“Mọi thứ tiến triển thế nào rồi? Thuận lợi chứ?” Tô Ái Linh hỏi: “Đầu tư lớn như vậy, tự bản thân anh nên cẩn thận một chút, đây lại không phải là ngành nghề truyền thống, mấy ngày trước có vài cổ đông của tập đoàn tư bản liên hợp tụ tập ăn uống, còn nói rằng chuyện của anh có thể nhận ra được, bọn họ có chút hối hận rồi.” “Hối hận? Muộn rồi, tiền đã vào trong túi của tồi rồi thì không ai có thể lấy ra” Lục Tam Phong dựa người ra phía sau, tìm một tư thế thích hợp rồi nói: “Cho tới hiện tại, xem ra mọi việc vẫn thuận lợi, không có vấn đề gì hết, đầu tháng 1 là quay về rồi” “Vậy thì có thể về đón giao thừa rồi, năm nay tôi định về nhà đón giao thừa, anh có muốn về nhà với tôi một chuyến không?” Tô Ái Linh sợ rằng Lục Tam Phong lại nghĩ nhiều liền nói: “Chỉ là thấy năm nay anh vừa mới ly hôn, một mình trở về đón giao thừa sẽ rất đáng thương, tôi cũng mấy năm rồi không trở về, người nhà còn tưởng rằng tôi bị mất tích rồi chứ.” “Không cần, không cần đầu!” Lục Tam Phong từ chối.
Tô Ái Linh ở đầu dây bên kia có vẻ hơi mất hứng, nhưng cũng không có nói gì nhiều nữa, chỉ nói về sự lo lắng của một số cổ đông tập đoàn tư bản liên hợp, hy vọng rằng Lục Tam Phong sau này sẽ ổn định hơn.
Bọn họ lo lắng cũng là chuyện bình thường, trước đây ở mặt đồ điện gia dụng trong nhà, công nghệ nước ngoài mặc dù luôn tân tiến hơn, nhưng sức ảnh hưởng tới khu vực của Lục Tam Phong khá nhỏ, các nhà máy thiết bị gia dụng quốc tế chủ yếu là cung cấp cho các nước phát triển.
Trong mấy năm trở lại đây, thị trường trong nước tăng trưởng khá nhanh chóng, một loạt các biện pháp bảo vệ như tăng thuế đã khiến cho bọn họ không có cách nào thâm nhập vào thị trường đại lục để có thể cạnh tranh với các nhóm xí nghiệp này.
Hàng rào thuế quan của đất nước cũng chính là hàng rào bảo vệ cho các xí nghiệp, mà điều Lục Tam Phong hiện tại đang làm chính là phá bỏ hàng rào an toàn này, chạy ra ngoài đánh nhau cùng người ta, còn muốn động tay động chân vào lĩnh vực thông tin tinh vi này, bảo không lo lắng chính là nói dối.
Điện tử Thủy Hoàn được coi là một con cá lớn ở trong nước, nhưng những gì Lục Tam Phong đang làm hiện tại chính là muốn bơi vượt từ sông ra đến ngoài biển lớn, trực tiếp bị đánh chết thì cũng chẳng phải chuyện gì mới lạ.
Liễu Ngoạn cùng một nhóm người sau khi chuẩn bị xong các tài liệu liên quan liền gọi điện thoại đến văn phòng thư ký của phó chủ tịch Hirata Ichiro tập đoàn chất bán dẫn La Mẫu.
Hai bên đã nói chuyện và hẹn gặp sau 1 tiếng.
Ở tổng bộ của tập đoàn La Mẫu, trong phòng họp, các giám đốc điều hành cấp cao nhìn vào tập tài liệu trước mặt cuộc họp thứ hai về sự cạnh tranh thị trường trên toàn cầu hiện nay, Hirata Ichiro xem qua tập văn kiện ở trước mặt.
Bộ phận marketing ở nước ngoài đang phải đối mặt với áp lực cạnh tranh tương đối lớn, tính cạnh tranh ở trong nước lại càng khó khăn, việc mở rộng hợp tác thị trường ở một số quốc gia bây giờ là thực sự cấp bách. “Chúng tôi vẫn cho rằng bốn con rồng của châu Á chính là sự lựa chọn hàng đầu của chúng ta, và chúng ta sẽ tiếp tục tăng cường hợp tác sâu rộng với các xí nghiệp địa phương, tiến hành chi tiết hơn!” Một vị phó chủ tịch khoảng năm sáu mươi tuổi nói một cách kiên định: “Tôi nghĩ triển vọng sau này của bốn con rồng châu Á vẫn còn chưa hoàn toàn được phát huy, nền kinh tế cần phải tiếp tục phát triển trong vài thập kỷ nữa.
Mọi người đang có mặt đều thi nhau gật đồng đầu ý, kể từ giữa những năm 1980 đến nay, mười năm tăng trưởng, bốn nơi này dường như có tiềm lực kinh tế vô tận, bọn họ đã trở thành bốn công xưởng lớn nhất của châu Á, ngày đêm phát triển, sản xuất ra những sản phẩm đa dạng được tiêu thụ trên toàn cầu.
Hirata Ichiro lại có một ý nghĩ khác, mở miệng nói: “Tôi cảm thấy có thể chú trọng một chút đến khu vực đại lục An Lạc, theo như tôi biết thì máy nhắn tin của Motorola ở bên đó đang được bán ra rất nhiều, GDP của mấy năm gần đây tăng trưởng cũng rất nhanh.
Chủ tịch nhìn ông ta, những người khác cũng lần lượt ngước lên nhìn theo, trên mặt hiện rõ vẻ chế giễu, khu vực đại lục ư? “Ông Hirata, lẽ nào ông không đọc số liệu mới đây công bố về GDP bình quân đầu người sao?” Một vị phó chủ tịch quay ra hỏi ông ta: “GDP bình quân đầu người ở An Lạc đại lục năm 1993 là 377 đô la Mỹ, còn đứng sau cả Zambia của châu Phi.”
Những người có mặt ở đó không khỏi bật cười, GDP bình quân đầu người hiện nay ở đại lục đều đang tụt lại so với các nước châu Phi, sức tiêu thụ vô cùng thấp!
Chủ tịch nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn Hirata Ichiro hỏi: “Lúc trước không phải ông nói với tôi rằng có một công ty muốn mua phòng thí nghiệm của chúng ta sao?” “Đúng a!” Hirata Ichiro gật đầu: “Hiện tại đang trong quá trình qua lại tìm hiểu, là một công ty tập đoàn điện tử ở đại lục, bọn họ rất muốn mua. “Phòng thí nghiệm Tân Loan đã bị bỏ hoang vài năm rồi, các nghiên cứu và những phát triển liên quan cũng đã bị đình trệ từ lâu, những công nghệ đó đối với chúng ta mà nói chẳng có chút tác dụng gì, nếu như giá cả phù hợp thì cứ bán đi!” Chủ tịch nghĩ ngợi, rồi nói: “Mọi người thấy sao?” “Tôi không đồng ý!” Một người đàn ông dáng người cao gầy nói: “Những công nghệ này đối với chúng ta mà nói quả thực là không có tác dụng gì lớn, nhưng đối với bọn họ mà nói thì chính là những công nghệ tân tiến hàng đầu, theo như thông lệ quốc tế thì không thể bán được.
Cái gọi là thông lệ quốc tế thực ra chỉ là một cuộc phong tỏa công nghệ cao cấp do Mỹ đứng đâu, bao gồm một loạt những quy định cấm mua bán máy tinh vi, cần cẩu giàn lớn, kỹ thuật quân sự, công nghệ hóa học, v..v...
Một loạt những quy tắc cấm của quốc tế bất thành văn, phàm là sáng chế công nghệ nào có thể thúc đẩy sản xuất thì đều không được chuyển giao, đặc biệt là công nghệ máy tinh vi được mệnh danh là mẹ đẻ của ngành công nghiệp.
Hirata Ichiro do dự nói: “Đây chỉ là một số những công nghệ bán dẫn trong những năm đầu, hơn nữa cũng không có nhiều, tôi lại không cho rằng nó liên quan đến cái gọi là lệnh cấm, cứ cho là bọn có có được những công nghệ này đi chăng nữa thì có thể làm được gì chứ? Có thành công cũng chỉ là máy nhắn tin từ mười mấy năm về trước của chúng ta mà thôi. “Trên phạm vi toàn cầu mà có thể tìm được người mua thích hợp thì thực sự rất khó, để 10 năm nữa thì những sáng chế công nghệ này thực sự đã lạc hậu và vô giá trị rồi, vào thời điểm quan trọng như bây giờ, cho thể truyền cho họ chút “máu” thì đối với bọn họ đây chính là một ân huệ. Lại nói, bây giờ đã là thời đại gì rồi, đã là năm 1994 rồi chứ không còn là năm 1972:
Cuộc tranh luận khá gay gắt, chủ tịch trầm mặc suy nghĩ một lúc, sau đó gập tài liệu trước mặt rồi nói: “Cuộc họp hôm nay đến đây đã, còn việc liên quan đến phòng thí nghiệm Tân Loan thì làm phiền đến ông Hirata rồi.” Ủng hộ team chúng mình* bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Hirata Ichiro đứng dậy cúi người nói: "Được!”
Mọi người bước ra khỏi phòng họp, Hirata Ichiro vừa đi ra được vài bước thì phó chủ tịch phận kinh doanh đi tới nhìn ông nói: “Có vẻ như ông rất có hứng thú với việc bản phòng thí nghiệm Tân Loan nhỉ?” “Tôi là người tổng phụ trách tài sản nước ngoài của tập đoàn, tôi đương nhiên có những nhận định riêng về những tài sản này. Phòng thí nghiệm Tân Loan đã quá cũ rồi, nó cần được bán đi, nếu như vẫn còn để đó thì sẽ gây ra tổn thất cho tập đoàn!” Hirata Ichiro nói một cách nghiêm túc. “Vậy thì sao không bán cho bên khác? Tại sao lại bán cho bên bọn họ? Chúng ta có thể hoàn toàn bán cho các công ty Mỹ. Watanabe Shi nói. “Tôi cũng muốn bán cho bọn họ chứ, nhưng bọn họ không muốn!” Hirata Ichiro tức giận nói, “Vậy thì hãy tặng bọn họ đi, coi như là một món quà” Watanabe Shi cau mày nói: “Nếu ông không thể làm được, thì tôi có quen không ít người ở phố Wall..... “Không cần phải nhắc đến những kinh nghiệm của ông ở phố Wall nữa, chúng tôi đều đã biết ông có ở Mỹ làm rồi, đừng có xen vào chuyện của tôi!” Ông ta liếc mắt nhìn Watanabe Shi, quay đầu đi về văn phòng của mình, thấp giọng nói: “Đúng là con chó trung thành nhất của phố Wall nhỉ!!
Vừa quay lại văn phòng, thư ký đã bước vào nói: “Thưa bộ trưởng, người phụ trách của tập đoàn điện tử Thủy Hoàn vừa gọi tới, hy vọng có thể cùng ông thảo luận về chuyện phòng thí nghiệm Tân Loan, tôi đã hẹn họ 3 phút nữa rồi!” “Được, bây giờ giúp tôi gọi cho họ đi.” Hirata Ichiro vẫn muốn tiếp tục làm chuyện này, bởi vì ông cảm thấy chủ tịch sẽ hy vọng việc bán phòng thí nghiệm Tân Loan sẽ mang về một số tiền lớn.
Thư ký kết nối điện thoại, trao đổi vài câu đơn giản, Lục Tam Phong đã ngồi nghe điện thoại. “Chào cậu Lục Tam Phong, rất vui khi được trao đổi với cậu!” Hirata Ichiro lịch sự nói. “Ông Hirata, tôi cũng rất vui khi nhận được điện thoại ông, trước đây chúng tôi đã có liên hệ qua với bên ông, ngày hôm qua chúng tôi đã đến đây, đối với chuyện thu mua lần này, chúng tôi thực sự rất có thành ý!” Lục Tam Phong nói vào điện thoại, cô gái phiên dịch ngồi bên cạnh. “Vất vả cho cậu rồi, tối nay chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa, tôi mời cậu và sẽ tiếp đón các cậu thật chu đảo, đồng thời chúng tôi cũng rất có thành ý, ngày mai sẽ tiến hành ngay cuộc đàm phản chính thức.” Hirata Ichiro đề nghị. “Được, không có vấn đề gì!” Lục Tam Phong đồng ý. “Để tỏ lòng thành ý, tôi sẽ cử xe của công ty đến đón các cậu
Hirata Ichiro thật lòng muốn bán, nhưng một tập đoàn lớn như này, nội bộ rất phức tạp rắc rối, muốn bán một cách thuận lợi sẽ là điều không dễ dàng gì.
Tầm 5 giờ tối, ba chiếc xe Toyota màu đen dừng ở dưới lầu, Lục Tam Phong cùng những người khác lên xe, trực tiếp đi thẳng đến nhà hàng.
Nhà hàng Matsukawa có thể nói là một nhà hàng của người bản địa mới nổi tiếng, nghe nói đã được truyền ba đời rồi, người dân ở đây đề cao tinh thần “thủ công”, ba làm gì thì con làm đấy, giống như truyền nghề thủ công thời cổ đại ở An Lạc, con trai mà làm thợ đá thì vẫn sẽ là thợ đá.
Loại bộ máy xã hội như vậy luôn luôn có áp bức, sâu trong lòng bất cứ ai cũng có chút không cam tâm, ban ngày đối diện với xã hội này, nghiêm khắc chặt chẽ, ôn nhu tử tế, lương thiện, nhưng khi đêm xuống thì những hành động phóng túng, những bề ngoài, nội tâm đều bị xé toạc hết.