JQ Thiêu Đốt Năm Tháng

Chương 12: JQ bảo an




Ghét thật, tôi vì sao lại lên cơn đi taxi vậy trời?!



Tôi nhìn những con số trong đồng hồ tính tiền không ngừng tăng lên, lòng đau như cắt, trong lòng tính toán có thể nói Diệp Tử Ninh thanh toán cho tôi không?!



Cẩm Tú Hoa Khai là khu biệt thự xa hoa nhất, tương đương với Dương Minh Sơn của Đài Loan, có thể mua biệt thự ở phụ cận đây đều là triệu phú, tỉ phú, nghe nói cái nơi xa hoa này khi bán ra, người đến xem nhà phải trả trước 300 vạn nhân dân tệ mới có thể đi vào, nếu không thì đừng bàn nữa.



Xe taxi chậm rãi chạy lên đường cái lên đỉnh núi, hai bên toàn là cổ thụ, phong cảnh đẹp mê người, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một hai căn biệt thự thấp thoáng trong đám cây cối xanh um.



Tôi vừa ngắm phong cảnh vừa mắng trong lòng, tâm lý ghét kẻ giàu lại tự nhiên nảy lên, kẻ có tiền rất giỏi sao, Lamborghini, Mercedes thì thế nào, tôi cũng có xe, là xe tự động đó!



Xe quay cua và ngừng lại, trước mặt xuất hiện một cánh cổng sắt có khắc hoa.



Bình thường những nơi như thế này muốn vào là phải đăng ký, đưa ra giấy tờ chứng minh mới có thể đi vào.



“Ê, mở cửa đi.” Tôi bộ dáng lưu manh thô bạo lớn tiếng nói, tâm tình lão nương hiện tại rất tồi, hôm nay đừng ai lại chọc tôi, ai chọc tôi tôi đá kẻ đó à nha!



“Xin hỏi tiểu thư tìm ai?” Một anh bảo an tuổi trẻ tuổi đi ra.



Tôi trước mắt sáng ngời, mềm lòng ngay lập tức, oh~~, chàng thật đẹp trai quá! Mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, mặt mày quyến rũ kính, con trai ôn nhuận như lan giống thế này chính là loại hình tôi thích(Tác giả: -_-||| chỉ cần là mĩ nam, có loại hình nào mà con không thích đâu?)



Tôi từ trước đến nay làm người là vô cùng có nguyên tắc: đối đãi với xấu nam phải giống gió thu cuốn hết lá vàng, lãnh khốc vô tình, đối đãi với mĩ nam phải ôn nhu, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa......



Vì thế tôi lập tức thu hồi tư thế bà chủ hụi, làm thành bộ dáng Lâm muội muội mảnh mai, nhăn nhó bắt tay vào làm chỉ nhỏ giọng nói: “Dâm gia muốn tìm chủ nhân biệt thự số 38—-Diệp Tử Ninh.”



Bảo an có thể bị thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ của tôi dọa sợ, sửng sốt một hồi mới nói: “Trước tiên mời chỗ này đăng ký một chút.”



Tôi một bên đăng ký một bên sáp lại ngồi gần bảo an, “Bảo an đẹp trai, chỗ này phải điền cái gì vậy?”



Tôi thấy thân mình anh ta run lên, nhưng vẫn là thực nhiệt tâm thực phụ trách nhiệm vụ của mình, “...... Nơi này điền tên của cô là được rồi.”



“Vậy nơi này thì sao?”



“...... số chứng minh nhân dân của cô.”



Tôi ngẩng mặt tự cho là đáng yêu, cười khẽ le lưỡi, “Kỳ thật em biết rồi, em chỉ là thử anh mà thôi.”



“......”



Tôi phát hiện mặt anh ta một lúc hồng một lúc xanh, thật sự là đáng yêu cực kỳ.



Tôi điền xong đưa cho anh ta, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Diệp Tử Ninh, tôi đi vào phòng an ninh, thấy trên mặt bàn có tấm ảnh chụp vì thế tôi cầm lên xem.



Trời ạ, là ảnh nghệ thuật của bảo an! Nhìn xem đôi chân thon dài kia kìa, nhìn xem ánh mắt quyến rũ kia kìa...... Tôi nuốt nuốt nước miếng, cầm tấm ảnh chụp đi đến bên người anh ta, thanh thanh giọng hỏi: “Bảo an mĩ nam, đây là ảnh chụp của anh đúng không? Đẹp trai lắm đó, tặng em một tấm nha?”



Thân mình bảo an lại run lên, tiếp theo đem điện thoại đưa cho tôi, “Diệp tiên sinh nói cô nghe điện thoại.”



Tim tôi không khỏi lộp bộp một chút, cái này thảm rồi, từ khi tôi thấy được bảo an đẹp trai đã đem chuyện osin cùng Diệp Tử Ninh quăng toàn bộ tới chân trời rồi = =, vốn thời gian cũng không còn nhiều, khi tôi đăng ký, vì cùng anh chàng bảo an đẹp trai này nói chuyện phiếm lại cố ý nũng nịu một chút, cho nên hiện tại đã muộn đến hơn mười phút.



Tuy rằng anh ta không nhìn thấy gì, nhưng mặt tôi vẫn tự động chuyển thành dáng vẻ nịnh nọt “Dạ, là em......”



“Cô ở phòng an ninh làm cái gì?” Giọng nói lại khôi phục xuống dưới 0 độ.



“Không có làm cái gì cả, chỉ là đăng ký tên thôi.” Thuận tiện đùa giỡn mĩ nam một chút mà thôi, mà thôi.



“Thật? Vậy làm thế nào mà tôi nghe cô đang khen ngợi bảo an kia rất đẹp trai?”




“...... Không có đâu, anh nghe lầm, cái đó không phải em nói.”



“Thật? Có điều bảo an nói vừa rồi chỉ có cô ở bên cạnh cậu ta.”



“......” Tôi căm tức nhìn bảo an, tôi ghét à, dám bán đứng tôi! Uổng công tôi còn khen anh ta là mĩ nam!



“Sao không nói? Hai người các cô ai đang nói dối, cô, hay là cậu ta?”



“...... Anh ta đang nói dối.” Tôi nhìn nhìn bảo an đẹp trai, cuối cùng vẫn quyết định thực xin lỗi anh ta, bảo vệ mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.



“Thật? Có điều cô lại đến muộn.”



“Ách...... Này...... Đều là lỗi của bảo an, nếu không anh ta tìm lấy cớ đến gần tôi, tôi làm thế nào bị muộn đâu?!”



Nghe được giọng nói ngậm máu phun người của tôi, bảo an thở hốc vì kinh ngạc, không thể tin được nhìn tôi.



“Thì ra là như vậy à, bây giờ cô ở bên kia chờ đi,không được đi đâu hết, tôi lập tức qua ngay.”



“Này này......” Bực mình nha, có tiền rất giỏi sao, có tiền là có thể tùy tiện gác điện thoại sao?



Tôi gác điện thoại, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.



——————–



Không lâu, tôi thấy Diệp Tử Ninh mặc một bộ trang phục thoải mái trên xe đi xuống, người đẹp quả nhiên mặc cái gì cũng đẹp mà, quần áo kia mặc trên người anh ta đặc biệt hấp dẫn, so với trang phục khi đi làm càng có vẻ ngọc thụ lâm phong.



Nhưng trong ánh mắt anh ta ẩn chứa một thùng nước đá, làm tôi không khỏi rùng mình một cái, đang lúc tôi kích động, tôi phát hiện có người càng kích động hơn tôi, còn ai nữa, chính là anh chàng bảo an đẹp trai đứng bên phải tôi chứ ai?!




Hai tay anh ta khẩn trương nắm lại, mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng, ngay cả hai bên tai cũng đỏ hồng, cả người giống như trứng tôm nấu chín, mị nhãn như tơ nhìn Diệp Tử Ninh, ánh mắt kia quả thực có thể đem đi luộc trứng à nha.



Hay là...... Oh no~~!!!



Tâm lý của tôi chịu đả kích nghiêm trọng, không nghĩ tới mới chấm được một nam nhân mà anh ta lại là Gay! Uổng công tôi còn vì anh ta mà đắc tội Diệp Tử Ninh, bực bội quá aaaaaaaaaaa!



“Tổng tài, phó viện trưởng, ngài đã tới......” Tôi chân chó chạy lên.



Mắt phượng anh ta liếc tôi một chút, lạnh lùng nói: “Cô nói bảo an chính là cậu ta?”



Tôi run rẩy gật đầu, không dám nhìn đến ánh mắt của chàng bảo an đẹp trai, thực xin lỗi nha bảo an mĩ nam, nhưng nhân từ người với khác chính là tàn nhẫn với mình, cho nên anh chết tốt hơn là tôi chết.



Diệp Tử Ninh đi đến trước mặt bảo an kia, nghiêm mặt nói: “Cô ta nói vừa rồi cậu cố tình đến gần cô ta, cuối cùng làm cô ta đến muộn......”



Chàng bảo an đẹp trai biến sắc, cực kỳ phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi, sau đó quay lại lắp bắp giải thích: “Diệp tiên sinh, sự tình không phải như vậy......”



Má ơi, chẳng lẽ anh ta lại đây là vì việc này?



“Cậu không cần giải thích, bây giờ tôi gọi điện thoại đến phòng quản lý nhân sự khiếu nại cậu!”



“Không cần đâu, kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy.” Tôi vội vàng nói, nếu bảo an bởi vì tôi mà bị cuốn gói, tôi đây quả là tội lớn ngập đầu.



“Không được, nhân vô tín bất lập, nghiệp vô tín bất hưng, quốc vô tín bất an, tôi không thể để cho người như thế này làm việc ở đây.”[Sún: nhân vô tín bất lập, nghiệp vô tín bất hưng, quốc vô tín bất an là người ko có chữ tín thì không dùng được, làm ăn mà không có chữ tín thì ko giữ lâu, nước không có chữ tín thì bất ổn]



Nghe vậy, tôi lập tức đơ người thành pho tượng, này...... Thế này…. không khỏi...... Rất...... Nghiêm trọng...... rồi chứ?




Mặt chàng bảo an đẹp trai trở nên đỏ bừng, mắt sáng long lanh, gần như sắp khóc, tôi nghĩ nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ tôi đã bị chàng bảo an đẹp trai này giết chết giết chết giết chết, giết rồi lôi dậy giết tiếp!



“Cái kia...... Hay là thôi đi, khoan dung độ lượng một chút, làm người đừng có quá đáng?” Tôi ra vẻ đại nhân đại nghĩa nói.



“Cô không cần cầu xin cho cậu ta.” Diệp Tử Ninh nói ngắn gọn, cầm lấy điện thoại muốn khiếu nại.



Má ơi, sự tình làm thế nào mà phát triển thành cái dạng này vậy? Tôi lau lau mồ hôi, nội tâm giao chiến ác liệt, cuối cùng lương tâm là chiến thắng tà ác, tôi giữ chặt cánh tay của Diệp Tử Ninh, “Kỳ thật người nói dối là tôi......”



Diệp Tử Ninh lập tức gác điện thoại, cúi đầu bốn mươi lăm độ nhìn xuống tôi, cười lạnh: “Được, tốt lắm!”



Một chậu nước lạnh đổ xuống đầu tôi, tôi nháy mắt đóng băng.



Diệp Tử Ninh cùng bảo an nói gì đó một chữ tôi cũng không nghe vào, anh ta nói xong xoay người liếc tôi một cái, tựa tiếu phi tiếu tươi cười nhẹ giọng: “Chúng ta trở về đi.”



Đôi mắt anh ta lóe lên một tia sát khí, lòng tôi bắt đầu phát lạnh, chết chắc rồi, tôi lần này chết chắc rồi!



Diệp Tử Ninh là ai? Là tiểu nhân chứ ai! Trừng mắt tất báo chính là bản sắc tiểu nhân của anh ta, lần này tôi lừa anh ta lại còn đến muộn, khẳng định anh ta sẽ không dễ dàng buông tha tôi đâu!



Quả nhiên!



Tôi chân trước mới bước vào trong xe, anh ta lập tức quăng đến đầu tôi một quả lựu đạn: “Đi muộn lại còn nói dối, thời gian phục vụ tăng thêm ba tuần.”



Ba tuần?! Cộng với buổi sáng một tuần, thế chẳng phải là một tháng sao? A a a a a......



Dưới tình thế cấp bách, tôi lập tức bắt lấy cánh tay của Diệp Tử Ninh cúi đầu cúi người cầu xin tha thứ, “Emcam đoan về sau không bao giờ … đến muộn nữa, lại càng không nói dối thêm một câu nào hết, sẽ không làm chậm trễ thời gian quý giá của anh đâu.”



“Vừa rồi cô nói cậu bảo an kia rất đẹp trai?” Anh ta bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.[Sún: ta nghe có mùi dấm chua đâu đây ^__^]



Gì kì vậy? Tôi buồn bực nhìn ngũ quan vô cùng hoàn hảo của Diệp Tử Ninh, phát hiện hai má anh ta xuất hiện một chút đỏ ửng kì dị, hơn nữa giống như có dấu hiệu lan rộng ra khắp mặt.



Hay là..... anh ta so đo tôi không khen anh ta đẹp trai cho nên mới chỉnh tôi? Nếu thật sự là như vậy, vậy là tốt rồi: “Vâng, bộ dạng anh ta là không tồi, nhưng nếu so với tổng tài, phó viện trưởng thì….chậc chậc, đó chính là một người ở dưới đất, một người ở trên trời đó, tổng tài, phó viện trưởng tuyệt đại ngài là tao nhã độc nhất vô nhị, tìm khắp cả thành phố G cũng không tìm người ra người thứ hai!”



“Thật sự?” Miệng anh ta khẽ nhếch.



“Thật sự!” Tôi không ngừng cố gắng: “Nếu nói ngài là đẹp trai thiên hạ đệ nhị thì sẽ không có người dám nói mình là thiên hạ đệ nhất! Nếu lấy ánh trăng để hình dung bề ngoài vị bảo an vừa rồi thì ngài chính là thái dương hào quang bắn ra bốn phía! Dẫn đường cả vũ trụ, cho em sức mạnh cùng hào quan, là ánh sáng dẫn đường cho cuộc sống tăm tối này của em......”



Tôi nói tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, nước miếng bay tứ tung, lại thuận tiện ném qua mấy cái đá lông nheo, cười nịnh, làm nũng, chờ toàn bộ tuyệt chiêu đều dùng tới, rốt cục cũng thấy được thái độ lạnh như băng của người nào đó có chút dấu hiệu tan chảy.



Ngay tại thời điểm anh ta muốn mở miệng, một tấm hình từ trong túi tiền của tôi rớt ra, Diệp Tử Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua, trên mặt lại bắt đầu đóng băng ba nghìn thước.



“Không được thương lượng!” Anh ta cong miệng vô cùng lạnh lùng nói.



Tôi làm ra dạng giai cấp công nhân bị ức hiếp, rơi lệ đầy mặt lên án: “Nhưng hiệp ước này là bá đạo, là vô nhân đạo!”



“Hoặc là trả tiền hoặc là câm miệng!” Anh ta lạnh lùng lỗ mãng nói ra những lời này, sau đó không bao giờ … nói với tôi một câu nào nữa.



“......” Diệp dạ xoa, xem như anh lợi hại!!



Hồng nhan quả nhiên là kẻ gây tai hoạ, kẻ gây tai hoạ, nếu không phải anh chàng bảo an đẹp trai như vậy, tôi làm gì mà đi đùa giỡn người ta, không đùa giỡn anh ta thì tôi sẽ không đến muộn, lại càng không sẽ nói dối, đẹp trai không phải là anh sai, nhưng là đi ra ngoài hấp dẫn người khác đùa giỡn với anh chính là anh sai! Cho nên mới nói, đều là lỗi của anh ta hết á!!



Bang bang ——



Trong xe im lặng, chỉ có âm thanh mình tôi dùng đầu đập vào cửa thủy tinh không ngừng vọng lại, vọng lại......