Dịch + beta: Bánh
[TỪ CHƯƠNG NÀY ĐỔI XƯNG HÔ CỦA DOÃN TƯU THÀNH EM - ANH, LỤC KÍNH GỌI DOÃN TƯU VẪN LÀ TÔI - EM]
- --------------
Trận đấu súng kết thúc, trên mảnh đất hoang giờ chỉ còn lại những thi thể chất đống, bên SWAT và bên của Doãn Tưu không còn một ai sống sót, lính dưới trướng Lục Kính cũng chỉ còn lại được vài người.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, như thể ông trời đang muốn che giấu toàn bộ dấu vết của trận thảm sát này.
Vốn dĩ Lục Kính không muốn giết sạch, nhưng đây là một cơ hội hiếm có khó tìm, không thể không giết. Chu Yên được người đưa đi rồi, còn hắn thì kéo Doãn Tưu vẫn đang ôm chặt lấy cái xác của Lý Dương Lưu ra, đã có người khác tới khiêng Lý Dương Lưu đi, Lục Kính ôm Doãn Tưu vào lòng, đi ra ngoài xe.
"Ai giết...... Là ai giết!" Doãn Tưu bắt lấy Lục Kính, rống lên đầy tức giận.
"Đội đặc nhiệm," Lục Kính nhét cậu vào trong xe, vì đang bị cậu siết chặt, hắn cũng ngồi vào theo, nói, "Tôi đã giết hết bọn họ thay em rồi. Tưu Tưu, Nguyễn Trường Lĩnh muốn tôi phải chết, uổng công tôi đã làm nhiều thứ cho hắn đến vậy."
Những lời mà tên giả làm đặc cảnh vờ bắt cóc Doãn Tưu nói đều là giả, nhưng vốn dĩ Lục Kính đã không tín nhiệm Nguyễn Trường Lĩnh từ lâu, hắn đã dự cảm được tương lai của mình rồi, ai mà biết được, liệu một ngày nào đó, hắn có bị ám sát rồi sẽ bị treo xác phơi thây ở ngoài đường để làm gương răn đe cảnh cáo kẻ khác hay không chứ.
Tự mình động thủ trước vẫn hơn, giết gà dọa khỉ!
"Thật sự...... Là do bên cảnh sát đặc nhiệm sao?" Doãn Tưu vẫn chưa tin lắm.
Lục Kính tháo cặp kính râm đang che khuất mắt của Doãn Tưu xuống, nói với đậu bằng giọng điệu vô cùng chân thành: "Tôi thề, Tưu Tưu, tôi sẽ không làm em phải khổ sở."
Mấy ngày hôm nay, Doãn Tưu đã luôn bị dày vò bởi suy nghĩ có nên giết Lục Kính hay không, tơ máu trong mắt cậu như sắp tràn ra tới nơi.
Doãn Tưu nhìn gương mặt tái nhợt cùng đôi môi khô nứt của Lục Kính, cậu mở rộng vòng tay, ôm lấy hắn thật chặt: "Em tin anh."
Lục Kính cứng đờ cả người, tuyết bay tán loạn, tiết trời mùa đông thật khắc nghiệt, nhưng trái tim hắn lại thấy vô cùng ấm áp.
Thẩm Quân lái xe đưa bọn họ về biệt thự, đường đi rất dài, Lục Kính lại sốt cao, ý thức của hắn dần mơ hồ. Doãn Tưu có kêu thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không tỉnh nổi, cậu đành phải nhờ Thẩm Quân phụ đưa người kia lên lầu.
Triệu Hoài xử lý vết thương cho Lục Kính rồi mới quay qua thoa thuốc cho Doãn Tưu, anh nhẹ nhàng nói: "Doãn tiên sinh, nếu Tổng tư lệnh không về kịp, có khả năng ngài ấy sẽ chết trên đường về rồi. Sốt cao không giống với những căn bệnh khác được, nhiệt độ quá cao sẽ có thể dẫn tới mất mạng."
"Anh đang trách tôi sao?" Doãn Tưu khẽ cử động cánh tay, hỏi.
Triệu Hoài cười vài tiếng đầy xấu hổ: "Tất nhiên là tôi không có ý đó rồi, tôi chỉ cảm thấy ngài ấy quá liều lĩnh, cứ như đang chơi đùa với mạng sống của mình vậy."
Doãn Tưu nhìn về phía người còn đang nằm hôn mê trên giường, từ góc nhìn của cậu, Lục Kính đang nhắm chặt hai mắt, hai cánh môi mỏng cũng mím lại, người đàn ông hơi nhăn mặt, giống như đang phải chịu đựng một thứ gì đó vô cùng thống khổ.
"Tôi biết ý của anh là gì." Doãn Tưu tròng áo vào, nói, "Anh ấy đã làm rất nhiều chuyện vì tôi, dù chết cũng phải tới cứu tôi cho bằng được, tôi nên đối xử tốt với anh ấy, tôi biết."
"Cái đó cũng không sai, nhưng Doãn tiên sinh, tôi mong cậu sẽ không xem đó là một gánh nặng, những lời mà cậu nói nên đổi thành 'tôi cũng thích anh ấy, sau này tôi sẽ đối xử với anh ấy thật tốt'." Triệu Hoài dọn dẹp hòm thuốc, anh nhìn Doãn Tưu,
"Lý do khiến một người có thể khiến một tên tội phạm giết người phải buông súng, không phải là vì người đó lớn mạnh bao nhiêu, mà là vì tên tội phạm kia yêu người đó nhiều đến bao nhiêu, nhỉ?". Ngôn Tình Hài
Doãn Tưu không trả lời, nhưng Triệu Hoài đã biết được đáp án của cậu. Từ lúc hai người gặp nhau tới bây giờ, Doãn Tưu đã có vô số cơ hội để giết Lục Kính, nhưng cậu lại không làm, huống hồ gì Lục Kính còn để súng bừa bãi ở trên bàn nữa cơ mà
Chỉ mong rằng Doãn Tưu có thể bị tình yêu cảm hóa, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu mà nói, có lẽ Lục Kính đã chinh phục được con thú hoang mạnh bạo nhất trên thế giới này rồi nhỉ.
Từ lúc nào vậy?
Doãn Tưu ngồi xuống bên cạnh Lục Kính, cậu dần hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Kẻ mạnh sẽ chỉ bại dưới chân một kẻ mạnh hơn, thủ đoạn của Lục Kính thật lợi hại, đầu óc khôn khéo, miệng lưỡi trơn tru, hoa ngôn xảo ngữ, Doãn Tưu đã đến gần đầm lầy mang tên Lục Kính từ lúc nào không hay, càng giãy giụa lại càng bị tình yêu nhấn chìm, càng lún càng sâu, đến lúc cậu kịp nhận ra thì đã không thoát được nữa rồi.
Ngục giam, biệt thự, suối nước nóng, biên giới, Doãn Tưu nhận ra mình đã bị người kia mê hoặc từng chút một, cũng nhận ra Lục Kính đã càng ngày càng khom lưng cúi đầu trước mình.
Kẻ mạnh ắt sẽ có kẻ mạnh hơn, nhưng bọn họ có thể sánh vai bên nhau, buông súng vì người mình yêu, tháo bỏ lớp vỏ cứng rắn để ôm ấp hôn môi nhau.
~
Bệnh của Lục Kính trở nặng, lúc nửa tỉnh nửa mơ, có thể nghe thấy tiếng hắn kêu mẹ rồi lại kêu Doãn Tưu, hết lần này tới lần khác cũng chỉ có thế, thi thoảng còn có tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ, nào là là đừng qua đây, cùng với tiếng khóc lóc xin tha
Doãn Tưu không hiểu, bèn đi hỏi Thẩm Quân.
Thẩm Quân lấy ra một xấp ảnh chụp từ trong tủ đồ của Lục Kính, số ảnh đó đủ để phủ kín một cái giường lớn.
Doãn Tưu thấy được hình ảnh từ những năm hắn mới 15 - 16 tuổi cho đến lúc hơn 20 tuổi của Lục Kính, ngoại trừ sự tăng lên về số tuổi, thì số vết thương trên người hắn cũng dần nhiều thêm —— vết phỏng, vết bỏng, vết thương do bị đánh cùng với thương tích do súng đạn gây ra, không tấm nào là không khiến người xem phải khiếp sợ.
Mà tấm ảnh khiến người ta phải sởn tóc gáy nhất chính là tấm ảnh hắn bị đạn bắn, mỗi một viên đạn đều được bắn ra một cách khéo léo, tránh đi được những chỗ hiểm trên cơ thể như phần nội tạng, trên người hắn toàn là lỗ thủng không ngừng chảy máu.
Nhưng hình như Lục Kính không cảm thấy đau, trên gương mặt kia chỉ có một nụ cười nịnh nọt mà thôi.
"Anh ấy...... Không đau sao?" Doãn Tưu hít sâu một hơi, hỏi.
Mấy tấm ảnh này, lần nào Thẩm Quân xem cũng thấy hãi, y im lặng một hồi lâu mới trả lời: "Lục Uyên tiêm thuốc gây tê liệt nửa người trên cho ngài ấy, muốn ngài ấy tự mình chứng kiến cảnh mình bị bắn thành một cái sàng, Tổng tư lệnh còn bị bắt quỳ bò trong phòng khách đang có rất nhiều khách mời rồi còn bị chụp ảnh lại nữa. Tấm nào cũng như thế. Tấm ngài ấy bị bắn mà cậu vừa xem chỉ được chụp trước khi cậu giết anh trai ngài ấy một tuần mà thôi. Nhưng lúc tôi hỏi rằng ngài ấy có hận cha và anh của mình không, Tổng tư lệnh lại bảo là không. Hơn nữa trong lễ tang năm đó của hai người kia, Tổng tư lệnh còn khóc tới nỗi sắp ngất đi, người khác còn tưởng ngài ấy mắc chứng Stockholm."
Doãn Tưu đưa tay sờ vào trong áo của Lục Kính, hắn vẫn đang sốt, những vết thương như trong ảnh đã không còn, nhưng trên thân thể của người đàn ông vẫn còn lại vết tích.
"Tổng tư lệnh đã đến bệnh viện làm giải phẫu rồi, ngài ấy đã để bác sĩ xóa sạch những vết sẹo năm nào." Thẩm Quân thu dọn đống ảnh kia lại, "Còn mấy vết sẹo mà cậu vừa sờ tới chính là sẹo lúc ngài ấy đi đánh giặc mà có."
"Đi xuống đi." Doãn Tưu đỡ trán, rũ mắt nhìn Lục Kính vẫn còn đang hôn mê.
Thẩm Quân đi được vài bước rồi lại quay về: "Tổng tư lệnh đã căn dặn tôi làm công tác mai táng cho Lý Dương Lưu rồi, chúng tôi đã đặt cậu ta trong quan tài, xử lý thi thể sạch sẽ, cũng đã mướn thêm nhân viên an táng, ngài ấy còn nói cậu muốn chôn cất hay hỏa táng vào lúc nào thì cứ nói một tiếng, tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt."
"Biết rồi," Doãn Tưu nằm xuống, nghiêng người qua nhìn Lục Kính, "Cứ như vậy trước đi."
Bị hành hạ tới cỡ đó, dù là người bình thường cũng sẽ phát điên nhỉ?
Từ đứa con riêng mới 15 tuổi đến một Tổng tư lệnh 27 tuổi có thể một tay che trời, lò luyện không khác gì địa ngục của nhà họ Lục quả thật đã tôi luyện ra được một con quỷ rồi.
- ---------------
Trong giấc mơ của Lục Kính có Lục Chiếu, Lục Uyên, cùng với tất cả những người đã chết trong dòng họ. Trông bọn họ rất tiều tụy, gớm ghiếc không tả nổi.
Lục Chiếu bóp cổ hắn, hỏi tại sao hắn lại có thể là một kẻ lòng lang dạ thú như thế.
Tại sao ư? Con thỏ nhỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, nào có ai lại làm cha, làm anh, làm người thân như bọn họ sao?
Sau khi trưởng thành, Lục Kính đã bắt đầu âm mưu, lén tiếp xúc với các tổ chức ngầm, đám người đó không có ai lãnh đạo, không do ai quản lý, thuộc về nhóm người vô hình trong xã hội. Lục Kính cho bọn họ tiền cùng chỗ ở, thu bọn họ về dưới trướng mình, để bọn họ làm việc cho mình.
Lục Kính vốn không muốn giết Lục Chiếu cùng Lục Uyên. Hắn đã chịu đựng suốt nhiều năm như thế, đã chịu đựng đến mức không còn thấy đau nữa.
Nhưng Lục Uyên lại dùng đứa em của mình làm một tấm bia ngắm hình người.
Lúc đó, Lục Kính mới nhận ra, nhún nhường thì cũng có mức độ.
Hắn cùng với đám thủ hạ đã lên kế hoạch sẵn, chỉ chờ một đêm nguyệt hắc phong cao* nào đó, nhưng khi sắp ra tay, Lục Kính lại nghe được tin đám Lục Uyên đã chết, hắn chạy tới hiện trường vụ án, thấy được tình trạng thê thảm của đám người kia.
*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là "Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả." Chỉ những thời điểm thích hợp để làm chuyện xấu.
Kẻ giết người tên là Doãn Tưu.
Doãn Tưu, Doãn Tưu. Lục Kính ngắm nhìn ánh trăng ngoài khung cửa sổ, kêu lên cái tên Doãn Tưu hết lần này đến lần khác, cũng nói tiếng cảm ơn người kia hết lần này tới lần khác. Cuộc sống đầy khổ ải của hắn đã chấm dứt trong tay một sát thủ mà hắn còn chưa gặp mặt bao giờ, dù người kia làm thế không phải vì hắn, nhưng Lục Kính vẫn muốn ba quỳ chín lạy ngay trước mặt người nọ, mang ơn đội nghĩa cậu cả đời.
Ngày mà thi thể của hai người kia được đem đi hỏa táng, Lục Kính cúi đầu cười nghẹn ngào, lúc hắn cười thành tiếng, âm thanh kia bật ra khỏi cuống họng đã biến thành tiếng khóc nức nở, đau đớn xé lòng, tựa như một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt.
Ngoại trừ một người con riêng là hắn ra, Lục Chiếu đã không còn bất cứ đứa con nào khác. Thế nên dù nhà họ Lục có xem thường Lục Kính tới cỡ nào, hắn cũng là người thừa kế vị trí của Lục Chiếu một cách hợp pháp nhất, hơn nữa hắn có được cơ hội để thể hiện tài năng, càng làm càng tốt, bộc lộ ưu thế của chính mình, khiến đám người kia phải nhìn nhận hắn bằng một con mắt khác.
Nhà họ Lục sẽ không sụp đổ, vì cả gia tộc giờ đã rơi vào trong tay của một con sói đầu đàn mạnh hơn bao giờ hết, nhưng nhà họ Lục sẽ phải thay máu, vì giờ, cả một dòng tộc sẽ chỉ còn lại duy nhất một mình Lục Kính, chỉ có thể là như vậy.
~~
Cơn sốt kéo dài một tuần, dưới sự săn sóc vô cùng chu đáo của Doãn Tưu, tình trạng sức khỏe của Lục Kính cũng dần tốt lên, đến lúc nhiệt độ cơ thể của hắn trở lại bình thường, Doãn Tưu lại cảm thấy cảm giác của mình mỗi khi nhìn người kia lại càng ngày càng khác.
Chỉ cần cậu tới gần Lục Kính, cứ đến càng gần thì pheromone của cậu lại càng nồng, trái tim đập loạn xạ, phản ứng nơi nửa người dưới cũng trở nên vô cùng dữ dội.
Lúc Doãn Tưu chủ động hôn lên môi của Lục Kính, Thẩm Quân lại đẩy cửa bước vào, y nhìn thấy hết mọi chuyện, cũng ngửi được pheromone của Doãn Tưu, thầm nghĩ, thơm thật đấy. Thế nhưng, y vẫn nhớ rõ người yêu của sếp là người không được chạm vào, nếu không sẽ bị chặt tay, thế nên Thẩm Quân đành lui ra ngoài, nhắc nhở Doãn Tưu một tiếng: "Này... hình như cậu sắp tới kỳ phát tình rồi."
"......"
Doãn Tưu im lặng nhìn Thẩm Quân, còn Thẩm Quân thì vội bỏ của chạy lấy người.
Nhưng mùi hương này quả thật rất xứng đôi với mùi của sếp nhỉ, đều thanh lãnh cao quý như nhau.
Doãn Tưu lấy nhiệt kế của Lục Kính ra xem, nhiệt độ không còn tăng cao nữa, đã ổn định lại rồi, chỉ là hắn vẫn chưa tỉnh dậy mà thôi. Triệu Hoài nói người kia sẽ tỉnh lại trong ngày hôm nay, thế thôi cứ kệ hắn cũng được.
Thuốc ức chế giờ đã không còn tác dụng với Doãn Tưu, nếu muốn dùng phải dùng trước khi kỳ phát tình đến mới có hiệu quả được. Cậu muốn đi móc tuyến thể, cậu không dám tưởng tượng tới cảnh mình phát tình sẽ biến thành cái dạng gì được, bộ dáng dâm đãng thèm khát đó chắc chắn sẽ rất khó coi, Doãn Tưu chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy không chấp nhận nổi rồi. Vậy nên cậu muốn nhân dịp mình vẫn còn tỉnh táo, chạy đi tìm một nơi an toàn để moi tuyến thể ra, nếu cứ ở bên cạnh Lục Kính như thế này sẽ rất không an toàn, lỡ người kia tỉnh dậy, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu, chắc lúc đó phải đào cái hố để chui xuống quá. Hơn nữa nếu Lục Kính tỉnh rồi phát hiện ra cậu lại móc tuyến thể, chắc sẽ tức điên lên mất, thôi bỏ đi, tạm trốn mấy ngày đã.
Còn chưa ra khỏi khu dân cư xa hoa, Doãn Tưu cảm thấy mình đã sắp không chịu nổi rồi. Cậu vội đặt một phòng khách sạn, giá phòng đắt muốn chết, cậu phải gom góp hết đống tiền mình có mới trả vừa đủ rồi dò hỏi người phục vụ xem ở đây có dao không, người kia lại dùng vẻ mặt cảnh giác mà lắc đầu, nói không có. Doãn Tưu đóng cửa phòng lại, vội vàng đi tìm những vật dụng sắc nhọn ở trong phòng, nhưng thật sự là không có.
Mẹ nó.
Đáng lý mình nên đem theo dao sẵn mới đúng chứ. Doãn Tưu tự ôm lấy mình, cậu ngồi ngay cửa sổ sát đất, cố gắng cào vào sau gáy, nơi đó giờ đã trầy da, bắt đầu rướm máu.
Chịu không nổi.
Doãn Tưu tựa người vào cửa sổ, há mồm thở dốc, mùi pheromone bắt đầu lan tràn, đám Alpha cùng Beta ở bên ngoài cũng nghe thấy, thú tính bên trong lập tức bị khơi mào, nhanh chóng tụ tập lại trước cửa phòng của cậu.
Một Alpha nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi một cách lịch sự: "Có cần tôi giúp gì không?"
Doãn Tưu không thể ngồi yên, cậu quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng cắn chặt cổ tay mình, kìm lại tiếng rên rỉ.
"Cậu còn hỏi cái gì nữa!" Một Alpha có vẻ mạnh bạo khác gõ mạnh vào cửa, nói, "Vừa ngửi mùi là biết đang phát tình rồi, Omega phát tình còn sức để trả lời mấy cái đó hả. Chắc Omega đáng thương này đang ngồi ở bên trong chờ người tới làm đấy. Mẹ nó, phục vụ đâu! Đem chìa khóa tới đây! Chúng tôi muốn vào giải cứu cục cưng Omega ở bên trong! Mùi pheromone này đúng là quá tuyệt vời, chắc chắn Omega bên trong cũng rất xinh đẹp!"
"Quý khách...... Các vị đều có đôi hết cả rồi mà......"
"Đừng nói nhiều! Lấy chìa khóa ra đây! Đừng dạy bọn này cách tiêu tiền!"
Người phục vụ tỏ vẻ khó xử, y đang không biết mình nên khuyên nhủ đám Alpha cùng Beta này như thế nào thì đã bị bóng dáng của một người đàn ông đang bước đến từ cuối hành lang thu hút sự chú ý.
Y đã từng nhìn thấy người này rồi, ở trên TV, quân trang thẳng thớm, lạnh lùng đầy uy nghiêm, còn ai ngoài Lục Tổng tư lệnh.
"Tôi nói này...... Lục Tổng tư lệnh trên TV đang tới..."
"Ai tới cũng liên quan vẹo gì chứ! Đưa chìa khóa đây! Omega của ông đây đang chờ ông đấy!"
"Đúng vậy! Con mẹ nó, cậu cũng bị pheromone làm cho lú lẫn rồi đúng không?!"
"Lăng Phong."
Đã lâu rồi Lục Kính không mở miệng nói chuyện, tiếng hắn có hơi khàn, người đàn ông sờ đầu Lăng Phong, đôi môi mỏng khẽ hé mở, "Cắn đứt mấy thứ không biết an phận của bọn chúng."
"Gâu gâu gâu!" Lăng Phong tuân lệnh, Lục Kính buông sợi dây trong tay ra, Lăng Phong lập tức vồ tới đám người đang đứng tụ tập ở ngoài cửa, nhắm thẳng vào đũng quần của bọn họ.