Kẻ Giết Người

Chương 30




Dịch + beta: Bánh

"Sẽ không......" Lục Kính sờ vào nơi đó, đâm vào càng hăng say, cảm giác này quá kì diệu, trong thân thể của Doãn Tưu có hắn, chân chân thật thật, có thể sờ vào được. "Tưu Tưu giỏi như thế, có chịch cả đời cũng sẽ không hư."

"Em muốn ra...... A Kính......!" Doãn Tưu siết chặt cổ tay Lục Kính, dương v*t không bắn ra tinh dịch, mà cậu đã triều xuy*.

*Triều xuy: hay còn gọi là Squirting, dịch thô thì là phun nước:> từ này thường được dùng cho phái nữ là nhiều vì khi thật sự lên đỉnh thì một số bạn nữ sẽ phun nước ở *m đạo, mà trong truyện này thì các bạn tự hiểu là em nó phun nước ở đâu nha >//<

"Sướng đến thế sao?" Lục Kính ôm mặt Doãn Tưu, hôn vào môi cậu rồi đâm vào rút ra vài cái thật nhẹ nhàng rồi nhanh chóng đẩy nhanh tốc dộ, hắn nhìn đôi môi đỏ tươi đang dính đầy nước bọt ướt sũng của cậu, dịu dàng nói: "Tưu Tưu, mở khoang sinh sản ra, để tôi thoải mái chút nào."

"Muốn......" Doãn Tưu hôn lên cằm của Lục Kính, "Muốn anh đâm vào trong đó..... Mở ra cho anh, để anh bắn vào...... Cho anh thoải mái......"

Không còn gì có thể ngăn cản sự va chạm của Lục Kính lại nữa, hắn xâm chiếm thân thể của chàng trai một cách mãnh liệt, đi đến nơi tận cùng trong khoang sinh sản, bên trong vừa nóng lại vừa chặt, Lục Kính sướng đến mức gân xanh nổi đầy trên bắp tay.

Doãn Tưu ôm hắn, thở dốc một cách kịch liệt, nhưng đầu v* cậu ngứa quá, Lục Kính đâm một cái, đầu v* cậu lại cọ vào cánh tay người kia một cái, vừa đau lại vừa sướng.

"Hôm trước sợ em giận nên không dám bắn nhiều." Từng cú đâm của Lục Kính đều rất nặng nề, làm cho từng chút bên trong khoang sinh sản của Doãn Tưu trở nên mềm mại hẳn, "Hôm nay phải làm cho khoang sinh sản của em mở to, chứa đầy tinh dịch của tôi."

"Không giận nữa......" Doãn Tưu cúi đầu hôn lên cánh tay Lục Kính, buông câu hứa hẹn, "Sau này em sẽ không giận dỗi A Kính nữa.... Sẽ làm... làm Omega dịu dàng nhất của A Kính....."

"Đừng nói nữa," Lục Kính thật sự chịu không nổi những lời mà Doãn Tưu nói ra, câu nào cũng như đang phết mật lên trái tim hắn, dương v*t của người đàn ông lại càng phình to, hắn thật sự sợ mình sẽ chết trên người của cậu mất thôi, "Em cứ mãi nói những câu kích tình như thế, Tưu Tưu..... Hôm nay em đã cho tôi uống quá nhiều thuốc kích dục rồi, cục cưng, quá đủ rồi."

"...... Thế em có thể kêu lên sao." Doãn Tưu dò hỏi, "Anh làm em thoải mái lắm, em có thể kêu được không?"

"Tưu Tưu......" Lục Kính bất đắc dĩ kêu một tiếng, hắn vuốt ve tuyến thể của Doãn Tưu rồi hôn lên đó, "Có thể chứ, dù em có làm ra bất cứ chuyện gì, cũng đều là thuốc kích dục cả."

Những tiếng rên rỉ vốn bị đè nén của Doãn Tưu bật ra, Lục Kính chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, nếu cứ như thế này, hắn sẽ bị người kia hút khô mất thôi.

"Tôi muốn bắn," Lục Kính liếm phần tuyến thể đã ửng hồng của Doãn Tưu, hé miệng cắn xuống, "Tưu Tưu, em sẽ hoàn toàn..... thuộc về tôi."

Mùi Hàn Lan thoát ra khỏi tuyến thể của Doãn Tưu, mà hương trúc của Lục Kính cũng bị kích thích đến mức càng trở nên nồng đậm. Hắn dập mạnh vài cái rồi cắm đến chỗ tận cùng bên trong, dương v*t vùi vào trong từng lớp thịt mềm rồi từ từ phồng lên, bịt kín miệng khoang sinh sản, khiến Doãn Tưu không nhúc nhích nổi, bị bắt thụ tinh. Lục Kính cắn càng lúc càng mạnh bạo, mãi cho đến khi mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, cùng với đó là tiếng rên rỉ thống khổ của Doãn Tưu vang lên, hắn mới buông miệng ra, một cái dấu răng đẫm máu xuất hiện trên cần cổ trắng nõn của Doãn Tưu, mà máu chảy ra từ đó cũng hòa lẫn mùi pheromone của hai người bọn họ.

"Đau quá......" Doãn Tưu muốn tránh ra khỏi cái ôm của Lục Kính, cậu biết đánh dấu vĩnh cửu sẽ rất đau, nhưng không ngờ là nó lại đau đến mức đầu cậu ong hết cả lên.

Quá trình thụ tinh vẫn chưa kết thúc, đánh dấu cũng thế, bọn họ không tách nhau ra được, càng giãy giụa sẽ chỉ càng đau thêm mà thôi. Lục Kính đưa tay ôm lấy Doãn Tưu, hôn vào khuôn mặt đã trắng bệch do cơn đau, liếm đi nước mắt nơi khóe mắt cậu: "Không đau...... Tưu Tưu, có tôi ở đây, không đau."

Doãn Tưu ngẩng đầu lên nhìn Lục Kính, cả người cậu run rẩy, vừa thấy đau lại vừa thấy sướng, nhưng cơn đau lại chiếm thế thượng phong, cậu ôm cổ người đàn ông, quấn lấy hắn đòi hôn: "Hôn sẽ không đau nữa.... A Kính, hôn em đi."

~

Kỳ phát tình kéo dài suốt ba ngày khiến Doãn Tưu như kiệt sức, ngoại trừ những lúc ăn ngủ, lúc nào cậu cũng trong cơn hưng phấn, quấn lấy Lục Kính muốn làm. Mà Lục Kính cũng chưa bao giờ chìm trong vui sướng như thế, bọn họ làm từ giường đến trên sàn nhà rồi lại đến phòng tắm, dơ thì tắm rửa, tắm sạch rồi lại dơ tiếp.

Kỳ phát tình kết thúc, Doãn Tưu ngủ suốt một ngày, mãi cho đến khi chạng vạng mới tỉnh dậy. Lục Kính đang ngồi trước cửa sổ, chăm chú cắt tỉa gai trên thân hoa hồng đỏ, người đàn ông này, mỗi khi hắn tập trung làm một việc gì đó, sẽ luôn có một loại ma lực không tên, khiến người xem không khỏi tò mò rằng một người lãnh đạm như thế đang suy nghĩ đến chuyện gì vậy nhỉ.

Mà một khi đã bắt đầu suy đoán sẽ không bao giờ có thứ gọi là điểm dừng, và đến khi kịp nhận ra, thì những gì còn lại chỉ là tiếng tim đập nơi lồng ngực.

Doãn Tưu nhớ lại những chuyện mà mình làm trong kỳ phát tình, ỷ mình phát tình mà làm xằng làm bậy, biến thành một con yêu tinh khiến cậu chỉ cần nghĩ tới là sẽ đỏ mặt. Cậu đã cậy dịp mà phóng túng như thế, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại đi quyến rũ Lục Kính để rồi từng bước từng bước chìm vào trong cảnh dâm loạn kia nữa.

"Tỉnh rồi à? Đói bụng không?"

Khi Doãn Tưu vẫn còn đang xấu hổ vì những chuyện mình làm, Lục Kính đã cầm bó hoa kia ngồi xuống bên cạnh cậu.

Doãn Tưu không nhìn Lục Kính, cậu chỉ nhìn đóa hoa vẫn còn đọng lại hơi nước trên tay hắn, nói: "Đói."

Lục Kính đặt bó hoa vào tay Doãn Tưu, cúi đầu hôn cậu: "Cơm tối sẽ được đưa lên ngay, Tưu Tưu, tôi không có hoa hồng, đành tặng em Hồng Trung Hoa trong bồn tắm, có được không?"

*Dành cho những bạn không hiểu: Hoa hồng bình thường khác với Hồng Trung Hoa, Hồng Trung Hoa (hoặc tường vi Trung Hoa, nguyệt quý hoa) có màu cam, mặc dù vẻ ngoài giống hoa hồng nhưng nó là hai loại.

Thẩm Quân giết Lý Dương Lưu, Lục Kính hỏi y muốn được khen thưởng những gì, Thẩm Quân chỉ muốn hoa hồng để tặng cho người yêu, thế nhưng trên thế giới này đã không còn hoa hồng nữa, Lục Kính nhìn đóa hoa hồng màu đỏ đang tươi tốt trong bồn tắm, nghiến răng nghiến lợi cắt hết đưa cho cấp dưới của mình.

*Bạn nào đọc kĩ thì sẽ biết thiết lập của thế giới này là cây xanh đã bị chặt gần hết và phải dùng cây nhân tạo, nhưng trong bồn tắm của LK lại có trồng một vườn hồng xen lẫn hồng trung hoa độc nhất vô nhị nha.

Thẩm Quân hỏi Lục Kính hoa là từ đâu ra, hắn chỉ bảo y bớt hỏi nhiều lại.

Thẩm Quân câm miệng, chỉ cảm thấy sếp của mình không khác gì một ảo thuật gia đại tài.

"...... Được chứ." Doãn Tưu vuốt ve những cánh hoa đã được cắt tỉa gọn gàng, cậu nhìn Lục Kính, hỏi: "Ai dạy anh vậy?"

Mấy chuyện tặng hoa này, sao Lục Kính có thể biết được chứ, ngay từ đầu hắn còn không biết phân biệt cả Omega cùng Alpha, sao có thể biết mấy thứ lãng mạn này?

"Thẩm Quân nói," Lục Kính chạm vào cánh hoa, nói, "Cậu ta nói ai cũng nên tặng cho người mình yêu một bó hoa hồng, nhưng thế giới này đã không còn hoa hồng nữa, mà hoa hồng tượng trưng cho sự lãng mạn, hoa không còn, sự lãng mạn cũng biến mất theo."

Doãn Tưu nhìn Lục Kính đang rất sung sức sau khi khỏe bệnh, thản nhiên nói: "Nhưng em đã nhìn thấy hoa hồng đỏ trong bồn tắm rồi mà."

Lục Kính cười bất lực, hình như hắn đang tự đào hố chôn mình thì phải?

"Thẩm Quân có con với người yêu của mình rồi, tôi hỏi cậu ta muốn cái gì, cậu ta nói muốn hoa hồng để tặng cho người kia. Tưu Tưu, sang năm hoa sẽ tiếp tục nở, đến lúc đó tôi sẽ tặng chúng cho em có được không?"

"Em không thích hoa hồng đỏ," Doãn Tưu vuốt ve cánh hoa, nói, "Chỉ thích nguyệt quý màu cam mà anh tặng."

Doãn Tưu không ngẩng đầu, có trời mới biết lúc cậu nói ra những lời này đã phải gom góp biết bao nhiêu dũng khí, còn khó hơn cả giết người nữa. Cậu không thích bầu không khí như lúc này, rõ là không nóng, nhưng cậu lại cảm thấy mình như sắp bị nấu chín tới nơi rồi.

"Thế đây sẽ là sự lãng mạn giữa đôi ta," Lục Kính cảm thấy Doãn Tưu đáng yêu muốn chết, hắn nâng khuôn mặt đã hơi ửng đỏ của người kia lên, hôn một cái, "Một bí mật lãng mạn có màu cam."

Cơm nước ở khách sạn xong, Lục Kính nhìn Doãn Tưu mặc quần áo, những vết xanh đỏ đầy ái muội trên thân thể người kia dần được che lại, quá trình này còn thú vị hơn cả những lúc Doãn Tưu cởi quần áo trước mặt hắn, sức tưởng tượng của con người là vô biên, quần áo đã che khuất những dấu vết kia, dưới cái nhìn của Lục Kính lại thành đang giấu đầu lòi đuôi. Những điều này sẽ khiến suy nghĩ của hắn bay xa, hắn sẽ nghĩ đến lúc bọn họ làm tình thì hắn đã cắn ở nơi nào trên bả vai của cậu, rồi lại mút ra một dấu hickey ở chỗ nào trong phần thịt đùi của người nọ, hay là cách hắn mút hai đầu v* của Doãn Tưu sưng lên như thế nào.

Nhìn không được nữa.

Lục Kính nhìn chằm chằm phần ngực của Doãn Tưu thật lâu, hắn có chút thất vọng, nếu có thể nhìn xuyên qua thì tốt rồi, đầu v* kia chạm vào lớp vải áo.... muốn liếm thật.

Ngồi vào ghế sau trên xe, Doãn Tưu ôm hoa nguyệt quý nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe thay đổi không ngừng, ánh sáng chiếu rọi trên má Doãn Tưu, càng nêu bật lên vẻ gợi cảm của cậu. Lục Kính ngồi xuống bên cạnh cậu, Doãn Tưu cũng quay qua nhìn hắn, vừa chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông đã hỏi cậu bằng một giọng điệu rất nghiêm túc: "đầu v* còn sưng không?"

"...... Anh muốn làm cái gì?"

"Em không biết sao?" Lục Kính chỉ lo áp mặt vào ngực của Doãn Tưu, hắn kéo khóa áo khoác trên người cậu ra, đè lớp áo thun màu trắng xuống, nhìn thấy đầu v* đang lồi lên bên dưới lớp áo bèn liếm một cái, "Để tôi xem giúp em."

Doãn Tưu bị đè lại, không trốn nổi, cậu khom lưng, một tay cầm bó hoa sợ nó rơi ruống, một tay đẩy cái tên đang giống như chết đói trên người mình ra, bị liếm qua một lớp áo, kích thích lại càng thêm mãnh liệt.

"Đủ rồi...... Lục Kính......" Doãn Tưu có thể cảm nhận được áo của mình đã ướt sũng một cách rõ ràng, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, thế mà con mẹ nó Lục Kính còn mút ra thành tiếng, "A Kính......"

Thật đúng là xấu hổ muốn chết.

A Kính đúng là hai từ dịu dàng nhất trên thế giới này, đặc biệt là khi nó được thốt ra từ miệng của Doãn Tưu. Lục Kính liếm đủ rồi, hắn ngẩng đầu lên hôn môi cậu, môi lưỡi dây dưa, toàn là mùi hương của Hồng Trung hoa, còn trong lòng Lục Kính đều là hương thơm của Doãn Tưu, hắn ôm lấy cổ cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, sung sướng cực kỳ: "Thơm quá."

Ngoại trừ Lý Dương Lưu, vẫn còn có Khương Tồn Phong, lúc này Doãn Tưu mới phát hiện ra, ngoại trừ chị gái Chu Yên được Lục Kính cứu ra, hai người kia không ai có thể sống sót ra khỏi trận chiến đó, mà Lục Kính còn nói lời xin lỗi vì đã không thể bảo vệ cho bọn họ.

Sao có thể trách Lục Kính được chứ? Hắn vốn đã sinh bệnh, lại còn không ngại hiểm nguy mà đến cứu cậu, sao có thể trách hắn vì đã không thể bảo vệ cho người của cậu được?

Tro cốt của bọn họ được an táng tại một nghĩa trang bình dân, Doãn Tưu nhìn di ảnh trên tấm bia mộ, hai người kia đã cùng kề vai sát cánh với cậu lâu như vậy, giờ người mất rồi, sao có thể không buồn khổ được chứ. Doãn Tưu đứng lâu đến mức chân tê dại, chóp mũi cũng chua xót, cậu quỳ xuống, ôm mặt khóc rống lên.

Lục Kính đứng ở phía xa nhìn cậu, Thẩm Quân nhìn Tổng tư lệnh vô cảm máu lạnh của mình, hỏi dò một cậu: "Tổng tư lệnh, ngài giết cộng sự của cậu ấy, nhìn cậu ấy khổ sở như vậy, không lẽ ngài....."

"Không khổ sở," Lục Kính liếc Thẩm Quân, đáp, "Doãn Tưu là của tôi, dù là về mặt chí hướng hay là cùng bầu bạn, từ giờ về sau, người đứng chung một chỗ với em ấy, chỉ có thể là một mình tôi."

"Khụ......" Sống lưng Thẩm Quân lạnh ngắt, có lẽ như y vẫn chưa hiểu quá nhiều về sếp của mình, "Tổng tư lệnh, phía Chu Yên ngài cũng không cần bận tâm đâu, lúc đó rất hỗn loạn, cô ta không thấy rõ là ai giết, bí mật này, vĩnh viễn sẽ không có ai biết được."

"Nên thế, nhưng cậu vẫn phải căn dặn xuống bên dưới, rằng nếu để tôi phát hiện có ai dám lấy chuyện này ra để bàn luận, thế thì tên đó không cần chuẩn bị hũ tro cốt đâu, mà cứ ném thẳng vào ổ rắn là được!"

"Chuyện đó thì...... Tổng tư lệnh......" Khóe miệng Thẩm Quân co giật, "Ngài quên rồi sao? Những người sống sót ra khỏi trận chiến hôm đó, đều đã bị ngài giết rồi ạ."

Lục Kính im lặng một lát, gật đầu: "Tôi quên mất, chết thì tốt, người chết sẽ không bao giờ nói ra bí mật."

"Thưa ngài, tôi còn một thắc mắc," Thẩm Quân cảm thấy nơi nghĩa trang này quá u ám, nếu không sao y có thể giống như bị ma nhập mà lắm lời như thế chứ, "Ngài định làm gì tiếp theo vậy ạ?"

Tầm mắt của Lục Kính chuyển từ trên người Doãn Tưu sang những ngọn nút cao chót vót ở phía xa: "Thấy đỉnh núi ở đằng kia sao?"

Thẩm Quân nhìn theo ánh nhìn của Lục Kính, gật đầu.

Lục Kính cười khẩy một tiếng, ánh mắt nhìn đỉnh núi kia lộ ra một loại tham vọng điên cuồng: "Tôi muốn bước lên vị trí cao nhất, xem muôn vàn nhân dân phủ phục ngay dưới chân, thần phục dưới một mình tôi."

Nếu Chủ tịch nước luôn là những tên không biết vâng lời như thế, thì cứ để hắn làm vậy, nhỉ.

- ----------

Mùa xuân tới rất nhanh.

Doãn Tưu nhìn lớp tuyết đang dần tan bên ngoài khung cửa sổ, một chiếc xe công vụ tiến vào trong sân, cậu nhìn Lục Kính xuống xe, người đàn ông ngẩng đầu nhìn lên căn phòng của cả hai theo thói quen, Doãn Tưu ngoảnh mặt đi, ly cà phê trước mặt cậu đã nguội rồi, không uống được nữa.

Cậu muốn nói chuyện với Lục Kính, là chuyện quyền bình đẳng.

Chủ đề này, chỉ cần bọn họ không nhắc tới thì luôn bị xem như không tồn tại, nhưng nó vẫn luôn là thứ gì đó chắn giữa cả hai, nếu không giải quyết xong, Doãn Tưu sẽ không yên lòng nổi.

Từ trận chiến hôm đó, cậu đã không về nữa, vì cậu không còn mặt mũi đi đối mặt với cấp dưới của mình, là do cậu không có đủ năng lực, súng đã lên nòng mà vẫn chùn bước, thế nên mới có kết quả như ngày hôm nay.

Lục Kính lên lầu, đẩy cửa ra, đi đến bên cạnh Doãn Tưu, hỏi: "Hôm nay em không muốn đi ra ngoài dạo sao?"

"Ừm, không có tâm trạng." Doãn Tưu nhìn Lục Kính ngồi xuống bên phía đối diện, trên má hắn còn vết máu vẫn chưa lau sạch, tim cậu lập tức đập dồn dập, cậu sợ Lục Kính đã giết người của mình.