Chương 50: Kết thúc kỳ nghỉ, Leon trở thành quý tộc ?!
Hôm sau, Leon như thường lệ tỉnh dậy từ rất sớm.
Kara vẫn tiếp tục thần thần bí bí không biết m·ất t·ích đi đâu, vừa tỉnh dậy đã không thấy bóng người. Nhưng không quan trọng, hắn đã nói cho cô giờ khởi hành nên kiểu gì Kara cũng sẽ về đúng giờ thôi.
Ra khỏi phòng, hắn trùng hợp cùng Artermia và Ophelia đụng mặt.
“Hai người dậy sớm thế ?” Leon hơi ngạc nhiên. Mặc dù mấy hôm trước cũng thấy họ dậy từ sớm. Lúc đó Leon tưởng là bởi vì cần sớm lên đường, nhưng có vẻ không phải như suy nghĩ của hắn chăng ?
“Mình có thói quen dậy sớm từ bé rồi, dù sao… à không có gì.” Nói đến một nửa Artermia liền dừng lại và bỏ qua chủ đề này.
Trong khi đó, Ophelia đi ở bên cạnh cô thì trông không được khỏe lắm.
“Cậu sao thế Ophelia-san ?” Leon không khỏi hơi lo lắng.
Ophelia mang theo hai quầng thâm như một con gấu trúc và vẻ mặt trông khá phờ phạc.
Nghe được câu hỏi của hắn, cô đột nhiên bị giật mình như thể vừa mới tỉnh ngủ.
“Hả..? Leon-san ? Mình… mình không sao đâu, chỉ là hơi thiếu ngủ thôi.” Nói xong Ophelia còn lấy tay che miệng ngáp một cái.
Trông cô không phải chỉ là “hơi” thiếu ngủ thôi đâu.
Không biết cô bị gì nên hắn cũng đành cho qua. Leon hỏi:
“Theo dự định thì trưa nay chúng ta sẽ xuất phát, nhưng cậu… ổn không đấy ?”
Với vẻ mơ mơ màng màng như thế này, Leon sợ cô nàng giữa đường sẽ lăn ra đất ngủ mất.
“Không… không sao ! Mình ổn !” Cố làm ra vẻ tươi tỉnh, nhưng ngay lập tức hai mắt của Ophelia bắt đầu nặng trĩu.
“Khục, tối qua… Ophelia không biết tại sao trở nên rất bồn chồn, cả đêm còn không ngừng lăn qua lộn lại… Leon-kun, cậu có biết gì không ?” Với ánh mắt nghi hoặc, Artermia hỏi hắn.
Bởi vì trạng thái kỳ lạ của Ophelia là ở sau khi bữa tiệc kết thúc mới xuất hiện. Hình như cô ấy đã ra bìa rừng. Sau khi trở về cô nàng liền mất ngủ cả đêm.
Câu hỏi của Artermia làm Leon chợt nhớ tới chuyện tối qua và hơi sững sờ.
Chắc không phải… chuyền kia đâu nhỉ ? Cũng đâu nhất thiết phải làm tới mức mất ngủ như thế này…
Lắc đầu, Leon bình tĩnh đáp:
“Mình cũng không rõ.”
“Là vậy sao…” Câu trả lời của hắn khiên Artermia càng thêm nghi ngờ, nhưng cô có nghĩ cũng không thể nghĩ ra đáp án.
“Dù theo thì Artermia-san, mình nghĩ cậu nên đưa cậu ấy về phòng nghỉ ngơi đi, buổi chiều chúng ta lại xuất phát vậy.” – Leon nói.
Ophelia muốn nói gì đó nhưng lại không nhịn được ngáp một cái và dụi mắt. Nhìn thấy tình hình này Artermia cũng không khỏi lắc đầu.
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Nói xong cô liền lôi Ophelia trở về phòng, mặc kệ sự phản kháng yếu ớt của cô nàng.
“Thật là.” Leon dở khóc dở cười nhìn bọn họ quay về phòng.
----------------------------
Nhờ buổi sáng cưỡng ép để Ophelia nghỉ ngơi nên buổi chiều cô nàng đã tươi tình trở lại, nhóm bọn họ cũng liền thuận tiện chào tạm biệt nữ hoàng và dân làng Elf để lên đường.
Mất 1 lần dịch chuyển và 15 phút đi bộ băng qua con đường mòn vào khu rừng, cuối cùng họ cũng đã đến được mục đích của chuyến đi này – nhà của Leon.
Một ngôi nhà trông cực kỳ bình thường như bao nhà của người dân bình thường khác, một nơi như thế này lại là chỗ ở của Tam Kỳ Nhân, những người mạnh nhất Vương quốc. Chuyện này nếu không phải người biết rõ tình hình thì đúng là chẳng ai tin.
Biểu hiện ngạc nhiên của hai cô gái đi cùng cũng đã chứng minh điều này.
Lúc này trởi đã chập tối nên Leon cũng không muốn mất thêm thời gian, hắn tiến lên và gọi cửa.
Sau một loạt tiếng bước chân, cánh cửa được mở ra, và khuôn mặt ông Antony cũng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
“Chào ngài hiền giả.” Artermia hơi sốt sắng nhưng vẫn có thể bình tĩnh chào hỏi. Trong khi Ophelia lại hơi có vẻ câu nệ.
“Ch-Cháu… cháu chào hiền giả-sama.”
“Chào mấy đứa. Trong thư Leon đã nhắc với ta là sẽ dẫn bạn về chơi, mấy đứa không cần câu nệ vậy đâu, vào đi !”
Ông mời cảm nhóm vào nhà.
Thời điểm Leon định đi vào thì bị ông kéo lại.
“Này, trong mấy cô gái kia có ai là cháu dâu tương lai của ta không ?” Ông hiếu kỳ hỏi nhỏ.
“Ông nội à, ông muốn cháu dâu tới phát điên rồi à ?” Leon bất đắc dĩ hỏi lại.
Lời của hắn khiến ông thổi râu trợn mắt.
“Nói gì thế, ta cũng đã gần 60 rồi, việc muốn một đứa cháu dâu có gì sai sao ? Ta còn muốn bồng chắt nữa cơ.”
Vừa bực mình vừa buồn cười, Leon đành giữ im lặng.
“Thật là, cháu bị động quá đấy ! Phải nhanh tìm đối tươngj kết hôn đi chứ !” Ông thở dài.
“Cháu vẫn còn đi học mà, ông nội thật là…” Leon tỏ ra đau đầu.
Hắn cũng không tiếp tục chủ đề này mà nhanh chóng di chuyển trọng tâm câu chuyện.
“Cháu xin lỗi vì đã gây rắc rối cho ông.” Leon hơi cúi đầu.
Hiển nhiên hắn đang xin lỗi vì đã chủ động đứng ra làm người đại diện trong trận quyết đấu giữa con gái Công tước và Hoàng tử, việc đánh bại Hoàng tử có lẽ đã khiến ông gặp một ít phiền toái.
“Hử ? Nói gì thế !” Ông liếc mắt:
“Đây là việc đúng đắn, cháu đã dám đứng ra giúp đỡ 1 cô gái trong lúc khó khăn, điều đó làm ta rất vui mừng ấy chứ ! Về phía Bệ hạ, ngài ấy cũng biết được hành động của hoàng tử và biết cậu ta đang sai lầm, nên ngài không hề có ý trách tội cháu hay gì cả đâu. Ngược lại ngài còn có thưởng cho cháu đấy.”
“Thưởng ư ?” Leon tò mò.
“Ngày mai cháu sẽ biết.” Ông Antony tỏ ra thần thần bí bí.
Để lại cho Leon một dấu chấm hỏi, ông liền quay người vào nhà. Không còn cách nào nên hắn cũng đành gãi đầu đi vào theo.
Sang hôm sau, Leon đã biết “phần thưởng” mà ông Antony nói là gì.
Hắn thăng chức rồi !
Một viên quan chức triều đình đi xe ngựa đến đây để tuyên đọc thông cáo.
Nhờ vậy Leon không hiểu thấu liền được định là “có công ngăn cản hoàng tử làm điều sai trái” bỗng dưng được phong tước hiệu Hiệp sĩ.
Suốt cả ngày hắn vẫn nằm ở trạng thái đờ đẫn, trong khi ông Antony vuốt râu cười ha hả còn hai cô nàng kia thì một mặt vui vẻ chúc mừng.
Tuy chuyện đột nhiên bị phong tước Hiệp sĩ khiến hắn hơi sốc nhưng cũng không có ảnh hưởng là bao, phong liền phong thôi. Việc hắn là cháu hiền giả cũng đã đủ chấn động rồi, thêm 1 chuyện không nhiều, bớt 1 chuyện cũng chả ít. Dù cho là 1 hiệp sĩ 16 tuổi đi nữa…
Một buổi lễ trao tặng tước hiệu Hiệp sĩ sẽ được tổ chức vào 1 ngày trước khi kết thúc kì nghỉ…
Ừ thì vị quan chức kia đã nói thế nên Leon sẽ phải về sớm hơn một chút.
Cứ như vậy mặc kệ mọi sóng gió, hắn đã cùng mấy người bạn của mình vượt qua gần 1 tháng khá vui vẻ.
Dẫn bọn họ đi ăn, ngắm cảnh, săn thú, thưởng thức các món ăn của mạo hiểm giả, khám phá hầm ngục… mỗi ngày đều có đủ loại chuyện vui.
Và bọn họ còn được ăn một bữa sinh nhật của Leon nữa, đây cũng là minh chứng hắn đã bước qua tuổi 16.
---------------------------------
Hôm nay nhóm bọn họ phải trở về vì ngày mai Leon còn phải tham dự buổi lễ trao tặng tước hiệu ở cung điện Hoàng Gia.
“Tạm biệt ông nội, năm sau được nghỉ cháu sẽ lại về thăm.” Leon cùng ông ôm nhau.
“Nhớ năm sau phải dắt cháu dâu về cho ta xem mắt đấy !” Ông thì thầm trong khi Leon bất đắc dĩ thở dài.
Ông nội đúng là đối với chuyện cháu dâu nhớ mãi không quên…
Ba cô gái cũng cúi đầu lễ phép chào tạm biệt.
Cả nhóm tiến hành dịch chuyển lên đường trở về. Vì lần này về thẳng một mạch mà không có chuyện gì xen ngang nên bọn họ đi rất nhanh, chỉ mất nữa ngày liền trở về Học viện.
Tạm biệt hai cô gái, Leon dẫn Kara trở về phòng ở kí túc xá.
Hôm sau đúng theo lịch trình, hắn đã đến cung điện Hoàng Gia và được người dẫn đi gặp nhà vua cùng nữ hoàng.
Buổi lễ trao tặng tước hiệu diễn ra khá không đáng chú ý, ngoại trử nhà vua cùng nữ hoàng thì chỉ có một vài quan chức cấp cao tham dự.
Đó cũng là lần đầu Leon gặp được quốc vương.
Ông ta là một người đàn ông ước chừng hơn 40 tuổi, nhìn vào gương mặt ông ta có thể đoán được 10 năm trước nhà vua cũng là 1 anh chàng tuấn tú. Chỉ là dáng vẻ của ông ta có gì đó… lười biếng ?!
Leon sau khi được thụ huân thì cũng được cho phép rời đi.
Ngày mai, cuộc sống học viện lại bắt đầu.
Trở về phòng, Leon không khỏi bắt đầu thở dài.
“Master đang lo lắng chuyện gì sao ?” Kara tò mò hỏi.
“Chỉ là không ngờ có ngày mình lại trở thành quý tộc mà thôi, chậc… phong tước Hiệp sĩ khi mới 16 tuổi, tôi lại nổi tiếng rồi.” Dù đã chấp nhận việc mình trở nên nổi tiếng nhưng Leon vẫn không muốn cứ bị động nổi tiếng như thế này. Thậm chí hắn còn chả làm gì nhưng vẫn có thể nổi tiếng ?! Ảo thật đấy !
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Leon cảm giác như có 1 bàn tay vô hình đang dẫn mình đến con đường không lối về vậy.
“Không phải rất tốt sao ? Chí ít cậu đã trở thành 1 quý tộc trẻ tuổi tiềm năng, việc kiếm cháu dâu cho ông của cậu sẽ không còn là vấn đề.” Với giọng bình tĩnh thường lệ, Kara phân tích cho hắn lợi ích của chuyện lần này.
“Haizz…” Leon thở dài:
“Tôi chỉ muốn trải qua cuộc sống êm ả thôi mà ! Cứ bị chú ý như thế này sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề.”
“Tôi nghĩ master nên biết rõ kể từ khi thân phận của cậu bộc lộ thì chuyện này đã là không thể rồi.” Kara liếc mắt và mở miệng châm chọc.
“Ngoài ra tôi có thu được một vài thông tin thú vị. Có vẻ hoàng tử và nhóm của cậu ta đã bị cấm túc và sẽ chỉ tham dự vào kỳ thi cuối học kỳ mà thôi. Và tất cả là nhờ công của Master đấy.”
“Sao chuyện gì cũng lôi tôi vào thế ? Cô ghét tôi lắm sao ?” Leon trừng mắt nhìn Kara, không biết mình có chỗ nào đắc tội cô hay không nữa.
“Tôi không ghét master, nhưng hiển nhiên cũng không thích, dù sao cậu vẫn là 1 nhân loại mới.” Kara lạnh nhạt nói:
“Và hơn hết chuyện này thật sự là do master mà ra. Vì cậu xen ngang khiến việc từ hôn bị ngăn cản, ngược lại trở thành nhà Công tước hủy hôn gia đình hoàng gia, nó đã làm Hoàng gia mất mặt. Chuyện này còn đến tai nữ hoàng và khiến bà ấy nổi giận nữa, nói chung master đã góp một tay vào tất cả mọi chuyện đấy.”
Leon cũng chợt nhớ ra lúc hắn nhận phong tước luôn cảm giác ánh mắt nữ hoàng nhìn mình có gì đó là lạ, hóa ra là do chuyện này.
“Cũng đâu còn cách nào, đều do dòng đời đưa đẩy thôi ! Tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ.”
Không muốn tiếp tục chủ đề này, Leon với tay tắt đèn và trùm chăn.
“Ngủ ngon.”
“Cậu không thể trốn tránh thực tại mãi đâu.”
Sau câu đáp trả lạnh nhạt thì cả căn phòng quy về yên tĩnh.
-----------------------------------------
(Cảm ơn Aaron0009, Khởi Nguyên chi Long, Dtkienxen, Uchiha Yoru đã đề cử )