Kẻ Giết Người

Chương 25




Dịch + Beta: Bánh

"Nó mặc quân phục đẹp trai thật đấy," Lâm Tố Âm tiếp tục nói, "Dì Tô của con nói, nếu A Kính không thích ai, mà con cũng vậy, thì sẽ giới thiệu hai đứa cho nhau. Mẹ thấy......."

"Không cần." Doãn Tưu lắc đầu, trái tim cậu cũng đập điên cuồng như trống bỏi, "Không được đâu mẹ."

Ăn tối xong, Doãn Tưu ra vườn rau bắt sâu, bắt được một lúc lại nghe tiếng cười sang sảng của dì Tô, mông có hơi tê, cậu đứng lên giãn gân cốt một chút, đang là đầu mùa đông, thời tiết đang chuyển lạnh, nhưng trong nhà kính lại rất ấm áp, Doãn Tưu vẫn đang mặc quần đùi, xỏ một đôi dép cao su, trông vô cùng giản dị.

Lúc đang chơi đùa với con sâu mập mạp trong lòng bàn tay, Doãn Tưu nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần, cậu xoay người lại nhìn, trông thấy Lục Kính đang tiến về phía mình với một nụ cười.

Lúc người đàn ông đến đứng bên cạnh cậu rồi, Doãn Tưu vẫn giữ nguyên tư thế cũ nhìn hắn, Lục Kính vươn tay, nho nhã lịch sự chào hỏi với cậu: "Chào em, tôi là Lục Kính, rất vui khi được quen biết em. Em có thể gọi tôi là A Kính, hoặc là..... Kính ca ca."

"Xin chào, Lục Tổng tư lệnh."

Doãn Tưu nhếch mép, thảy con sâu béo ú trong tay mình qua cho Lục Kính, nói, "Quà gặp mặt, anh nhận cho tôi vui nhé."

"Tưu Tưu!"

Lục Kính không sợ mấy thứ linh tinh như rắn hay nhện, chỉ sợ mấy loài sâu róm nhuyễn thể này, hắn vung tay, con sâu màu xanh lục văng ra xa vài mét, tan xương nát thịt.

"Ha ha ha......" Doãn Tưu bỗng thấy vui mà không rõ lý do, cậu ôm bụng cười nắc nẻ, "Lục Tổng tư lệnh lại sợ mấy thứ này sao? Lạ thật đấy!"

Lục Kính lấy khăn ướt không ngừng lau tay, lúc lau đến mức sắp rách cả da tay rồi, hắn mới nhìn người đang cười nghiêng ngả, khẽ nói, "Tôi rất nhớ em."

Đã được hai tháng từ lần cuối bọn họ gặp nhau tại biên giới, một ngày không gặp như ba thu dài, cuối cùng Lục Kính cũng nếm được mùi vị của câu nói đó.

Doãn Tưu bị những lời của Lục Kính làm cho nghẹn lại, tiếng cười im bặt, xung quanh chỉ còn tiếng máy tưới nước tự động vang lên, cậu khều con sâu trên thân cây cải xuống, hỏi: "Mẹ anh không biết những chuyện anh làm sao?"

"Không biết, tôi cũng không muốn để bà ấy biết."

"Mẹ tôi cũng không biết những chuyện mà tôi làm, mà tôi cũng không muốn để bà ấy biết." Doãn Tưu đứng lên, nhìn Lục Kính từ đầu tới chân, làn da vốn trắng nõn của hắn giờ đã chuyển sang màu lúa mạch, điều kiện ở nơi biên giới rất gian khổ, dãi nắng dầm mưa, da không đổi màu cũng khó. Hổ trắng giờ biến thành hổ vàng, thoạt nhìn lại càng tăng thêm sức uy hiếp, "Thế nên anh về đi, tôi thấy thế sẽ an toàn hơn."

"Tôi nhớ mẹ tôi, không muốn về."

Doãn Tưu tháo bao tay, kiên trì khuyên nhủ: "Công việc của anh rất bận, cứ về giải quyết trước đi. Anh muốn tới lúc nào cũng được, chờ tôi ở với mẹ tôi xong đã rồi hẵng đến."

"Nguyễn Trường Lĩnh cho tôi nghỉ phép nửa tháng, chuyện ở doanh trại đã có Thẩm Quân lo, hơn nữa ở đây tôi cũng có thể làm việc được, tôi không đi, tôi cũng nhớ mẹ. Tôi phải ở bên mọi người."

"...... Rồi có đi hay không." Doãn Tưu xách ghế lên đi ra ngoài, Lục Kính đi theo sau.

Doãn Tưu mới vừa vào cửa đã được Lục Ngọc Tô qua tiếp đón, hỏi: "Tiểu Tân, hai đứa nói chuyện thế nào rồi con?"

"......" Doãn Tưu bị nụ cười của Lục Ngọc Tô làm cho da đầu tê dại, cậu miễn cưỡng cười vui, đáp, "Rất tốt ạ, rất lịch sự."

Lục Kính vén mành cửa lên, tiến vào trong, hớn hở gọi một tiếng mẹ rồi hỏi: "Mẹ, con muốn ở lại đây nửa tháng, được không?"

"Được chứ! Tất nhiên là được rồi!" Lục Ngọc Tô ôm bả vai Doãn Tưu, nhưng bỗng nhớ ra trong nhà chỉ có dư một phòng dành cho Doãn Tưu, vẻ mặt bà trở nên khó xử, "Nhưng mà không có giường cho con rồi, con biết ngủ chỗ nào đây."

"Con có thể ngủ sô pha," Lục Kính chỉ cái sô pha cũ thấp bé, "Không sao đâu, con đánh trận thắng, muốn dành nhiều thời gian cho mẹ hơn."

Lục Kính nói xong, ánh mắt hắn và Doãn Tưu lại va phải nhau, cậu trừng hắn đầy hung hăng.

Nhưng càng trừng Lục Kính lại càng hưng phấn.

"Để dì dọn phòng cho, A Kính, con qua phòng dì ở đi," Lâm Tố Âm đang nấu ăn thì nghe thấy cuộc trò chuyện của cả ba, nhìn cả nhà sum vầy như thế, bà vui vẻ khôn xiết, "Để dì ngủ chung với chị Tô là được."

"Dì Lâm, không sao đâu dì, con có thể ngủ sô pha, thế còn tốt chán so với điều kiện ở chiến trường rồi." Lục Kính thay đổi thái độ, Doãn Tưu sắp không nhận ra hắn nữa rồi, "Thật mà, không cần phải phiền dì thế đâu."

Tất nhiên là Doãn Tưu biết Lục Kính sẽ không đời nào đi ngủ sô pha.

Tắm rửa xong, cậu nhìn xem hắn có đang quanh quẩn nơi đây không, lúc đang tính chui vào trong phòng, cả người cậu, bao gồm cả chùm chìa khóa đều bị người khác cướp lấy, cửa bị mở ra một cách thô bạo, Doãn Tưu cùng người đang ôm cậu lăn lên chiếc giường, ván giường không chịu nổi sức nặng, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Doãn Tưu cảm thấy chắc mai mình cũng phải ngủ sô pha rồi.

Nhưng Lục Kính không nghe được, bên tai hắn giờ chỉ còn lại giọng mũi đang không ngừng thở dốc do bị hắn hôn của Doãn Tưu, thật khiến người ta phải ngứa ngáy.

"Không cần......" Doãn Tưu bị đầu lưỡi của Lục Kính xâm lược đến mức không thở nổi, nước bọt nuốt không kịp chảy xuống nơi khóe miệng, nhễu lên drap giường trắng tinh cậu vừa mới giặt xong.

"Không cho tôi vào cửa có đúng không?" Lục Kính nắm cằm Doãn Tưu, vói ngón tay vào trong miệng cậu, khuấy động đến khi cả tay dính nhớp, "Đứng ở cửa định khóa cửa có đúng không? Tưu Tưu, em đấu không lại tôi."

Hắn đang uống nước trong nhà bếp, đứng đằng xa đã có thể nhìn thấy Doãn Tưu thụt thò ở ngoài cửa, cậu vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, Lục Kính không nhìn thấy giọt nước trên tóc người kia rơi lên xương quai xanh xinh đẹp của cậu như thế nào, nhưng đúng là nó đã rơi vào trong lòng hắn, gợi lên một cơn sóng.

Gió thổi tung tấm mành ngăn giữa phòng khách và phòng bếp, ly nước của Lục Kính cũng đã cạn.

Bắt lấy em ấy, hôn em ấy.

Tiến vào trong em ấy, nói yêu em ấy.

Không cho em ấy bỏ trốn.

Thế là hắn liền hành động thật nhanh, tựa như một con báo đốm, huống hồ gì con mồi mà hắn đã lăm le từ lâu giờ đang sắp sửa sập bẫy.

"Nói dối." Doãn Tưu nhìn Lục Kính vô cùng tức tối, "Đây là phòng của tôi, tôi đâu có nói là sẽ cho anh vô!"

"Em cũng đâu thể nào bắt người mẹ đang ngủ say của em nhường phòng cho tôi, đúng chứ?"

"...... Biết ngay mà." Doãn Tưu nhấc chân đạp Lục Kính một cái, cậu không dùng sức, trông giống như đang tán tỉnh người kia hơn.

Lục Kính bắt lấy chân cậu, hôn từ cẳng chân cho đến đầu gối rồi đưa tay cởi quần ngủ của Doãn Tưu ra, nói: "Tưu Tưu của tôi đúng là thông minh, thế em phải ngoan một chút nhé, chúng ta không nên quấy rầy mẹ mình ngủ nhỉ?"

Cách âm của căn phòng này không phải kém bình thường, mà là siêu kém, đêm nào Doãn Tưu cũng sẽ bị tiếng dì Tô trở mình ở phòng bên trái đánh thức, rồi lại giật mình bởi tiếng mẹ mình dậy uống thuốc, tình cảnh như bây giờ, quả thật không khác gì tra tấn.

"Con mẹ nó anh bị t*ng trùng thượng não rồi đúng không?" Doãn Tưu đưa tay che miệng, thấp giọng hỏi Lục Kính đang khuếch trương cho mình, "Không phải anh là kẻ không gần tình sắc, sắp xuất gia đi tu tới nơi hay sao?!"

"Đừng hỏi," Lục Kính cúi xuống nhìn lỗ nhỏ đang mút ngón tay của hắn rồi lại hôn cậu một cái, "Em biết rõ nhưng lại cứ vờ như không hiểu, tôi không muốn trả lời. Tưu Tưu, sao càng ngày em lại càng nhiều nước thế này? Em xem đi, tôi chỉ hôn một cái, trên môi cũng toàn là nước của em rồi."

Hắn vừa nói vừa rút ngón tay ra, chất lỏng sáng bóng không ngừng chảy ra từ trong lỗ nhỏ của cậu, hắn ghé sát đến bên mặt Doãn Tưu, trên môi cũng ướt sũng.

Doãn Tưu vẫn chưa gặp phải tình huống này bao giờ, trong lòng cậu bỗng dâng lên một ý nghĩ vô cùng đáng sợ —— kỳ phát tình sắp tới.

Cậu vẫn chưa phát tình bao giờ.

"Ngây ngẩn cái gì vậy," Lục Kính ôm chân Doãn Tưu, đâm vào, hắn nâng cằm cậu lên, hôn thật sâu, "Chảy nhiều nước như thế, Tưu Tưu, em cũng nhớ tôi đúng không?"

"......"

Doãn Tưu cắn tay, nén tiếng rên rỉ vào trong.

"Đừng cắn tay, tôi đau lòng."

Lục Kính lột hết quần áo trên người Doãn Tưu xuống, làm lộ ra bộ ngực đang phập phồng, hắn há miệng ngậm lấy đầu v* hồng nhạt, nhét áo vào trong miệng cậu.

Quá đẹp, quá con mẹ nó gợi tình.

Tác động thị giác quá mạnh, những cú đâm dịu dàng của Lục Kính đã biến thành điên cuồng tự khi nào.

Tiếng rên rỉ vụn vặt bị lớp áo ngăn lại, hóa thành tiếng kêu như mèo con, Lục Kính nghe được lại càng bị kích thích, dương v*t càng làm càng mạnh, tinh dịch càng bắn càng nhiều, hai tháng ăn chay chính là để chờ ngày hôm nay.

Đang là mùa đông, Doãn Tưu lại thấy nóng không chịu nổi, dương v*t cắm trong thân thể cậu lại càng nóng, chàng trai chỉ có thể chảy nước cùng thở dốc không ngừng mới có thể tồn tại trong cơn sóng nhục dục.

Âm thanh bạch bạch bạch vang lên, Doãn Tưu hoảng hốt, vội đưa tay che tai mình lại, tự lừa mình dối người.

"Nhẹ một chút...... Tiếng lớn quá......" Doãn Tưu cầu xin.

Đuôi mắt đỏ bừng ướt át, nốt ruồi son kiều diễm, một gương mặt vốn luôn mang vẻ lạnh lùng khiến người khác phải ấn tượng, giờ lại đang cầu xin sự thương xót.

"Không ai nghe được đâu." Lục Kính nâng chân Doãn Tưu lên, để cậu vòng chân qua eo mình, nhả đầu v* mà mình đã liếm đến sưng ra, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Doãn Tưu.

Doãn Tưu bị đâm đến mức phải ngẩng cao đầu, lồng ngực phập phồng một cách kịch liệt, hai đầu v* sưng đỏ lắc lư, trông vô cùng hấp dẫn. Cậu lấy chiếc áo trong miệng mình ra, ôm cổ người đàn ông, vươn đầu lưỡi liếm vào môi hắn rồi mới thăm dò vào bên trong, dâng lên một nụ hôn lưỡi: "Nhẹ một chút...... Sợ bị phát hiện........."

Chết tiệt.

Lục Kính đưa tay ôm cổ Doãn Tưu, ấn cậu nằm lại trên giường, cả hai người dây dưa không ngừng, trao đổi nước bọt, lưỡi Doãn Tưu đã tê dại cả rồi, động tác ra vào dưới thân vẫn không dừng lại, tiếng nước phát ra bốn phía, cùng với cả âm thanh bạch bạch, dâm loạn không tả nổi.

Doãn Tưu bị hôn đến choáng váng, cậu muốn tìm một chỗ để tựa vào, thế là đành ôm cổ người đàn ông, siết eo hắn thật chặt, dán cả người mình lên người Lục Kính.

Quá nóng, hòa tan cùng nhau đi.

Cũng không rõ cảm giác này là gì nữa.

Lục Kính nhìn Doãn Tưu đang ở dưới thân mình, rõ ràng là đang chống cự, nhưng lại có gì đó rất khác.

Có thể là do sợ hãi, sợ hắn làm ra những chuyện thái quá, sợ làm người khác thức giấc, nên cậu mới phối hợp như vậy, ngoan ngoãn đến thế, mềm mại đến thế, làm tim Lục Kính đập loạn xạ một cách mất kiểm soát.

Của tôi.

Doãn Tưu của tôi.

Lục Kính che miệng Doãn Tưu lại, bắn tinh dịch vào sâu bên trong cậu, nhìn người đang không ngừng thở dốc dưới thân mình, hắn rút ra rồi kéo cậu lại gần, gác một chân của người kia lên vai mình, miệng lỗ nhỏ đã đỏ bừng cùng sưng đỏ cả lên, nhưng Lục Kính đúng là đã bị t*ng trùng thượng não, không làm tình, không bắn tinh sẽ không chịu được.

Tinh dịch màu trắng sữa chảy dọc xuống theo đùi của Doãn Tưu, Lục Kính không thể vờ làm ngơ trước cảnh tượng đó được nữa, tiếp tục động thân đi vào trong. Doãn Tưu vẫn chưa hoàn hồn sau cơn cao trào đã bị cuốn vào đầm lầy dục vọng thêm một lần nữa, không tài nào thoát được.

Tư thế này thật sự rất xấu hổ, Doãn Tưu vừa thấy thẹn vừa thấy giận đến mức òa khóc, cậu nghiêng người, vùi mặt vào trong cánh tay, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt đã đỏ bừng. Hai tay chàng trai siết chặt khăn trải giường, mùi bột giặt thoang thoảng đã không còn nữa, thay vào đó là hương Hàn Lan hòa cùng với hương trúc, còn xen lẫn với mùi tinh dịch tanh nồng.

Lục Kính hôn mu bàn chân cậu, hôn lên mắt cá chân rồi tới cẳng chân thon dài, để lại trên bắp đùi cậu một dấu hôn đỏ ửng như để tuyên bố chủ quyền.

"Đủ rồi...... Lục Kính...... Tôi từ bỏ......" Nửa người dưới Doãn Tưu đã tê rần, hai bắp đùi bị banh ra đến cực hạn, Lục Kính đâm vào một cái, cậu sẽ run rẩy theo một cái, nhạy cảm vô cùng.

Lục Kính vuốt ve chân Doãn Tưu, dỗ dành: "Sắp rồi."

Nhưng một lần "sắp rồi" của hắn cũng đủ để khiến Doãn Tưu đánh mất chính mình hết lần này đến lần khác trong cơn cao trào.

Sau lần bắn tinh cuối cùng của Lục Kính, Doãn Tưu sờ bụng mình, có chút choáng váng: "Toàn là thứ dơ bẩn."

"Là của tôi," Lục Kính cũng đặt tay lên bụng cậu, hôn Doãn Tưu đã kiệt sức, "Bắn đầy đến mức em không thể đi theo người khác, để em có thể nhớ kỹ mùi hương của tôi."

Doãn Tưu thấy có khi tới sáng mai mình cũng chưa có sức để dậy đi rửa ráy mấy thứ này, thế là đành nhắm mắt lại đi ngủ luôn.

Lúc nửa tỉnh nửa mơ, cậu lại đột nhiên mở to mắt, nói với Lục Kính vẫn còn đang hôn mình: "Mai anh đi giặt khăn trải giường đi."

Doãn Tưu rất ghét việc giặt giũ, không phải cậu lười, mà chỉ đơn giản là không thích mà thôi.

Lục Kính ôm Doãn Tưu, vùi mặt vào cổ cậu cọ tới cọ lui, hôn người kia thêm một cái rồi mới đáp: "Tuân mệnh."

Trời tờ mờ sáng, Lục Ngọc Tô chuẩn bị đi làm, vừa rời giường đã nhìn thấy con trai đang nằm cuộn thành một cục trên sô pha, bà đi qua đó, vuốt ve mặt con trai.

Lục Kính mở mắt, nhìn mẹ mình rồi nói: "Mẹ, Tiểu Tân thật ngoan."

"Mẹ biết ngay đứa nhỏ Tiểu Tân này sẽ khiến người ta yêu thích mà," Nhắc đến chuyện này, Lục Ngọc Tô liền trở nên hăng hái, "Đẹp trai lại tốt tính ngoan ngoãn, ai lại không thương cho được?"