng nhạc mở màn đã vang lên. Các cặp đôi bắt đầu nắm tay khiêu vũ.
Ophelia có vẻ hơi luống cuống. Mặc dù đã được học điều này ở lớp lễ nghi nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm khiêu vũ thực tế.
Vốn dĩ cô nghĩ lần này mình sẽ tham gia cùng Leon…
Vừa nghĩ tới cậu ta Ophelia liền tức tới nghiến răng.
Bỗng chốc bên tai cô vang lên giọng nói của Artermia:
“Đừng lo lắng, mình sẽ giúp cậu.”
Biểu cảm ngạc nhiên xuất hiện trong phút chốc, rồi Ophelia cũng nở nụ cười. Hai cô gái nắm tay và ôm nhau nhảy theo điệu nhạc.
Bầu không khí kỳ lạ lúc nãy lại xuất hiện…
Giai điệu mở màn cũng không kéo dài lâu, chỉ khoảng 3 phút sau nó đã kết thúc.
Kế đó, âm thanh tiếng chuông vang lên, báo hiệu cuộc thi bảo vệ công chúa bắt đầu.
Vừa nghe được tiếng chuông, năm nhóm khác liền dùng đủ loại ma pháp lên bản thân và chạy đi như một cơn gió.
Vì là lần đầu tham gia sự kiện như thế này nên cả Artermia và Ophelia đều không kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó, nhưng đợt hoa quả từ khắp các hướng phóng tới.
Artermia trước tiên liền lấy lại tinh thần, không kịp suy nghĩ mà đỡ cho Ophelia mấy phát “đạn trái cây” sau đó cô nhanh chóng dùng tư thế ôm công chúa bế theo Ophelia chạy khỏi vòng vây.
“Eh ?! Artermia, cái này…”
Vẻ mặt Ophelia vẫn còn đang ngơ ngác.
Một bên chạy, Artermia vội nói:
“Chúng ta phải chạy nhanh thôi !” Cô vừa nói xong liền có tia nước từ bên cạnh lướt ngang.
“Không phải chỉ có trái cây thôi sao ?” Quay đầu lại, Artermia thắc mắc trong khi vẫn mang theo Ophelia chạy như bay.
“Chỉ cần không đả thương người và không phá hoạt tài sản thì cái gì cũng được hết !” Một thanh niên tộc Elf ở phía sau lớn tiếng hô, sau đó lại hương về phía hai cô gái thả vài phép tia nước.
Với biểu cảm tràn ngập đấu chí, Artermia kêu lên:
“Vậy tôi cũng dùng hết sức đấy ! Tôi sẽ không chịu thua đâu !” Cô chạy trong khi niệm chú ngữ.
Ngay lập tức xung quanh người cô xuất hiện một màn sương mù và lan ra. Hiển nhiên Artermia định dùng sương mù che tầm mắt.
Kế đó cô tăng hết tốc lực và mang theo Ophelia trốn sau một ngôi nhà, thành công cắt đuôi đám người truy đuổi.
“Artermia, thả mình xuống đi…” Ophelia đỏ mặt nói lí nhí.
Nhận ra mình đang ôm cô bạn, Artermia cũng vội vàng thả cô xuống và thở dốc.
“Xin lỗi, do vội quá nên mình không kịp suy nghĩ. Cơ mà mệt thật đấy…”
Cô nói trong khi thở hổn hển.
Ophelia cũng nở nụ cười:
“Cảm ơn cậu đã bảo vệ mình.”
“Không có gì đâu, chúng ta là bạn mà.” Artermie cũng cười đáp lại.
“Chỉ cần ẩn nấp kỹ một chút có vẻ chúng ta sẽ không bị phát hiện đâu.” Nói xong cô còn hơi thò đầu ra để xác nhận tình hình xung quanh.
“Hả ? Sao có thể đứng yên một chỗ ẩn nấp được, vậy là ăn gian đấy !” Một giọng nói lạ lẫm vang lên trong đầu của cả hai.
Không biết từ lúc nào, tinh linh ánh sáng – Eugenie, hoặc chính xác hơn là cái tên hiện tại của ông ta, Rho – đã xuất hiện bên cạnh hai người.
“Mọi người, họ núp ở đây này !” Giọng của ông ta vang lên trong đầu tất cả mọi người, và ông ta còn thả thêm một đạo ma pháp để làm tín hiệu.
Quả nhiên không đến vài giây liền có một đoàn người cầm theo hoa quả với khí thế hung hung xông lại.
Hơi biến sắc, Artermia lại nắm tay Ophelia và nhanh chóng chạy đi.
Tinh linh ánh sáng Rho ôm bụng và cười một cách thích thú khi nhìn hai cô gái bị đám người rượt đuổi.
Cầm lấy tay Ophelia, cả hai tiến về phía bìa rừng. Nhưng họ vừa chạy đến liền thấy một toán Elf khác nở nụ cười rùng rợn cầm theo trái cây trên tay đợi sẵn.
Bất đắc dĩ, Artermia lại dắt tay cô chạy về một hướng khác.
Hai cô gái cứ chạy được một lúc lại bị một toán Elf chặn đường, rẽ qua 3 4 chỗ rẽ thì họ đã không còn đường né tránh.
Thỉnh thoảng lại có trái cây ném về phía Ophelia, và hiển nhiên Artermia sẽ dùng tay, dùng ma thuật để đón đỡ, thậm chí có một số trái canh thời cơ quá chuẩn nên cô phải tự mình lao ra đỡ lấy luôn.
Lại chạy được một lúc, cả hai đã bị dồn vào thế bí.
Mấy người dân làng Elf giống như mèo vờn chuột từ từ tiến lại với đống trái cây trên tay và nở nụ cười biến thái.
“Chạy cũng nhanh đấy hai vị.”
“Tôi sẽ không để hai người vượt qua dễ dàng như vậy đâu.”
“Fuhahaha !”
Trong đám người còn vang lên một vài giọng cười khoái chí.
Chạy trốn nãy giờ thì thời gian kết thúc đã gần kề, chỉ còn chừng 1 phút nữa. nhưng 1 phút này muốn vượt qua sẽ vô cùng khó khăn.
“Chúng ta đã cố gắng đến vậy mà.” Ophelia nói với một biểu cảm tuyệt vọng.
“Không sao, mình sẽ bảo vệ cậu.” Artermia ánh mắt lóe lên vẻ kiên quyết.
Cô vừa dứt câu thì từ 4 phương tám hướng liền có vô số trái cây được quăng tới.
Không còn cách nào, Artermia nhanh trí đẩy Ophelia nằm luôn xuống đất và lấy thân mình che cho cô.
“Artermia…” Ophelia hai mắt rưng rưng.
“Hoa quả mà cũng đau thật đấy… Ma pháp cấp 2 – Quan tài băng !”
Sau khi ăn một ít sát thương từ đống trái cây, Artermia đã kịp niệm xong chú ngữ. Lập tức một khối băng hình hộp vuông đem cả 2 bao bọc.
“Không sao chứ Artermia ?” Nhân cơ hội này Ophelia cũng ngồi dậy, cô hơi lo lắng hỏi thăm cô bạn.
“Không có gì đâu, Mình đã hứa sẽ bảo vệ Ophelia mà.” Artermia lắc đầu và nở nụ cười.
“Artermia thật là…” Lời của cô khiến Ophelia hơi mím môi.
Trong không gian nhỏ hẹp, một lần nữa bầu không khí kì lạ xuất hiện…
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ vào mặt băng khiến hai cô gái giật mình.
Giải trừ ma pháp, cả hai cũng đã thấy được tình hình xung quanh.
Kế bên là nữ hoàng tộc Elf đang nhìn hai cô gái với nụ cười ẩn ý, còn có Leon đứng trong đám người giơ cao hai tay.
Và cả đám đông đang vây quanh và trên tay cầm theo trái cây, nhưng không có cái nào được ném ra nữa vì đã hết giờ rồi.
“Cả hai đã làm rất tốt, các cô gái.” Nữ hoàng Shivya gật đầu khen ngợi.
“Chúc mừng.” Leon cũng đến gần và chúc mừng.
Artermia gật đầu tỏ vẻ cảm ơn trong khi Ophelia chỉ liếc mắt nhìn Leon rồi quay mặt qua một bên và khẽ “hứ” một tiếng.
“Cô gái này lại bị gì nữa rồi ? Mình tưởng họ đã rất vui mà ? Con gái khó hiểu thật đấy.” Leon thấy vẻ mặt của cô thì không khỏi nghi hoặc gãi đầu.
Sau đó đoàn người liền kéo nhau trở lại trung tâm quảng trường, nơi này hiện tại chỉ còn có ba cặp đôi đang đứng, và dĩ nhiên trông họ tơi tả không khác gì nhóm Artermia.
Đã có 2 cặp đôi thất bại trong việc bảo vệ công chúa, dù vậy cả hai cặp bị loại đều trông rất vui vẻ và không hề tỏ ra tiếc nuối hay cay cú.
Hiển nhiên rồi, tuổi thọ lâu dài của loài Elf khiến họ có thể tận hưởng những hoạt động thế này thêm rất nhiều lần nữa, rồi họ sẽ thành công thôi nên cần gì phải bận tâm, nhỉ ?
Các cặp đôi chiến thắng đứng ở trung tâm, người đeo vòng hoa sẽ tháo nó và đưa cho người còn lại đòng thời trao cho người kia nụ hôn vào trán.
Người còn lại sau đó sẽ đội lại vòng hoa cho người kia và tương tự cũng trao họ 1 nụ hôn.
Có vẻ đây là 1 kiểu nghi thức, vì thực hiện xong thì tinh linh sẽ xuất hiện ở quanh cặp đôi và vô số hạt bụi lấp lánh sẽ phủ lên người họ, chắc đây chính là sự ban phước của tinh linh rồi.
Dĩ nhiên, Ophelia và Artermia cũng sẽ làm tương tự.
Hơi đỏ mặt, Ophelia hốt hoảng:
“H-Hôn… chúng ta cũng phải như vậy sao…” Cô có vẻ khá bối rối.
“Ổn mà, bọn mình đều là con gái mà.” Artermia nói rồi quỳ một chân xuống.
Ophelia cũng thu hồi vẻ bối rối, nghiêm túc cầm lấy vòng hoa, đặt nó vào tay Artermia và hôn lên trán cô.
Ngay sau đó Artermia liền đứng dậy, đội lại vòng hoa lên đầu cô gái rồi cũng trao cho cô nụ hôn tương tự.
Xung quanh vang lên những tiếng hoan hô không dứt.
Leon cũng không khỏi nở nụ cười và vỗ tay chúc mừng.
Mặc dù không hiểu sao hắn lại một lần nữa cảm thấy cảnh tượng này có gì đó là lạ.
Sau khi thực hiện nghi thức, trên người của cả hai cô gái cũng được bao phủ bởi những hạt ánh sáng lấp lánh.
Đây chính là sự ban phước của tinh linh.
Kết thúc buỗi lễ, tinh linh ánh sáng – Rho – bay đến trên đài và tuyên bố:
“Chỉ cần mọi người giữ được tình yêu trong trái tim, sự chúc phúc này sẽ đi theo và bảo vệ cho tình yêu của các bạn bền vững.”
Câu nói này cũng xem như khép lại hoạt động đặc biệt hôm nay ở làng Elf.