Cuộc sống của Kim Doyoung và Jung Jaehyun lại một lần nữa quay trở lại như cũ, trên màn ảnh thân thiết, dưới màn ảnh vờ như không quen biết, thẳng cho đến khi một năm nữa lại trôi qua.
Đã từ rất lâu rồi chị gái của Kim Doyoung không còn gửi tiền về cho bố mẹ nuôi nữa, hai người kia lập tức thẳng thừng chửi rủa cô là thứ con gái vô dụng. Vài ngày trước khi tới Tết, bố Kim Doyoung hùng hùng hổ hổ gọi điện cho anh, nói rằng lựa lúc công ty cho phép nhân viên nghỉ lễ Tết thì mau chạy qua bên kia gặp chị gái mà đòi tiền về đây, còn uy hiếp anh rằng nếu anh thực sự không lấy được tiền về, lão sẽ tới công ty của anh mà nháo một trận, để cho tất cả mọi người đều biết rằng đại minh tinh Kim Doyoung đây là một "đứa con hiếu thảo" như thế nào.
Kim Doyoung đối với việc này cũng chỉ khịt mũi coi thường, bất quá số tiền mà lão già kia muốn thực sự là quá lớn. Đúng là sau khi debut, thu nhập của anh có khá hơn trước một chút, nhưng cũng không thể nào thoả mãn được cái động không đáy mang tên là "nhà" kia, rút cục không bao giờ làm hài lòng được họ, bản thân cũng chẳng có nổi chút tích góp gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Kim Doyoung vẫn là liên lạc với chị gái, dù sao cũng là người đã từng đồng cam chịu khổ với anh, cô nói "Vậy cũng được, em sang thăm tới chơi một hai ngày, lúc về chị sẽ chuẩn bị chút tiền cho em, sẽ không để em vào thế khó xử đâu."
Thật ra Kim Doyoung không hề muốn giúp bố mẹ mình áp bức chị gái, nhưng nếu hai người kia thực sự không hề biết xấu hổ mà chạy đến công ty anh nháo một trận, vạn nhất Jung Jaehyun mà biết được thì........Kim Doyoung thực sự không dám nghĩ tiếp nữa.
Gia cảnh Jung Jaehyun không hề tồi, bố mẹ cậu từ lúc trẻ đã di cư sang Mỹ, điều này anh đã sớm biết, nhưng anh thực sự không ngờ rằng hai người lại sống chung một bang với chị gái anh. Giống như mọi năm, Jung Jaehyun đều sẽ về Mỹ đón Tết cùng bố mẹ, chẳng hiểu sao lần này cậu lại cứ nằng nặc đi theo anh.
"Anh cũng đi Mỹ sao ạ?" Thanh âm của Jung Jaehyun vang lên sau lưng anh.
Jung Jaehyun đột nhiên mở miệng khiến Kim Doyoung không khỏi giật mình, cả người không nhịn được mà run rẩy, anh nhất định không thể để Jung Jaehyun biết được lý do thực sự đằng sau chuyến đi Mỹ này của anh được nên bèn đáp "Ừ, chị gái anh mấy năm trước kết hôn với một chàng trai Mỹ nên đã di cư sang đó, cuối năm vừa rồi lại mới sinh cháu nên bố mẹ bảo anh tận dụng thời gian được nghỉ này, vừa qua thăm người nhà vừa đi chơi giải toả luôn."
Đại não Kim Doyoung đang điên cuồng phủ nhận làm sao có thể nghĩ ra được một lý do nghe củ chuối dữ vậy, việc đang dở tay cũng bị rối theo tâm trí anh, hoảng loạn không cần xem coi đã đem đủ quần áo chưa cứ nhét lấy nhét để vào vali, thẳng cho tới khi nó đầy ắp không thể kéo khoá, Kim Doyoung mới nhận ra rằng chính mình đang vô cùng sợ hãi ngay giây phút này.
"Anh, chúng ta có thể đi cùng nhau không? Em có thể nhờ bố mẹ em đón cả hai ở sân bay luôn." Anh nghe được lời mời này của Jung Jaehyun, trong nháy mắt không thể xác định tâm trạng mình bây giờ là cao hứng hay bất an.
Kim Doyoung thực sự rất trông chờ được trải qua khoảnh khắc đón năm mới cùng với Jung Jaehyun, nhưng rồi anh lại sợ sẽ để lộ hết câu chuyện gia đình rắc rối của chính mình. Kim Doyoung cố gắng trấn an bản thân, lộ ra thần sắc khó xử rồi uyển chuyển khéo léo từ chối "Đi cùng nhau thì chắc là được, dù sao thì anh cũng chưa mua vé máy bay, nhưng mà để bố mẹ em đón cả hai chúng ta thì lại làm phiền hai bác quá."
Nhưng dường như Jung Jaehyun không hề nghe ra ý tại ngôn ngoại của anh, ra sức vẫy tay "Ôi dào có gì mà phiền đâu anh!"
"Thôi bỏ đi, anh nghĩ vẫn là không nền thì hơn." Kim Doyoung lại một lần nữa từ chối cậu.
Nói xong liền vội vàng đóng vali lại, nhưng rồi cái suy nghĩ đầy dụ hoặc được đón Tết cùng cả nhà Jung Jaehyun lại bắt đầu bành trướng trong lòng anh, cuối cùng vẫn là không thể nhịn được mà hạ giọng nói "Nhưng anh nhất định sẽ tới nhà thăm em, đừng có mà không chào đón anh đấy nhé."
Kim Doyoung đã lâu lắm rồi mới được gặp lại chị gái, cháu trai vừa mới chào đời mềm mềm trắng trẻo như một cục bông.
Chị gái Kim Doyoung bảo anh mau cầm tiền, trở về còn nghĩ cách đối phó với bố mẹ kế, còn đưa thêm một chút nói là để cho riêng anh "Mấy năm nay, bởi vì chị mà em hẳn đã phải rất vất vả rồi...... Chị biết chừng này không đủ để bù đắp cho em, nhưng hi vọng em vẫn có thể nhận lấy, coi như là nhận lấy tâm ý của chị đi....."
Kim Doyoung nhìn số tiền kia, nhất thời có chút chua xót, anh lắc đầu từ chối "Tiền em không cần liền, em đã chuẩn bị hết tất cả rồi, đầu năm sau em sẽ đưa hết tiền cho bọn họ, rồi cắt đứt mọi mối liên hệ, em nghĩ là bọn họ cũng sẽ không từ chối đâu. Huống hồ em đã trưởng thành được một quãng thời gian rồi, em nghĩ đã đến lúc để bản thân có thể tự mình quyết định con đường sống của chính mình."
Chị gái Kim Doyoung vui mừng cười cười, đưa tay vỗ vai anh nói "Nếu em có gặp khó khăn gì, đừng quên chị nhé, chị sẽ giúp em."
Kim Doyoung cũng không nói gì thêm nhiều, gật đầu quay trở lại phòng của mình, đêm nay lại là một đêm mất ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai bọng mắt thâm quầng của Kim Doyoung thành công doạ sợ anh chị mình, dự định hôm nay sẽ ra ngoài đi mua sắm, anh còn muốn đi chơi công viên giải trí nữa nhưng đều công cốc, chị gái nhất quyết bắt anh ở nhà ngủ cho đủ giấc.
Trong lòng có nhiều nề hà phiền muộn khiến anh thực sự khó mà ngủ được, chẳng hiểu thế nào mà anh lại gọi video call với Jung Jaehyun, đến lúc cuộc gọi đã được thông và thanh âm cậu trả lời vang lên, anh mới nhận thức được mình vừa làm cái gì. Đột nhiên gọi cậu như vậy, bây giờ cũng không thể đột nhiên tắt cái rụp, dưới tình huống cấp bách này anh bèn phải bế cháu trai mình lại gần làm cứu tinh. May thay Jung Jaehyun cũng không có thể hiện tức giận gì, lòng Kim Doyoung cũng an tĩnh hơn rồi.
"Anh, ngày mai anh muốn tới nhà em chơi không?" Jung Jaehyun đột nhiên nói.
Kim Doyoung lúc này mới nhớ ra bản thân đã đáp ứng lời mời sẽ đến chơi nhà Jung Jaehyun một chuyến của cậu, mấy ngày nay vì chuyện gia đình trong lòng mà anh quên béng đi mất.
Kim Doyoung bế cháu trở lại giường, trong lòng anh muốn thẳng thắn cự tuyệt cậu, nhưng trái tim vẫn là luyến tiếc không nỡ khi nhìn vào đôi mắt kia "Ừ, chắc tầm giữa trưa hoặc buổi chiều anh sẽ ghé nha, nhớ gửi địa chỉ cho anh đấy nhé."
Jung Jaehyun bên kia nghe được Kim Doyoung đáp ứng, liền cười rộ lên vui vẻ nói tiếp "Chi bằng anh đem vali của anh tới nhà em luôn đi, ngày về chúng ta có thể cùng nhau đi ra sân bay, rất tiện mà phải không?"
Kim Doyoung chỉ biết mỉm cười gật đầu với cậu, nụ cười của Jung Jaehyun khiến anh không thể từ chối, hai người hàn huyên thêm một lúc lâu sau mới tắt cuộc gọi.