Chương 60: Bước đệm sau trận chiến.
Seria cùng Hắc hiệp sĩ và nhóm tàn binh còn sót lại của Cộng hòa Cetraln đã bị các học viên bắt giữ và trói lại.
Thảm nhất phải kể đến phó bộ trưởng tham mưu Garret, ông ta sau khi bị trói còn bị đám học sinh vây quanh đấm đá một trận, ngươi 1 quyền ta 1 cước, chỉ có thể gọi là “thảm”. Vậy nên từ đó chúng ta rút ra bài học là làm người không nên quá kiêu ngạo.
Nhận ra phe mình đã không còn bất cứ ưu thế nào, mặc kệ là công chúa Seria hay Hắc hiệp sĩ Wilhenm đều không hề tỏ ra phản kháng.
Bọn họ được chứng kiến sức mạnh hủy diệt của thứ “v·ũ k·hí bí mật” của Vương quốc, hiện giờ bọn họ là bên yếu thế, làm sao dám phản kháng ?
Các học viên vui mừng vì sống sót sau t·ai n·ạn, sau khi họp bàn quyết định sẽ dẫn theo tù binh trở về giao nộp thì cũng bắt đầu tụm năm tụm ba chữa thương.
Không ít người b·ị t·hương, nặng có, nhẹ cũng có. Và hiển nhiên trận c·hiến t·ranh này không chỉ có mỗi người b·ị t·hương mà thôi…
Giáo viên dẫn đội đi đầu kiểm tra nhân số, sau khi so sánh với nhân số ban đầu thì không khỏi b·óp c·ổ tay thở dài.
“Chuyến đi lần này… tổng cộng có 50 học viên hi sinh, vì sự anh dũng của họ cúi chào.”
Vị giáo viên trầm thống nói xong câu đó liền kính cẩn nghiêng mình cúi xuống, hướng về phía chiến trường đầy t·hi t·hể gửi lời tiễn biệt.
“Chuyện lần này nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy !” Claudie-sensei nghiến răng nghiến lợi nói.
Không chỉ mình cô, 2 vị giáo viên khác bên cạnh đều gật đầu một cách nghiêm túc, bọ họ cũng vô cùng tức giận.
Vì trận c·hiến t·ranh không nên có này, bọn họ đã tổn thất mấy chục học viên thân yêu. Tất cả học viên của học viện đều là nhân sĩ tinh anh, tương lai là trụ cột của Vương quốc, bây giờ vậy mà phải bỏ mạng tại đây.
Khỏi cần nói cũng biết bọn họ cảm thấy hoang đường đến cỡ nào, vậy nên chuyện này chắc chắn các giáo viên sẽ báo với hiệu trưởng, nhất định không thể chuyện lớn
hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không !
Leon ngồi ở 1 góc nghỉ ngơi lấy lại sức, xung bị bị bao vây bởi 3 cô gái, 2 người có vẻ lo lắng còn 1 người khác gương mặt bình tĩnh và lạnh băng.
Không ai khác vào đây, chỉ có thể là Artermia, Ophelia cùng Kara.
Leon nhìn mấy cô gái trước mặt liền không khỏi cười khổ:
“Đừng làm vẻ mặt nghiêm túc như vậy, không phải mình không có v·ết t·hương nghiêm trọng nào hay sao ? Chỉ là ma lực tiêu hao quá độ mà thôi.”
Nói xong hắn còn cười khẽ và gồng cánh tay lên để chứng tỏ mình hoàn toàn khỏe mạnh. Đương nhiên là khỏe mạnh, vì tất cả v·ết t·hương đều bị 【Auto Heal】phục hồi, bây giờ ngoại trừ ma lực cạn kiệt thì Leon gần như không có vấn đề gì.
Artermia liếc mắt, sau đó không khỏi thở dài trách cứ:
“Leon, chuyện lần này quá nguy hiểm, vốn dĩ cậu không nên tách khỏi đội hình mới đúng, vậy mà lại dám một mình đối đầu Hắc hiệp sĩ…”
Chỉ nghĩ đến sức mạnh áp đảo của Wilhenm liền khiến cô nàng không khỏi âm thầm vì Leon cảm thấy may mắn, đồng thời cũng âm thầm vì hắn mà đổ mồ hôi lạnh.
Đối đầu với Hắc hiệp sĩ… rốt cuộc là phải can đảm cỡ nào mới dám làm như vậy ? Đặt tay lên ngực tự hỏi, Artermia cảm thấy đổi lại thành bản thân cô thì chắc chắn là không dám.
Không phải cô nàng không đủ dũng cảm, nếu là một trận chiến cân sức hay thậm chí chỉ có 10% cơ hội thắng đi nữa Artermia vẫn dám đánh cược 1 ván, nhưng đối đầu Hắc hiệp sĩ… việc này rõ ràng là cùng chịu c·hết không có gì khác biệt !
Thần kỳ nhất là Leon vậy mà thật sự có thể ở dưới tình huống “chắc chắn phải c·hết” cầm cự được cho đến khi có cứu viện, không khỏi để Artermia lau mắt mà nhìn.
Một lần nữa cô cảm thấy phải đánh giá lại người bạn cùng lớp của mình.
Trong khi Artermia bận rộn suy nghĩ, Ophelia lại một mặt rưng rưng trách cứ:
“Leon-san, cậu sao lại mạo hiểm như vậy ? Lỡ cậu bị ông ta g·iết thì sao ?”
Leon thấy Ophelia như sắp sửa khóc đến nơi liền yên lặng dời mắt và đánh trống lảng:
“Ehe, dù sao lúc đó mình cũng bị Hắc hiệp sĩ nhìn chằm chằm, không có thời gian suy nghĩ nhiều. Hơn nữa nếu dẫn ông ta đến chỗ các học viên khác thì tình hình sẽ càng thêm gay go…”
Ophelia tuy biết Leon nói rất có lý, nhưng việc hắn làm một hành động nguy hiểm như vậy khiến trái tim nhỏ của cô rất lo lắng.
“Đối với mình thì an toàn của Leon-san mới là điều quan trọng, lần sau cậu đừng mạo hiểm như vậy nữa.”
Ophelia nhìn chằm chằm Leon, ánh mắt khẩn thiết mà nghiêm túc, trong giọng nói của cô có chút gì đó như là đang cầu xin.
Leon bị ánh mắt và lời nói của Ophelia làm cho đột nhiên run lên, không hiểu sao trong tim hắn cảm giác được một sự “ấm áp” nó khiến hắn nhớ đến… ông nội.
Trừ ông nội ra, Ophelia là người thứ 2 quan tâm đến hắn như vậy, điều này làm cho gương mặt của hắn bất giác nở nụ cười.
Tập trung tinh thần, Leon cười nhẹ nhàng và gật đầu.
“Mình hứa, lần sau mình sẽ không đặt bản thân vào nguy hiểm nữa. Xin lỗi.”
Nghe được lời của hắn, Ophelia mới thoáng thở dài một hơi, cô thật sự rất lo lắng mỗi lần gặp chuyện Leon đều sẽ mạo hiểm tính mạng.
Cô chỉ muốn nhắc nhở Leon rằng hắn không phải là anh hùng, đừng lúc nào cũng đem mạng sống của mình ra đùa giỡn như vậy.
Kara mặt không đổi sắc xen vào:
“Xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc trò chuyện, nhưng tôi nghĩ master nên kiểm tra trên người của vị ‘phó bộ trưởng tham mưu’ Garrett kia, tôi nghĩ sẽ có điều bất ngờ đấy.”
Lời nói ẩn ý của cô khiến ánh mắt Leon hơi lấp lóe.
Artermia đứng bên cạnh cũng cảm giác được chuyện lần này có gì đó mờ ám, và lời nhắc nhở của Kara khiến cô dần sáng tỏ, bắt đầu xâu chuỗi những thông tin đang có.
Trong nhóm này có lẽ chỉ có Ophelia tương đối ngây thơ và thánh thiện mới không nhận ra lần gặp phải mai phục nay có gì bất thường, mà Leon cũng không muốn giải thích cho cô nàng.
Ophelia chỉ nên là Ophelia thôi.
Nhẹ gật đầu với Kara, hắn quyết định chờ sau khi ma lực khôi phục tương đối thì sẽ lục soát người của Garrett.
Ngay lúc này, một cô gái có mái tóc dài màu vàng được cột hai bên, phần tóc cột được uốn xoăn bồng bềnh tạo cảm giác quý phái, đôi mắt của cô nhìn về hướng bên này và đang dần tiếp cận nhóm Leon.
Với mỗi bước đi, ngực của cô nàng lại rung lên.
Leon nhìn thấy có người tiếp cận thì không khỏi hơi nghi ngờ liếc mắt nhìn sang.
“Chị là… senpai năm 3 ? Chị tìm bọn em có chuyện gì ?”
Reine hơi lắc đầu, cầm quạt xếp chỉ vào Leon và nói:
“Không, tôi không đến tìm ‘các cậu’ mà là tôi tìm ‘cậu’.”
Leon càng thêm nghi ngờ.
“Tìm em ? Em không nghi mình có gì đáng để một senpai cất công tới gặp mình cả.”
Hắn không hiểu cô gái này tại sao đột nhiên lại đến tìm mình, rõ ràng trong suốt chuyến đi ngoại trừ việc thăm thú ngắm cảnh hắn có gặp thoáng qua cô vài lần thì gần như không có ấn tượng gì khác.
Họ chưa hề trao đổi với nhau câu nào, thậm chí đến tên của cô ta Leon còn không biết.
Reine gật đầu, sau đó hơi cúi người chào hỏi.
“Tôi là Reine fou Roseblade, con gái thứ 2 của gia tộc bá tước Roseblade, hân hạnh gặp mặt.”
“Ừm…” Leon gãi đầu trả lời một cách khó xử. Dù sao đột nhiên bị người tới làm quen, ai cũng không thể tránh khỏi bất ngờ.
Hai cô gái khác cũng một mặt mộng bức nhìn Reine, không rõ cô nàng này tính làm gì.
Reine mở quạt xếp che đậy nửa dưới khuôn mặt, nhìn Leon và cười quý phái:
“Leon de Fedorv đúng không ? Tôi đã quan sát trận chiến của cậu từ xa, cậu không chỉ can đảm mà còn rất mạnh mẽ.”
Leon không biết cô nàng này tính làm gì, nhưng người ta đã có lời khen thì hắn cũng phải đáp lại.
“Khục… Reine-senpai quá khen, em chỉ làm những gì có thể thôi.”
Reine gấp quạt xếp và chỉ vào Leon:
“Tôi đã chính thức công nhận cậu, từ bây giờ cậu sẽ được xếp vào danh sách ứng cử viên hôn phu của tôi, sau khi trở về tôi sẽ nói chuyện này với cha tôi, hắn là ông ấy cũng sẽ rất vui mừng.”
Xổ ra 1 tràng dài, Reine thỏa mãn mở quạt xếp lần nữa và cười thích thú trước khi rời đi, để lại nhóm Leon ba mặt nhìn nhau.
“Có phải senpai vừa nói… ứng cử viên hôn phu của chị ấy ?”
Ophelia nghi ngờ hỏi lại 2 người bên cạnh.
Leon xoa cằm nghiêm 0túc suy tư:
“Hình như.. là vậy.”
Artermia đột nhiên cười khúc khích.
“Chúc mừng, Leon. Cậu sắp trở thành ứng cử viên vị trí hôn phu của con gái ngài bá tước rồi.”
Nhìn vẻ mặt mộng bức của Leon, Artermia trêu chọc.
Sau khi nhận rõ vấn đề, Ophelia lập tức xù lông:
“Không thể nào ! Làm sao chị ta có thể tự ý quyết định chuyện quan trọng như thế này được ! Mình sẽ đi tìm Reine-senpai nói cho ra lẽ.”
Không chần chờ, Ophelia liền muốn đi tìm senpai để “giao lưu hữu hảo”.
Nhưng còn không kịp rời đi cô liền bị con gái Công tước kéo lại.
Artermia lắc đầu:
“Đừng làm như vậy, Ọpelia. Đây là chuyện cá nhân của Leon, chị ta thích Leon là 1 chuyện, nhưng Leon có đáp lại hay không là chuyện khác. Nếu bây giờ cậu đi tìm chị ấy thì cũng không có tác dụng gì đâu.”
Nghe được Artermia giải thích, Ophelia lập tức mếu máo:
“Nhưng mình.. nhưng… Leon-san…”
Cô quay sang Leon để tìm sự trợ giúp.
Leon nhìn Ophelia gấp đến độ đứng ngồi không yên liền bật cười:
“Không cần lo lắng như vậy, dù sao đây chỉ là mong muốn đơn phương của Reine-senpai, hơn nữa mình thậm chí không biết cái ứng cử viên hôn phu kia là gì, và mình cũng không có ý định sẽ đồng ý đâu.”
Hắn trấn an cô gái.
Mặc dù còn có chút không tình nguyện, nhưng Ophelia cũng chỉ đành im lặng không nhắc đến nữa, nhưng cô vẫn đem chuyện này ghi nhớ và liên tục lầm bầm.
Thấy cô nàng còn có một mặt trẻ con như vậy khiến cả hai người khác đều không khỏi cười khúc khích, cũng chỉ còn lại Kara mặt lạnh như tiền là vẫn bình tĩnh suốt từ đầu như 1 người bàng quan.
Chuyện nhỏ nhặt này cũng là 1 bước đệm giúp bọ họ giải tỏa bớt căng thẳng từ cuộc c·hiến t·ranh vừa rồi.
Leon cười nói cùng hai cô gái, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc xéo và vị trí của Gerrett đang bị trói nằm co ro.
“Kẻ phản bội… à ? Rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì ?”