Xe dừng lại ở trước cửa biệt thự, trời đã khuya, Lục Tam Phong dặn dò mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi, vài ngày tới sẽ phải tiến hành thương lượng với các công ty có ý định đầu tư.
Quay về phòng, Lục Tam Phong tắm rửa một cách đơn giản xong liền đi ngủ.
Ngành công nghiệp truyền thông và giải trí của Sông Hương vốn đã cực kỳ phát triển. Toàn bộ Sông Hương có chút biến động nhỏ, vô số tay săn ảnh sẽ vây bắt họ. Từng có một câu chuyện cười như thế này, thứ nhanh thứ hai trên thế giới là tên lửa, còn nhanh nhất thế giới là các phóng viên ở Sông Hương.
Nửa đêm, hàng loạt báo được in ra, chuẩn bị ngày mai sẽ kích nổ dư luận.
Ngày hôm sau, nữ tỷ phú sẽ come out, người giàu nhất trong nước đã đánh bại đám người phú nhị đại Đường Đình Nhân. Có hàng trăm công ty tài chính tuyên bố phong sát người giàu nhất trong nước.
Có quá nhiều tin tức có thể là nội dung giật tít, mọi người đọc một lúc thì đều hoa mắt, có quá nhiều bát quái, cũng không biết nên nói về chủ đề nào.
Từ khi Lục Tam Phong đến Sông Hương, Đường Đình Nhân không có ngày nào được yên ổn cả, ngồi trong phòng làm việc đọc báo, sắc mặt anh ta tái nhợt, cái túi trên đầu đã bắt đầu hết sưng, nhưng vẫn còn đau nhức.
Hôm nay khi anh ta đến công ty làm việc, nghe những người trong công ty bàn luận về việc anh ta bị đánh, Đường Đình Nhân liền tát vào mắt người đó hai cái, đã bị Lục Tam Phong ức hiếp thì thôi đi, còn bị những quản lý trong công ty nói xấu sau lưng nữa sao?
Cửa của văn phòng bị đẩy ra, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi bước vào, lúc này Đường Đình Nhân tức giận đến mức không có chỗ nào để giải tỏa, vậy mà có người dám không gõ cửa mà đi vào phòng.
Đây không phải là tự đưa đầu vào miệng súng sao?
“Đi vào không biết gõ cửa sao? Có quy tắc không hả?” Đường Đình Nhân hét lên, quay đầu lại nhìn thấy người kia thì liền giật mình, vội vàng đứng lên nói:
"Ba..."
Sắc mặt của Đường Đình Long có vẻ trang trọng, nhìn chằm chằm vào thằng con trai vô dụng của mình, đã hơn ba mươi tuổi rồi, người ta đang dốc sức để tạo nên khoảng trời của riêng mình, còn anh ta vẫn đang lủng lẳng trên các tiêu đề của những bát quái trong làng giải trí.
“Đừng gọi tao là ba nữa!” Đường Đình Long cầm tờ báo trên bàn đập thẳng vào mặt Đường Đình Nhân, chửi bởi: “Ai cho mày đánh giám đốc điều hành chứ? Mày làm những chuyện tồi tệ ấy mà vẫn còn mặt mũi sao?”
“Không phải là con gây chuyện, là do Lục Tam Phong đó quá kiêu ngạo, đến cả con cũng bị đánh!” Đường Đình Nhân nói với vẻ mặt uất ức.
Đường Đình Long nhìn anh ta, tuy rằng vô dụng, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, một thằng nhóc trong nước đến đây làm mưa làm gió, vốn dĩ cũng không xem ông ta ra gì.
“Con cứ làm việc chính đi, một lát nữa ba sẽ bảo bộ phận quan hệ công chúng gửi một tin tức ra bên ngoài, kêu gọi tất cả các công ty có liên quan đến tập đoàn đóng tàu, đồng thời nghiêm cấm tài trợ tài chính cho thằng nhóc đó.” Đường Đình Long bất lực thở dài: “Đừng làm ba mất mặt nữa, biết không hả?"
“Con biết rồi!” Đường Đình Nhân gục đầu xuống, giống như quả cà tím vừa mới bị đánh.
Sau khi Đường Đình Long rời đi, Đường Đình Nhân ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng ảm đạm, trước đây anh ta chưa từng ghét bỏ một người nào đến như vậy, cho dù anh ta có đắc tội với ai, đối phương cũng sẽ để lại mặt mũi cho tập đoàn đóng tàu, không bao giờ làm việc tuyệt tình như thế này. Lục Tam Phong chính là không để lại cho anh ta chút mặt mũi nào, bây giờ toàn bộ Sông Hương đều biết anh ta bị Lục Tam Phong tát rồi!
Buổi sáng, hơn hàng chục công ty do Tập đoàn đóng tàu đứng đầu tuyên bố rằng bất cứ công ty nào hợp tác với họ đều phải ngừng việc đầu tư vào Điện tử Thủy Hoàn, nếu không thì sẽ cắt đứt mọi quan hệ.
Lần này mọi chuyện thực sự rối tung lên, đây là lần duy nhất trong lịch sử, Lục Tam Phong bị chín mươi phần trăm công ty ở Sông Hương phong sát, ngay cả bọn côn đồ trên đường phố cũng biết anh bị phong sát.
“Mẹ nó, công ty này có chuyện gì vậy?”
“Tìm đường chết, chính là cái người đã đánh Đường Đình Nhân. Bây giờ anh ta đã đắc tội với toàn bộ tầng lớp thượng lưu, quả báo đến rồi.”
“Tôi nghe nói người này rất có thực lực, là người giàu nhất trong nước sao?”
“Có quỷ mới biết, nhưng mà anh ta chắc chắn không thể nào sống yên ổn ở Sông Hương nữa rồi.”
“Từ anh ta có thể nhìn ra được một việc, làm người ấy à, đừng quá kiêu ngạo, phải chừa lại cho mình một con đường sống!”
Sự việc này thực sự rất chấn động, tin tức đã được truyền đến Thành Minh ở bờ bên kia, sau đó có không ít công ty ở trong nước đều nhận được tin tức, rất nhiều người vỗ tay vui mừng, thậm chí có người còn kích động đến mức tổ chức tiệc.
Trong ngành điện tử ở trong nước, có ai không biết lỗ hổng của Điện tử Thủy Hoàn lớn như thế nào, một khi mất đi nguồn rót vốn, Điện tử Thủy Hoàn sẽ phải đối mặt với một trong hai cái kết, hoặc trực tiếp bị bán đi, hoặc tuyên bố phá sản.
Tin tức được truyền đến tại những người điều hành là Chu Hoài Đông và Trương Phượng Tiên, họ hoàn toàn không ngờ rằng Lục Tam Phong lại làm ra những việc như thế này.
Việc đầu tiên Trương Phượng Tiên làm chính là gọi điện cho Lý Minh Phương, Lý Minh Phương kể sơ qua về chuyện đã xảy ra những ngày qua, chỉ nói đây là việc mà tổng giám đốc Lục đã sắp xếp.
“Anh ấy đâu rồi?” Trương Phượng Tiên hỏi.
“Hình như vẫn chưa thức giấc ạ, tối hôm qua mới được sở cảnh sát thả ra ngoài.” Giọng nói của Lý Minh Phương có chút ngại ngùng, mấy ngày nay hình ảnh của Lục Tam Phong trong lòng cô hoàn toàn bị lật đổ.
“Khi nào anh ấy thức dậy thì nói rằng tôi đã gọi điện đến!”
Hơn 11 giờ trưa, Lục Tam Phong mới mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, điện thoại của anh đã sắp phát nổ rồi, vô số phóng viên muốn phỏng vấn anh, thậm chỉ có người còn gọi điện cho Điện Tử Thuỷ Hoàn.
Lục Tam Phong tắm rửa sơ qua, mặc đồ ngủ đi vào phòng khách, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, thản nhiên hỏi Lý Minh Phương bên cạnh mình: “Hôm nay có chuyện gì vậy?”
Trong lòng Lục Tam Phong đã sớm dự đoán được việc ngày hôm nay lên báo, liền ăn một miếng cơm trước mặt.
“Tổng giám đốc Trần của Tư bản Trần thị, đã come out rồi!”
“Phụt!”
Lục Tam Phong phun ra một ngụm cơm, mở to mắt nhìn Lý Minh Phương, trong lòng kinh ngạc không nói nên lời.
Anh luôn cảm thấy việc mình làm rất vô lý, hôm nay cả thế giới đều lấy anh ra làm tiêu đề, không ngờ Lục Tam Phong vẫn đánh giá quá cao bản thân, có những lúc thế giới này vô lý đến mức khó hiểu.
“Tư... Tư bản Trần thị sao?” Lục Tam Phong hỏi lại “Đó có phải là công ty đã chặn vốn tài chính của chúng ta trước đó không? Có phải có một người tên là Tô Ái Linh không?”
“Đúng vậy, vợ của tổng giám đốc Trần chính là Tô Ái Linh, nghe nói cô ta là người trong nước.”
Não của Lục Tam Phong bắt đầu ù đi, Tô Ái Linh đã come out rồi sao?
“Tập đoàn đóng tàu tuyên bố rằng họ sẽ phong sát chúng ta..."
“Bất động sản Ngân Hà cũng tuyên bố sẽ phong sát chúng ta..."
Lục Tam Phong hoàn toàn không nghe lời sau, trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh của Tô Ái Linh, từ những lần tiếp xúc đây, Tô Ái Linh không thể thích phụ nữ được.
Vậy thì chỉ còn một khả năng là cô ta đã làm mọi cách để ngày hôm nay được leo lên, để đạt được mục đích của mình thì người phụ nữ này không từ một thủ đoạn nào. Năm đó từ chủ nhiệm phân xưởng của công xưởng leo lên giám đốc của công xưởng, cô ta đều đang từng bước thăng tiến..
Lục Tam Phong cảm thấy sống lưng hơi lạnh, loại người này thật là đáng sợ.
“Sáng nay Trang Đức Trung đã gọi điện đến, nói rằng muốn gặp anh, tổng giám đốc Trương cũng gọi điện đến, tình hình ở đây đã truyền đến trong nước rồi.” Lý Minh Phương nhìn Lục Tam Phong rồi nói: “Nhiều người đang nói xấu Điện tử Thuỷ Hoàn. Lục Tam Phong đặt bát đũa xuống, trầm tư một lát rồi mới hỏi: “Hôm nay có công ty tài chính nào đến hỏi không?”
“Còn sáu công ty nữa, trong đó bao gồm Vốn mạo hiểm Cao Thịnh và Quỹ Morgan."
“Buổi chiều gặp sáu công ty này! Lục Tam Phong nói xong liền do dự một lát, hỏi: “Hồng Quảng không gọi điện thoại đến sao?
“Không!”
Lục Tam Phong không hỏi nữa.
Sau bao nhiêu ngày ầm ĩ, xác suất đầu tư của sáu công ty còn lại là chín mươi chín phần trăm, lục đích Lục Tam Phong làm những việc này chính là để sàng lọc.
Các công ty tài chính ở bên này sẵn sàng đầu tư vào các công ty ở đây hơn, họ không tin tưởng lắm vào các công ty trong nước, nếu đi thương lượng thì đối phương sẽ rất vui, nhưng sau một hồi bàn chuyện, cuối cùng rất có thể phá hủy tất cả kết quả đàm phán ngay ở bước cuối cùng.
Mọi chuyện phát triển đến như bây giờ, họ vẫn chọn gặp mặt Lục Tam Phong như cũ, chính là thực sự có thành ý, cách này cũng không phải là cách bất đắc dĩ, ưu điểm chính là tốc độ nhanh, có thể sàng lọc ra những công ty có ý định đầu tư mạnh với tốc độ nhanh nhất và có tỷ lệ thành công cao nhất.
Cách này cũng có nhược điểm, những công ty này sẽ nhân cơ hội này để hạ giá cổ phiếu, hơn nữa không bị các công ty tài chính trong nước uy hiếp, sau lưng nhất định có Tổ chức Tài chính Quốc tế chống đỡ.
Lý do tại sao Lục Tam Phong hỏi Hồng Quảng là vì bây giờ anh không muốn cho các công ty ở Phố Wall tiến vào.
Trang Đức Trung thực sự đã rất mệt mỏi, anh ta cảm thấy mình đã gặp phải một tên cặn bã, hôm trước vẫn nói với mình sẽ đầu tư tài chính thật tốt, chờ đến lúc đưa lên thị trường sẽ kiếm được thật nhiều tiền.
Nhưng những việc mà mấy ngày nay Lục Tam Phong làm có liên quan gì đến đầu tư tài chính đầu cơ chứ?
Sau một hồi, anh ta đã đứng ở phòng khách, nhìn người bảo mẫu bên cạnh hỏi: “Người đâu? Anh ta đâu rồi?”
“Thưa anh, mời anh ngồi ăn chút trái cây. Anh Lục sẽ đến đây ngay thôi ạ."
Không lâu sau, Lục Tam Phong bước vào, anh mặt một bộ vest, một chiếc áo gilê nhỏ, bờ lưng rộng, trông vô cùng khỏe khoắn, anh bước vào trong, nhìn thấy Trang Đức Trung liền nói: “Chủ tịch Trang, có chuyện gì sao?”
Trang Đức Trung đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm Lục Tam Phong rồi la lên: “Mẹ nó, trả tiền đây!