*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuần thứ hai, giáo viên thêm một hạng mục vào phần khởi động làm nóng người, plank, vào khoảnh khắc nhìn thấy mọi người cùng nhau nằm úp sấp xuống đất, Lý Mật biết cô xong rồi.
Giáo viên thể dục ra lệnh một tiếng, Lý Mật cô bắt đầu đau khổ trong ba phút, cuối cùng không chỉ có tứ chi mà thậm chí bụng cũng trở thành tâm điểm. Thu hoạch duy nhất chính là học được từ giáo viên thể dục một phương pháp đếm ngược mới, "Mười, chín, tám, tám, tám, tám, bảy, bảy. . . . . .”.
Sau khi khởi động làm nóng người, giáo viên bắt đầu giảng giải một vài quyền pháp đơn giản, chân pháp, nhấn mạnh cho bạn học nữ biết cách làm sao khống chế nam sinh, còn tri kỷ sắp xếp nam nữ thành nhóm, để cho các bạn học tự do lựa chọn bạn khác phái đối luyện, nói là cho bạn học nữ cơ hội thử nghiệm, về sau biết cách phòng thân. Lý Mật đã sớm nhắm trúng chàng trai trắng trẻo sạch sẽ ở ngay hàng trước, trong tiết học còn nói chuyện với cô một lúc lâu, tính tình cũng dịu dàng, chẳng qua cậu bạn này hơi gầy, với thể trạng của cô, đánh ngã cậu bạn này cũng không thành vấn đề.
Cô vừa định đi tới thương lượng với cậu bạn trắng noãn đó, ồ! Một bóng đen xuất hiện trước mặt cô, Doãn Nhất Hàng.
"Tôi tập với cậu" Mặt than vạn năm không đổi, còn giọng nói lại chân thật đáng tin. Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L+ê Q=uý Đ-ôn
Lý Mật ngẩng đầu nhìn Doãn Nhất Hàng 1m8, mặc dù cũng hơi gầy, nhưng rõ ràng không phải một cước là có thể giải quyết, nói không chừng còn bị một cước của Doãn Nhất Hàng tiễn đi ngàn dậm.
"Ôi, bạn trai cậu sao? Thật đẹp trai đó" Một bạn học nữ ở bên cạnh đi qua trêu chọc.
Cô vội vàng xua tay, lúng túng cười một tiếng nói: "Bạn học cao trung, quen biết mà thôi”.
Cứ như vậy thoáng một cái, cậu bạn Lý Mật nhìn trúng đã trở thành vật trong túi người khác, đã cùng cô bạn học khác trở thành một nhóm, cô tức giận trừng mắt nhìn Doãn Nhất Hàng, không tình nguyện thành nhóm.
Tiết học này chủ yếu luyện tập đá ngang, Lý Mật luyện tập cực kỳ hung mãnh, dáng vẻ nếu không đá ngã Doãn Nhất Hàng sẽ không mang họ Lý vậy. Dĩ nhiên sao có thể tùy tiện sửa họ được, trời cao giống như nghe thấy tâm nguyện của cô, để cho cô ở bên phải trực tiếp đá lên mặt của Doãn Nhất Hàng.
Sau đó Lý Mật liền thấy khóe miệng Doãn Nhất Hàng rỉ ra tia máu, cô thầm nghĩ đời này dây chằng chưa bao giờ tốt như vậy, lúc trước đo độ uốn cong cơ thể luôn chỉ được 4 cm, rốt cuộc cũng có một lần rất tốt, còn vào mặt người ta.
Giáo viên thể dục vội vàng tới kiểm tra tình trạng vết thương, thuận tiện giải tán những bạn học đang vây xem. Ông lật mặt bên trái sờ mặt bên phải của Doãn Nhất Hàng, sau khi chắc chắn không có gì đáng ngại, còn sắp xếp Lý Mật cùng Doãn Nhất Hàng đi đến bệnh viện.
"Vị bạn học này, thầy cảm thấy em đá ngang vượt qua kiểm tra rồi, tiết học này không cần luyện tập nữa, giao cho em một nhiệm vụ, cùng bạn học bị thương đi làm kiểm tra" Ngược lại giáo viên thể dục không trách cứ Lý Mật.
Lý Mật vội vàng đồng ý, thầm nghĩ là họa do cô gây ra, cô không đi, vậy ai đi.
Bệnh viện, bác sĩ sờ mặt của Doãn Nhất Hàng một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận không có vấn đề gì lớn, trái tim treo lơ lửng của Lý Mật rốt cuộc cũng vững vàng rơi xuống đất.
Ngồi trên băng ghế ở hành lang bệnh viện, Lý Mật nhìn Doãn Nhất Hàng sưng mặt sưng mũi, thở dài, "Cậu xem cậu, tại sao lại muốn cùng một nhóm với tôi, lần này thì hay rồi, có màu sắc trên mặt”.
"Muốn tìm cậu để hỏi một vấn đề" Doãn Nhất Hàng cúi đầu.
"Vấn đề gì" Lý Mật nhìn trên màn hình lớn trước mặt chậm rãi nhảy số lấy thuốc, nhanh nhất đoán chừng cũng phải một tiếng đồng hồ nữa.
"Lời đồn đãi về tôi hồi cao trung, gần đây nghe không ít đúng không?" Mặc dù Doãn Nhất Hàng cúi đầu, nhưng khóe miệng lại bôi sự giễu cợt quá mức rõ ràng.
Mới vừa rồi Lý Mật vẫn còn không để ý nhìn xung quanh đột nhiên khóe miệng hơi giựt giựt, cô chẳng kịp động não hỏi một câu: "Làm sao cậu biết?"
"Ánh mắt cậu nhìn tôi xa cách hơn nhiều" Doãn Nhất Hàng nói rồi ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp đâm vào trong lòng Lý Mật.
"Nào có, chỉ nghe một chút xíu" Lý Mật có chút chột dạ, nói không sợ là giả, cũng không phải có ý kiến gì với Doãn Nhất Hàng, cô chỉ không muốn vướng vào mối quan hệ phức tạp.
"Là thuê phòng, đánh nhau, hay là bệnh trầm cảm?" Lý Mật không ngờ Doãn Nhất Hàng trực tiếp hỏi thẳng như vậy.
Lý Mật trừng lớn hai mắt, sờ sờ tóc sau ót, ngượng ngùng cười một tiếng, "Cũng chỉ nghe qua”.
Doãn Nhất Hàng cười lạnh một tiếng, tiếp tục mở miệng: "Vậy hẳn là không ít, cậu nghĩ như thế nào?”.
Lần đầu tiên Lý Mật chủ động nhìn thẳng vào mắt của Doãn Nhất Hàng, nói ra suy nghĩ thật sự vẫn quanh quẩn ở trong đầu cô, "Tôi muốn biết sự thật”.
Nhưng Doãn Nhất Hàng dường như lại bị đông cứng tại chỗ, nhìn cô hồi lâu cũng không lên tiếng.
Lý Mật có hơi sợ, thầm nghĩ có phải không nên thăm dò chuyện riêng tư của người ta hay không, bắt đầu tìm bậc thang đi xuống cho mình. "Cậu không muốn nói cũng không sao, chuyện này thật sự quá riêng tư”.
Doãn Nhất Hàng cười, không phải nụ cười khiến người khác chết rét, cũng không phải là nụ cười giễu cợt, nụ cười hơi hơi kéo khóe miệng lên mang theo nhiệt độ ấm áp, anh nói từng chữ: "Nhiều năm như vậy, cậu là người đầu tiên quan tâm chân tướng chuyện này”.
Lý Mật dường như nhìn thấy một con nhím cả người là gai, từ từ thu hồi gai sắc, cô cười cười, "Tôi hi vọng thông qua chính đôi mắt của mình để hiểu một người, mà không phải qua miệng người khác”.
Nhiệt độ ấm áp nơi khóe miệng Doãn Nhất Hàng khuếch tán ra, thắp sáng đôi mắt của anh.