Chương 42: Trẻ Mồ Côi
Nửa ngày sau khi chia tay nhóm Sigurd, Mad, Kei và Drake đã đến được một ngôi làng mà theo la bàn hiển thị là gần họ nhất. Ngôi làng không lớn và thuộc dạng khá cô lập, nhưng ở đây có một nhà thờ nhận trẻ mồ côi, đúng thứ Kei cần, hoặc Mad nghĩ vậy.
Công tác 'bàn giao' Kei khá nhanh gọn, chỉ sau vài lời trao đổi giữa Mad và mẹ Elen, mọi người ở đây gọi bà như vậy, Kei đã chính thức trở thành đứa trẻ của nhà thờ. Giờ đây con bé và Mad chẳng còn liên hệ gì nữa, chỉ là hai người xa lạ từng đồng hành trên một đoạn đường ngắn. Kei không giận Mad, con bé chỉ cảm thấy buồn, nó tưởng mình đã thân thiết với gã, đủ để không bị gã tống vào một nơi bất kỳ. Ấy thế mà kết quả lại như thế này đấy. Quãng đời tiếp theo của Kei có thể tóm gọn lại trong ba vế đơn giản: nhà thờ, các mẹ và những đứa trẻ khác.
Mad ngó xuống Kei, gã không biết con bé bực bội chuyện gì, đây vốn dĩ là giao kèo của cả hai. Trẻ con là sinh vật khó hiểu và chuyên đòi hỏi, dù cho Kei có khôn ngoan đến đâu thì về cơ bản nó vẫn chỉ là một đứa con nít ranh. Như đã nói trước đó, Mad không hợp với trẻ con, cả con đường mà gã chọn cũng vậy.
"Nhóc phải biết nghe lời đấy." Gã dặn.
Đôi mắt sâu đen của Kei ngước lên nhìn Mad một hồi, con bé nhìn gã như để ghim vào trong trí óc cái hình dáng mà mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa. Dù đang bị muộn phiền chi phối nhưng con bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Lần cuối cùng Kei nhìn thấy Mad là lúc bóng lưng gã đã nhỏ dần ở đằng xa rồi khuất hẳn dưới ánh mặt trời chói lóa.
"Vào nhà đi con." Mẹ Elen đặt tay lên vai Kei, bà dịu dàng và ân cần, nhưng chẳng hiểu sao Kei lại nhớ tới sự cộc cằn của Mad, nỗi buồn lại lần nữa trào dâng trong con bé.
Nhà thờ, nơi Kei được gửi gắm, chỉ có một tòa và nằm tách biệt với phần còn lại của ngôi làng. Nhìn từ bên ngoài nó trông già cỗi và cũ kỹ với hai tông màu đen và gỗ trầm. Kei biết đó là một sự thất lễ khi nghĩ rằng nơi này thật đáng sợ nhưng con bé không thể tự lừa dối mình.
Mẹ Elen dẫn Kei vào trong nhà thờ, cả hai đi ngang qua sảnh chính, nơi diễn ra những buổi cầu nguyện. Theo lời mẹ nói thì những buổi cầu nguyện được tổ chức khá thường xuyên, giờ Kei đã là một đứa trẻ của nhà thờ, nhiệm vụ của con bé sau này là giữ cho nơi này luôn sạch sẽ và gọn gàng. Cả tầng một của nhà thờ không có gì nhiều bởi thánh đường và phòng làm việc, phòng riêng của cha và các mẹ đã chiếm hết phần lớn không gian. Nhưng Kei để ý thấy trong góc nhỏ phía sau thánh đường có một căn phòng nhỏ tối tăm, sự u ám toát ra từ nơi đó khiến con bé nhộn nhạo.
"Còn kia là gì?" Kei chỉ tay về phía căn phòng.
Trong một khắc, con bé khẽ rùng mình vì có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Ánh nhìn xuất phát từ bên trong căn phòng, xuyên qua vách gỗ và trừng trừng vào Kei. Kei không biết đó có phải ảo giác không nhưng cảm giác bất an thôi thúc con bé lùi lại.
Cú giật lùi bất chợt của Kei đụng phải mẹ Elen, con bé gần như là lọt thỏm trong lòng bà. Mẹ Elen nhìn xuống Kei bằng một ánh nhìn hiền hậu thường thấy nhưng có vẻ như cơn lạnh sống lưng lúc nãy vẫn chưa nguôi ngoai, Kei thấy hơi rợn khi nhìn vào mắt bà.
"Đó là phòng xưng tội, ta khuyên con không nên đến gần đó, đó là khu vực của Cha xứ." Mẹ giải thích, tiện thể nhắc nhở quy tắc của nhà thờ.
Kei ậm ừ như đã hiểu rồi lại cùng Elen di chuyển lên tầng, nơi ở và là nơi sinh hoạt chính của con bé sau này. Trong nhà thờ, tính cả Kei, chỉ có sáu đứa trẻ. Hầu hết bọn trẻ đều là người trong làng, vì một vài biến cố nên trở thành trẻ mồ côi, được mẹ mang về nuôi dưỡng. Trong cả bọn, chỉ có Kei và Tyler là bị vứt bỏ, nhưng bất hạnh hơn Kei, Tyler bị bỏ ở trước cửa nhà thờ từ lúc mới lọt lòng, thành ra nơi này chẳng khác gì ngôi nhà đầu tiên và duy nhất của thằng bé.
"Con là đứa lớn nhất ở đây đấy, nhớ lo cho các em nhé, đặc biệt là bé Kei mới tới ấy." Kei nghe thấy mẹ Elen thì thầm với một trong những đứa trẻ, Mirabell thì phải, chị ta là chị cả ở đây.
Xếp theo độ tuổi từ cao xuống thấp thì Mirabell là đứa lớn nhất, chị ta lớn hơn Kei hai tuổi, sau đó là Kei và Bevis, rồi đến Jena, Tyler, Lily. Truyền thống ở đây là đứa lớn trông đứa nhỏ, các mẹ quá bận bịu để để ý hết tất thảy chúng nó, vậy nên lớp lớn cũng chẳng khác chị, mẹ là bao. Chẳng bao lâu nữa Kei cũng sẽ phải đóng vai người lớn, con bé thấy không có vấn đề gì với điều đó.
"Kei sẽ ở chung phòng với các chị em khác nhé." Mẹ Elen chỉ tay vào một căn phòng, đó sẽ là phòng mới của Kei.
Sau khi chuyện về đứa trẻ mới đã tạm đâu vào đấy thì mẹ Elen mới yên tâm để lại Kei trên tầng lầu rồi xuống dưới lo công việc của mình. Một môi trường mới, những gương mặt mới. Kei sẽ nhanh chóng thích nghi thôi, con bé đoán vậy.
"Vậy, em là kẻ bị bỏ rơi mới?" Mirabell đứng tựa lưng vào tường, chị ta khoanh tay, đánh giá Kei một lượt từ trên xuống dưới.
"Tôi không bị bỏ rơi, là tôi tự đi." Kei lười biếng thả người xuống giường, chiếc giường tầng rung lên như đ·ộng đ·ất dù cho con bé ngồi xuống rất nhẹ nhàng. Vậy là về sau nó phải nhẹ nhàng hết mức có thể để tránh làm phiền người tầng trên.
"Cứ cho là vậy đi." Mirabell nhún vai, biểu cảm trông giống mỉa mai hơn là tức giận. Chị ta xoay người rời đi, để lại Kei biếng nhác ngồi lì trên giường.
Buổi đêm trong nhà thờ không lúc nào là không thiếu lời cầu nguyện, bất kể là trên bàn ăn tối, sau khi tắm rửa hay là trước lúc đi ngủ. Kei thấy khá lạ lẫm với phong tục mới này. Mẹ Elen yêu cầu con bé tham gia cùng mọi người nhưng con bé chẳng biết phải làm thế nào cả. Hồi xưa, lúc còn ở làng cũ, Kei chỉ sống một mình trong một căn chòi nhỏ và rất ít khi đi tới nhà thờ, người ta sợ con bé sẽ làm ô uế nơi đó, thành ra về cơ bản thì con bé không thờ phụng Chúa trời. Một kẻ chỉ biết dựa vào bản thân mình thì làm sao biết cách cầu xin người khác cơ chứ? Vậy nên lúc b·ị b·ắt ép, nó chỉ nhắm mắt rồi lẩm bẩm đại vài lời cho xong.
"Em không nghiêm túc, chị nghe thấy những lời lẩm bẩm vô nghĩa của em lúc cầu nguyện." Mirabell chỉ điểm Kei sau giờ cầu nguyện trước khi ngủ, chị ta luôn là kẻ nhiệt huyết nhất trong những lúc cầu nguyện.
"Tôi chẳng biết phải mong cầu thứ gì." Kei thành thật, nhưng lời thú nhận này không được lòng người kia lắm.
"Đừng có tỏ ra chống đối. Em bây giờ đã là một đứa trẻ của nhà thờ, dừng việc hành xử như mấy đứa đầu đường xó chợ đi." Mirabell rõ ràng là rất tức giận.
Kei không hiểu tại sao chị ta lại quá khích như vậy, con bé cũng chẳng muốn tiếp lời chị ta nữa nên chỉ ậm ừ cho qua rồi quay về với góc giường của mình. Đêm nay sẽ là một đêm dài, nó sẽ còn dài hơn khi con bé cứ mãi trằn trọc không ngủ được.
Trong nỗ lực chìm vào giấc ngủ, Kei phóng mắt nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng trắng ngà toả ra từ mặt trăng chỉ đủ để Kei nhìn mờ mờ khung cửa sổ và những ngôi sao sáng ở đằng xa. Rồi đột nhiên thứ ánh sáng mờ nhạt đó tắt ngúm, đúng hơn là có gì đó đã che đậy nó lại trong tích tắc. Kei thấy có người vừa lướt qua cửa sổ, con bé cũng không chắc đó có phải là người không vì nó chỉ kịp nhìn thấy cái bóng đen kéo thành vệt dài lúc thứ đó lướt nhanh đi. Chuyện cũng không có gì cho đến khi Kei nhớ ra rằng mình đang ở tầng hai và ngoài cửa sổ thì không có ban công hay thứ gì tương tự.