Dịch: Bánh
[WARNING: CÓ CẢNH TRA TẤN, KHÔNG ĐỌC ĐƯỢC XIN VUI LÒNG CLICK BACK]
——————-
“Không làm gì cả,” Lục Kính cúi đầu hôn vào một bên tai của Doãn Tưu, “Báo thù.”
Báo thù thay cho Tưu Tưu của tôi.
———————
Chủ tịch nước đã qua đời, có ba ứng cử viên để thay thế vị trí này, Lục Kính là người nắm binh quyền* trong tay, sự lựa chọn của hắn chính là sự lựa chọn quan trọng nhất.
*binh quyền: Quyền hành về việc dùng binh. Binh: binh lính, quyền: được ủy thác, cho phép chỉ huy quân lính.
Người có triển vọng nhất trong cuộc bầu cử lần này là Tống Thiên Thành với số phiếu bầu cao nhất, y lén tìm gặp Lục Kính, trên danh nghĩa là muốn nhờ sức hắn, nhưng thật ra là đến nói bóng nói gió muốn Lục Kính chuyển giao binh quyền qua cho y, tên kia chỉ vờ như mình nói chuyện vu vơ, nhưng Lục Kính đều hiểu.
Hắn thấy không vui.
Thế là trước khi đến tham dự hội nghị, Lục Kính đã phái người mai phục, giết chết y giữa đường.
Chỉ cần có một người nhắc tới chuyện binh quyền, chắc chắn sẽ có kẻ lợi dụng cuộc hội nghị này để nhắc lại nó lần thứ hai, thứ ba, tất nhiên là Lục Kính có thể giết hết bọn họ, nhưng làm thế thì quá mệt mỏi, chi bằng giết gà dọa khỉ*.
*Giết gà dọa khỉ: trừng trị người sai phạm để răn đe người khác, để họ lấy đó làm gương, không phạm sai lầm tương tự.
Còn binh quyền, hắn sẽ nắm cho đến chết cũng không bao giờ buông ra.
Không có quyền lực, tức là không có quyền lên tiếng, Lục Kính không muốn trở lại những tháng ngày những gì mình nói đều bị người ta không để vào tai như lúc trước.
Huống hồ gì…… tội của Doãn Tưu là tội lớn, nếu hắn ngã ngựa, thế thì Doãn Tưu sẽ bị kẻ khác ăn tươi nuốt sống rồi còn gì.
Không thể làm Doãn Tưu đau. Lục Kính nghĩ thế.
————
Lâm Tố Âm phơi quần áo trên dây điện đã cũ ở bên ngoài, làm lụng vất vả đã lâu, eo của cô giờ đã có tật, động một chút là lại đau. Khẽ thở dài một hơi, cô cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, chỉ sợ cho tới lúc chết, vẫn chưa thể gặp lại Tiểu Tân.
Nghĩ như thế, quần áo ướt trong tay lại rớt xuống đất. Cô cúi người xuống nhặt, một bàn tay lại nhặt nó lên trước khi cô kịp cầm tới, Lâm Tố Âm ngồi dậy, vừa muốn nói cảm ơn, người kia liền ôm chầm lấy cô, run rẩy gọi một tiếng mẹ.
Âm thanh này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cánh tay gầy yếu của Lâm Tố Âm siết chặt lấy người nọ, gọi lên cái tên mà cô đã khắc sâu từ tận đáy lòng: “Tiểu Tân…… Tiểu Tân…… Con của mẹ, con đã trở lại rồi….”
Cao hơn, đẹp trai hơn. Đây không phải là mơ, trái tim của cô đang nhói lên, chắc chắn không phải là mơ.
———–
Đại hội kết thúc, vẫn chưa chọn ra được người mới, chỉ còn lại Nguyễn Trường Lĩnh và Đường Giang Huy, ai cũng đa mưu túc trí, tâm cơ thâm hậu, Lục Kính vẫn chưa nhìn ra ai là kẻ dễ bị mình khống chế hơn, đành phải tạm hoãn cuộc bầu cử lại, chờ lén tiếp xúc với cả hai sau rồi tính tiếp.
Đã ba ngày rồi, nhưng Doãn Tưu vẫn chưa về, Lục Kính tắm rửa xong, do dự nhìn máy tính bảng vài giây rồi lại bật nó lên, trên màn hình lại xuất hiện một chấm đỏ.
Không xem lén, nhưng có thể định vị được mà nhỉ.
“Tổng tư lệnh,” Thẩm Quân gõ cửa, đứng bên ngoài nói vọng vào trong, “Đã bắt được người cướp ngục lần trước rồi ạ, là một beta, giới tính nữ.”
Lục Kính ngẩng đầu lên, nói: “Nhốt vào trong nhà giam trước đã, ngày mai tôi sẽ thẩm vấn sau. Giờ tôi có việc ra ngoài một chuyến, lui xuống đi.”
“Rõ rồi ạ.”
Rất nhanh sau đó, Lục Kính liền lái xe rời khỏi khu biệt thự của giới thượng lưu chạy đến khu dân nghèo.
Dù gì cũng tới đây rồi, sẵn tiện ghé thăm Lục Ngọc Tô luôn một thể.
Vì muốn đi gặp Doãn Tưu, Lục Kính đành phải từ chối lời mời ở lại dùng bữa của mẹ mình, Lục Ngọc Tô nhét mứt hoa hồng bà làm vào trong tay hắn, nói: “A Kính, Tiểu Tân về rồi đó con, mẹ và dì Lâm của con đúng là cả nhà đều vui. Tiểu Tân đi mua đồ ăn rồi, đứa nhỏ này rất đẹp, ngoan ngoãn, tính cách lại tốt, A Kính, nếu con vẫn chưa thích ai, hay là gặp Tiểu Tân thử xem nhé?”
“Mẹ, con……” Lục Kính nhớ tới Doãn Tưu, nhưng lại không biết phải gọi cảm tình của mình dành cho cậu là gì, hắn thở dài: “Để sau đi mẹ, sau này có thời gian rồi gặp cũng được.”
Mấy ngày nay Doãn Tưu sống trong vui vẻ, vui đến nỗi quên luôn thời gian đã hẹn với Lục Kính. Cậu mua đồ ăn xong, mới ra khỏi cổng chợ, hoàng hôn bao phủ, kéo dài cái bóng của mỗi người, bóng dáng ai kia đang đứng tựa người trên cổng lọt vào tầm mắt Doãn Tưu, lúc này cậu mới sực nhớ ra, thời gian đã hết.
Người kia cũng đón nhận ánh mắt của cậu, hắn đi đến bên cạnh Doãn Tưu, cầm lấy túi đồ ăn trong tay cậu, hơi khom lưng, không quan tâm đến vẻ mặt u ám của chàng trai, hôn người kia một cái.
Ánh hoàng hôn mềm mại chiếu vào mặt Doãn Tưu, sắc đỏ của mặt trời đang lặn như được rót vào trong mạch máu của Lục Kính, tựa như một chất kích thích khiến tim hắn đập nhanh hơn.
“Bốn ngày, em lừa tôi.” Lục Kính hôn đủ rồi, xách đồ ăn đứng thẳng người, rũ mắt nhìn Doãn Tưu. Giọng điệu của hắn rất lạnh lùng, nhưng Doãn Tưu vẫn nghe ra được hắn có chút giận dỗi.
Niềm vui khi sắp sửa về nhà bị dập tắt trong nháy mắt, Doãn Tưu cất bước, nói: “Tôi quên.”
“Quên?” Lục Kính xách đồ ăn theo sau cậu, cái bóng của hai người chồng lên nhau, giống như chỉ có một người mà thôi, “Hội nghị kéo dài bốn ngày, ngày thứ ba tôi đã về nhà thật sớm để chờ em, nhưng em không trở lại.”
“Ờ.” Doãn Tưu quay đầu lại nhìn Lục Kính, “Vậy anh muốn sao nữa?”
“Thế nên tôi đến đây đón em về.” Lục Kính đi đến bên cạnh Doãn Tưu, đưa tay nắm tay cậu, rồi lại đan chặt ngón tay với người kia, “Em quên, nhưng tôi sẽ không quên, thế nên cứ để tôi đến đón em cũng được.”
Tất nhiên là Doãn Tưu không thể đưa Lục Kính về chỗ của mẹ mình, đồ ăn mới mua giờ lại không có chỗ nấu, Lục Kính hỏi cậu tại sao lại đi mua mấy cái này, Doãn Tưu đành nói là do mình chán nên mới đi.
Thấy chán cũng không muốn thấy mình sao, Lục Kính vừa lái xe vừa hơi ngây ngẩn, hắn nghiêng đầu khẽ nhìn về Doãn Tưu đang ngồi nhặt rau trên ghế phụ, nói: “Đồ ăn bỏ thì cũng phí, để về nhà rồi nấu.”
Bàn tay đang nhặt rau của Doãn Tưu ngưng lại, cậu khẽ ừ một tiếng, coi như đồng ý.
Ý của Lục Kính là đưa cho dì giúp việc làm, nhưng về nhà, Doãn Tưu liền vào chiếm phòng bếp, nấu nướng cũng khá thuận tay, thế nên Lục Kính cũng không khách sáo nữa, ăn sạch sẽ mâm cơm do Doãn Tưu nấu, lại còn hỏi thêm lần sau có thể ăn tiếp được không.
Doãn Tưu lắc đầu, nói đây là lần đầu tiên cũng như cuối cùng.
Đồ ăn không có tội, thay vì vứt bỏ thì ăn vào cho chắc bụng còn hơn, dù gì cậu cũng không phải nấu cho Lục Kính, mà chỉ là vì muốn ăn nên mới làm mà thôi.
Buổi tối, Lục Kính lại bắt đầu không yên phận, hắn không thể chống cự trước một thân thể xinh đẹp hấp dẫn như vậy.
Huống hồ gì đây là thân thể xinh đẹp hấp dẫn thuộc về riêng mình hắn.
“Lục Kính,” Doãn Tưu đẩy Lục Kính đang say mê thưởng thức đầu v* của mình, “Người tôi đau, đầu v* cũng căng nữa, anh nghỉ một hôm có được không?”
“Sao đầu v* lại căng?” Lục Kính lại mút thêm một miếng, thơm quá, sao Doãn Tưu thơm thế nhỉ, “Là căng sữa sao?”
Doãn Tưu thấp giọng, vừa xấu hổ lại vừa giận: “Lục Kính……!”
“Ngày mai có việc,” Lục Kính liếm đủ rồi, hắn nhìn chằm chằm đầu v* bị hắn liếm đến vừa ướt lại vừa đỏ một lát rồi mới buông quần áo của Doãn Tưu ra rồi lại rướn lên tìm kiếm đôi của cậu, hôn thật sâu, “Tha cho em đó.”
————-
Ánh mặt trời dần ló dạng, Doãn Tưu cảm nhận được người kia đang rời giường, cậu mở mắt rồi lại nhắm lại khi thấy hắn đang đi đến trước mặt mình, Lục Kính sờ mặt Doãn Tưu, nói: “Xuống giường đánh răng rửa mặt đi, hôm nay em phải đi cùng tôi.”
~
Bầu trời tĩnh lặng bên trên nghĩa trang tối tăm mờ mịt, rõ ràng lúc ra khỏi nhà vẫn còn ánh nắng mặt trời chiếu rọi, nhưng giờ lại u ám không thôi. Doãn Tưu đi theo Lục Kính, cậu không hiểu có chuyện gì xảy ra, mãi cho đến khi đến gần hai nấm mộ xa hoa kia, bọn họ dừng lại, Doãn Tưu vừa nhìn tới, đã thấy gương mặt ghê tởm của hai cha con nhà họ Lục kia đang xuất hiện trước mắt mình.
“Anh có ý gì?!” Doãn Tưu đấm vào mặt Lục Kính, tức giận đến nỗi run rẩy. Cậu dùng sức siết chặt ngón tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tổng tư lệnh! Ngài không sao chứ ạ?!”
“Thằng nhãi này mày lại dám!”
“Không được động vào em ấy!” Lục Kính nhìn người đang giương súng lên, quát lớn.
Người kia khựng lại một chút, buông súng xuống.
Thẩm Quân ho khan một tiếng, hỏi Lục Kính: “Tổng tư lệnh, ngài tới thăm mộ, sao lại không mua hoa vậy ạ? Tôi đã mua cho ngài rồi, đây ạ.”
Nói xong, y liền đưa hoa qua. Lục Kính nhìn bó hoa, rồi lại nhìn Doãn Tưu vẫn còn đang tức giận, hắn giật lấy bó hoa kia, nện thật mạnh vào tấm bia trên phần mộ của Lục Uyên.
Lục Kính kéo Doãn Tưu vào lòng, lùi về sau vài bước, ra lệnh cho đám thuộc hạ đang cầm công cụ đào đất trong tay: “Đào đi, đào hũ tro cốt của bọn chúng lên.”
Thẩm Quân mắt chữ A mồm chữ O, y cho rằng mình hiểu Tổng tư lệnh của mình rất rõ, nhưng giờ thì, chuyện gì đang xảy ra vậy??
“Tổng… tổng tư lệnh??”,
Lục Kính không quan tâm đến Thẩm Quân, hắn cạy ngón tay Doãn Tưu ra từng cái một, rồi lại đan tay với cậu, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cấp dưới của mình cạy từng cục đá trong phần mộ, rồi lại moi hết lớp đất bên trên, cuối cùng là lấy hai hũ tro cốt ra.
“Tổng tư lệnh…… Ngài…… Ngài muốn làm gì vậy?”
“Không làm gì cả,” Lục Kính cúi đầu hôn vào một bên tai của Doãn Tưu, “Báo thù.”
Báo thù thay cho Tưu Tưu của tôi.
Doãn Tưu ngẩng đầu nhìn Lục Kính: “Anh điên rồi đúng không?”
“Không có, tôi biết rõ mình đang làm cái gì,” Lục Kính vuốt ve lòng bàn tay của cậu, liếc nhìn đám người đang đứng yên không biết làm gì đằng kia, “Mở hũ tro cốt ra.”
“Tổng… tổng tư lệnh…..” Đám người kia không dám làm, dù gì đụng tới người chết cũng phải biết kiêng kỵ, có thù oán tới cỡ nào cũng không tới mức phá luôn tro cốt của người ta như thế chứ.
Lục Kính buông Doãn Tưu ra, ngồi xổm trước mặt hai hũ tro cốt, hắn mở nắp từng cái rồi huýt sáo một tiếng, Lăng Phong nhanh chóng chạy từ bên ngoài vào, đến trước mặt Lục Kính vẫy đuôi, con vật ngoan ngoãn ngồi xuống, nhả cái túi nhựa trong miệng ra.
“Ngoan lắm.” Lục Kính mở túi ra, lấy một cục thịt đỏ lựng ra ném vào trong miệng Lăng Phong, xoa đầu nó một cái rồi lại cầm một nhánh cây lên khuấy nhẹ trong hũ tro cốt của Lục Uyên.
Xong xuôi rồi, hắn lại trút đống tro kia vào trong túi thịt, dùng nhánh cây trộn thật đều.
Đám người đứng một bên đều phải trợn mắt há mồm, ngây ra như phỗng. Đây không phải là anh trai của ngài ấy sao? Không phải Lục Kính đã vô cùng đau lòng khi người này qua đời vào năm nọ sao?
“Muốn ăn không?” Lục Kính vuốt ve cằm Lăng Phong, hỏi.
Lăng Phong kêu vài tiếng, nước miếng chảy ra, nhễu lên túi nhựa.
“Bé ngoan, đợi một chút nhé,” Lục Kính ôm hũ tro của Lục Chiếu, đứng dậy, “Đưa nó đi theo tôi.”
Lăng Phong rất nghe lời, cúi đầu ngậm lấy túi nhựa, đi theo phía sau Lục Kính.
Lục Kính đổi hũ tro sang tay bên kia, kéo Doãn Tưu vẫn còn đang trầm mặc, nói: “Đi thôi, dẫn em đi xem kịch vui.”
Lục Kính…… đang muốn làm cái gì vậy chứ? Hắn càng tỏ vẻ bình tĩnh, lại càng khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.
Ngồi trên xe, trước nghĩa trang có một con sông chứa toàn là rác thải, Lục Kính bảo Thẩm Quân lái xe dọc theo bờ sông, hắn bảo Doãn Tưu ngồi cách mình xa một chút, nói xong, hắn mới nhận ra mình đang nắm tay cậu, vừa buông ra, hắn còn chưa kịp nói thêm gì, Doãn Tưu đã lập tức ngồi ngay qua đầu ghế bên kia.
Lục Kính mở cửa sổ xe rồi lại mở nắp hũ tro cốt trong tay ra, con ngươi màu xám cũng tăm tối như sắc trời, mù mịt lại nặng nề.
Tro cốt nhẹ nhàng bay lẫn vào trong gió, lướt qua bờ đất khô cằn, bay vào trong con sông chứa đầy rác rưởi cùng xác động vật đã thối rữa, mùi tanh tưởi ập tới, Lục Kính cố gắng chịu đựng sự ghê tởm, đổ hết tro cốt xong liền ném hũ tro đi, hũ tro có khắc ảnh của người đã khuất liền chịu cảnh trộn lẫn với đống rác trên sông.
Lục Kính chửi thề một câu, cầm một chai nước suốt lên rửa sạch chút tro còn dính lại trên tay mình, hắn tựa người vào lưng ghế, nghiêng đầu qua nhìn Doãn Tưu.
Doãn Tưu vẫn luôn nhìn hắn, nhìn không chớp mắt, nhìn rất chăm chú.
Em ấy chưa bao giờ nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm túc như thế, Lục Kính cảm thấy bản thân hắn đã thay đổi, bắt đầu trở nên nhạy cảm hơn lúc trước, hắn luôn có thể bắt được bất cứ thay đổi nào dù là rất nhỏ từ cậu, cũng có thể tìm được mối liên hệ giữa mình và những biến đổi đó của Doãn Tưu.
“Lục Kính……” Doãn Tưu hỏi, “Vì sao anh phải làm thế?”
Lục Kính đến gần Doãn Tưu, sờ vòng cổ của cậu một cách rất tự nhiên, đáp, “Tưu Tưu, tôi vì em.”
Câu trả lời này Doãn Tưu cũng đã sớm biết, nhưng khi nghe chính miệng Lục Kính nói ra vẫn khiến cậu hoảng sợ, mà vẻ kinh ngạc của chàng trai lại khiến Lục Kính không nhịn được mà muốn hôn cậu.
Thẩm Quân nghe được vài âm thanh kỳ lạ, bèn nhìn vào gương chiếu hậu để xem Lục Tổng tư lệnh đáng kính mà mình đã cung phụng suốt hai mươi mấy năm qua. Mà Lục tổng tư lệnh vốn độc thân lạnh nhạt của y, giờ lại đang ôm mặt Doãn Tưu – một tội phạm giết người, hôn đến say mê, hôn đến quên trời quên đất, vẻ mặt lại ngập tràn hạnh phúc.
Tiếng nước lép nhép khiến Thẩm Quân cảm thấy ngượng ngùng, có thật là Tổng tư lệnh của mình độc thân không vậy nhỉ? Kỹ năng hôn môi điêu luyện như thế, chắc là tập với Doãn Tưu sao.
Với Doãn Tưu?! Không phải Doãn Tưu là tội phạm giết người sao?! Không phải là kẻ thù của ngài ấy sao?!
Thẩm Quân nhìn cảnh trong gương chiếu hậu bằng ánh mắt kinh hoàng, hai người kia đã tách ra, nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Tổng tư lệnh, Thẩm Quân bỗng cảm thấy có khi lúc nãy mình hoa mắt rồi.
“Lục Kính, tôi không hiểu nổi anh rồi đấy.” Biết bao nhiêu chấn động của Doãn Tưu chỉ có thể gói gọn lại trong ba chữ “không hiểu nổi”. Cậu không biết, sau này liệu Lục Kính có còn làm ra những chuyện gì, nói ra những lời gì khiến người ta chỉ biết há hốc không tiếp thu nổi nữa không.
Đến nhà tù của nhà họ Lục rồi, đây là lần đầu tiên Doãn Tưu vào đây mà không bị xích lại, Lục Kính đeo khẩu trang lên cho cậu, vì mùi trong nhà giam rất khó ngửi.
Lăng Phong đi sau bọn họ, đại khái là do vẫn luôn nghĩ đến chuyện tro cốt của Lục Uyên bị trộn lẫn với thịt sống, thế nên từ lúc đi từ nghĩa trang cho đến nhà tù, Doãn Tưu vẫn luôn cảm thấy dạ dày của mình không thoải mái cho lắm.
Thẩm Quân đi đằng trước, lúc mở cửa cho Lục Kính, y ngửi thấy mùi trên người Doãn Tưu, là pheromone của Tổng tư lệnh, mùi hương mạnh mẽ không cho ai đến gần, đánh dấu vật thuộc quyền sở hữu của hắn.
Không phải chứ…… đã đi đến bước đó luôn rồi sao? Thẩm Quân không dám nghĩ nữa.
Người bị trói gô trong phòng giam ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động, vừa nhìn thấy Lục Kính liền hơi sửng sốt một chút rồi lại liều mạng xin tha: “Tổng tư lệnh…. tôi thật sự không có xâm phạm con gái của mình mà, ngài nhất định phải làm rõ chuyện này!”
“Trong âm đ*o đứa con gái đáng thương của anh đều là tinh dịch của anh,” Lục Kính phất tay, cấp dưới đứng ở sau hiểu ý, tiến lên cởi hết đống quần áo vốn đã rách nát của gã đàn ông kia, hắn nói tiếp, “Lúc bị cảnh sát bắt, anh còn đang định cắt âm đ*o của con gái hòng tiêu hủy chứng cứ, bị đưa vào đây, anh còn không biết tội của mình nặng tới mức nào sao?”
“Tôi không có……! Tôi chỉ là, chỉ là lâu lắm rồi……” Gã ta nuốt nước miếng, nói năng lung tung, “Làm tình…… Lâu lắm rồi, đã lâu lắm rồi……”
Lục Kính lạnh lùng ngắt lời gã: “Đó là con gái của anh.”
Gã đàn ông nhìn Lục Kính, bỗng nhiên giãy giụa: “Tôi là anh em kết nghĩa của Lục Uyên anh trai ngài! Lục Kính, nể tình quan hệ bấy lâu nay, du di cho tôi lần này được không?”
“Tôi biết, thế nên tới bây giờ tôi vẫn chưa giết anh đó thôi.” Lục Kính ra lệnh cho Lăng Phong đưa túi nhựa trong miệng cho cấp dưới, hắn đeo một cặp bao tay cao su vào, mở túi ra rồi bốc một miếng thịt lên, rồi lại quấn lên dương v*t ngắn cũn cỡn của gã ta, hết lớp thịt này cho tới lớp thịt khác, phủ kín trên thân thể của người kia, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của gã đàn ông, Lục Kính cười nhạt,
“Đây là thịt được phủ tro cốt của anh trai tôi, cũng có thể coi như là tôi cho anh ta một cơ thể mới đi nhỉ. Hai người là anh em kết nghĩa đúng không? Nếu đều là những tên biến thái mắc tội hiếp dâm, vậy thì nên đi cùng nhau trên đường xuống dưới 18 tầng địa ngục mới phải. Lục Uyên đã ở dưới ba năm rồi, quen đường quen nẻo, nên tôi nhờ anh ấy dẫn đường cho anh. Anh thân thiết với anh trai tôi đến vậy mà, thế nào, tôi đối xử như thế với anh đã đủ tốt chưa?”
Không cho gã đàn ông đang khiếp sợ có thêm cơ hội nào để lên tiếng, Lục Kính vỗ tay, Lăng Phong gào to vài tiếng, há mồm nhe răng, nhào tới…