Kẻ Hiểm Ác

Chương 3: Người khả nghi




Khả năng bởi vì có nhiều "người" hơn, so với oán quỷ tự bế, oán lâu lại nghiêng về hướng chủ động tấn công. Chúng nó thèm khát những cảm xúc tiêu cực của người sống, thích nhất bọc con người vào trong cơ thể, lấy chất dinh dưỡng tựa như nhai mía.

Nghe miêu tả có thể thấy, đây không phải một trải nghiệm vui vẻ gì. Mà sau đó còn để lại "di chứng", bị nhai nhẹ thì có thể bệnh nhẹ một thời gian, còn nặng thì gặp phải họa lớn, còn tùy thuộc vào tình trạng con người.

Oán lâu này hiển nhiên tới vì kiếm ăn.

Oán lâu tới trước mặt hai người thì đột nhiên phanh gấp, cũng may nó còn lưu lại được chút bản năng sợ hãi. Nhưng đáng tiếc trí lực có hạn, oán lâu trợn tám con mắt lên, không hiểu rõ sự sợ hãi này đến từ đâu.

Cuối cùng nó di chuyển cơ thể một cách thận trọng, quyết định chỉ gây họa lên cái tên đầy "mùi người" mà thôi.

Cơ thể oán lâu cong lên, che "khuôn mặt" rồi phát ra tiếng thở nặng nề, có mùi tanh thoang thoảng xen lẫn mùi mưa. Ngay sau đó, cơ thể cực lớn của nó căng ra, oán lâu đột nhiên va vào trước. Kết cấu giống như tay đang gập lại, trông rất khủng bố.

Nó lập tức nghiền lấy người thanh niên đứng đối diện Vưu Vinh Y.

Chỉ thấy oán lâu bao lấy thân thể người đó, kén thịt nhúc nhích như đang tiêu hóa. Mà chàng trai bị khảm vào trong cơ thể oán lâu chỉ có khuôn mặt và hai tay là còn lộ ra bên ngoài, nhìn qua có chút buồn cười.

Ân Nhận không cười nổi.

Tuy người thanh niên này đang bị một oán lâu có cơ thể lớn gấp mấy chục lần ụp lên, nhưng lực nắm nơi tay lại không hề giảm. Hai tay hắn vững vàng ấm áp, tầm mắt thì như đóng đinh trên người Ân Nhận, trên mặt không có chút biểu cảm bất thường nào.

Lúc này, số "người" lúng túng giằng co với nhau từ hai biến thành ba, bầu không khí ngày càng vi diệu.

Không nếm được mùi đau khổ mới mẻ thơm ngon nào, oán lâu nhanh chóng nhận ra có chuyện không đúng. Nó xoay người, khó hiểu rút trở lại vị trí cũ.

Khóe mắt Ân Nhận giật giật —— hóa ra oán lâu này cảm thấy tư thế ăn cơm vừa nãy của mình không đúng, dự định làm lại một lần nữa.

Mùi tanh trong không khí chuyển sang mùi hôi thối, lớp da xấu xí trào ra không ngừng, oán lâu lại trượt tới lần nữa.

Lần này nó làm chậm hơn. Dưới ánh đèn đường, lớp vỏ chảy ra từng luồng chất nhẩy. Tiếng nghiền ép khiến da đầu tê dại vang lên, người đứng đối diện một lần nữa bị kén thịt lớn "nuốt chửng".

Phần đầu của hắn chìm vào máu thịt đỏ thẫm, chỉ còn hai tay lộ ra bên ngoài, đôi tay tựa như gông cùm giữ chặt lấy Ân Nhận.

Đôi tay không hề xê dịch chút nào.

Lớp da ngoài của oán lâu nhúc nhích dữ dội hơn, búi thịt nhô ra suýt chì chạm vào chóp mũi Ân Nhận. Máu thịt nhấp nhô như sóng biển, khuôn mặt người kia thỉnh thoảng lộ ra khỏi cơ thể oán lâu.

Hắn không hề chớp mắt, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.

Thấy không ăn được, tám con mắt của oán lâu trồi lên đống tơ máu. Người bình thường khi cầm đũa gắp miến, phát hiện mình làm thế nào cũng không gắp được, hầu hết đều tức giận như vậy.

Quá thảm.

Ân Nhận đồng tình nhìn nó một cái, đại khái đã có manh mối ——

Người không tin, chư thần không phù hộ, bách tà bất xâm.

Trước đây từng có một vài lờn đồn giống vậy trong đám người tu hành. Người càng ít tin, tác động sẽ càng nhỏ.

Nếu một người hoàn toàn không tin vào quỷ thần, thì cầu thần bái phật cũng đều vô ích, nhưng lại có thể miễn nhiễm được với hầu hết các loại tà thuật quỷ thần. Loại người này không thể nào thăm dò ma quỷ được, mà bên hàng ngũ quỷ thần cũng không có cách gì bắt được họ, cả hai bên đều có xu hướng coi nhau như không khí.

Đáng tiếc Ân Nhận chưa từng gặp qua loại người này.

Trong thế giới của phàm nhân, sẽ có một vài ngày để cầu phúc tế bái, họ thường sẽ cầu xin may mắn, tranh xui rủi. Trải qua hàng ngàn năm chuyển giao kế thừa, rất ít người có thể hoàn toàn "không tin".

Bây giờ hình như đang có một người như vậy đứng ở trước mặt anh.

Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là nếu cả thế giới này đều cho rằng anh đáng nghi, thì người này cũng không thể nào nhìn ra. Ân Nhận khá là hài lòng, nhất thời cảm thấy người trước mặt đáng yêu hơn không ít.

Ngay khi Ân Nhận rụt tay lại, muốn kéo người về phía mình, nhưng ai ngờ người này đứng vững lạ thường, Ân Nhận kéo không được hắn.

Người đối diện nắm chặt mười ngón tay, giữ Ân Nhận càng chặt hơn. Sức lực rất lớn, cứ như hai người là anh em ruột thất lạc đã lâu.

Oán lâu đang tức giận, thấy Ân Nhận "giành ăn", ngay cả nỗi sợ hãi bản năng nó cũng không thèm để ý nữa. Cơ thể oán lâu thuận tiện lăn một vòng, giống như roi da cuốn về phía Ân Nhận, muốn bọc cả hai người vào trong cơ thể.

Nếu chàng trai đối diện có thể nhìn thấy oán lâu, cảnh tượng tiếp theo phải nói là rất kích thích ——

Ngay khi oán lâu đụng tới Ân Nhận, từ đầu đến chân nó liền cứng lại, ngay cả lớp da cũng dừng vặn vẹo. Sau một trận co giật, kén thịt lập tức cuộn tròn lại. Tám con mắt giữa mấy kẽ hở ngón tay điên cuồng chuyển động, trong con ngươi tràn ngập sự sợ hãi.

Nó quên mất cả việc chạy trốn.

Oán lâu giống như bị đôi tay vô hình kéo lại, thân thể biến dạng như cục bột. Kèm theo tiếng nhai nuốt mơ hồ, máu và thịt lại như nước bị rút khỏi bình chứa, bị một cái miệng vô hình hút hết sạch.

Toàn bộ quá trình vô cùng yên tĩnh, đến cả tiếng kêu thảm oán lâu cũng không phát ra được.

Trong nháy mắt, cơ thể cồng kềnh đó biến mất tại chỗ, chỉ còn vài giọt máu đen đông lại trên xương quai xanh của Ân Nhận. Ngay sau đó, mấy giọt máu cũng bị làn da trắng nhợt nhạt hấp thu không để lại chút dấu vết nào.

Ân Nhận chép miệng, bất ngờ được một bữa như vậy, tâm trạng anh cũng thấy dễ chịu hơn.

Sấm sét và mưa lớn lại lần nữa trở nên rõ ràng. Đèn đường không còn nhấp nháy, ánh sáng vàng ấm chiếu xuống, đúng là một cảnh tượng ấm áp rung động lòng người.

Từ lúc oán lâu xuất hiện rồi biến mất còn chưa đến ba phút.

Phía bên kia đường vang lên loạt tiếng còi báo động, từ trong bóng tối có thể nhìn thấy được đèn xe cảnh sát đang sáng. Ân Nhận không biết đèn cảnh sát là gì, nhưng anh thấy được biểu cảm trên mặt người đối diện đã thả lỏng hơn.

Tám phần mười là người của quan phủ tới, nhanh hơn so với dự đoán của Ân Nhận.

" 'Người nhà của tôi' đến đón tôi đúng không?"

Ân Nhận mặc cho người ọ nắm lấy, thậm chí lộ ra một nụ cười hiền lành.

So với Trương thúc chạy trốn giữa chừng, vị này mới đúng là người dẫn anh "vào đời".

Bất kể thái độ của đối phương như thế nào, này cũng là một loại duyên phận. Ân Nhận muốn tỏ ra thân thiện một chút, ít nhất phải làm cho mình trông càng giống nhân loại —— Mà hung thần thường sẽ không quan tâm đến tên của con người.

Vì vậy, anh nở một nụ cười điềm đạm, trông ôn hòa đến mức nhìn không ra anh vừa mới giết chết một oán lâu.

"Tiếc quá, tôi vẫn còn chưa biết tên cậu."

Người nọ ngẩn người, lại đánh giá Ân Nhận thêm một lần.

"Chung Thành Thuyết."

Hắn đáp từng chữ vô cùng nghiêm túc.

...

Tòa nhà Thức An vẫn đèn đuốc sáng choang như cũ.

Lăn qua lăn lại cả một đêm, mắt thấy trời sắp sáng, hai bên cuối cùng cũng dừng thuật triệu hồi —— Từ đầu đến cuối Hung thần không hề có phản ứng, thế lực không rõ bên kia đành nhận thua trước, lúc này bộ trưởng Phù mới cho người bên Thức An dừng việc thi pháp.

Đã có người thay ca tới, nhưng người làm thêm giờ suốt đêm lại không thể về nhà được. "Hung thần xuất thế" là một sự kiện lớn, để đề phòng vạn nhất, tất cả mọi người đều phải ở lại chờ lệnh. Bọn họ chuyển ghế dựa từ phòng nghỉ ra, lúc này không phân biệt nam nữ, mọi người đều cùng nghỉ ngơi ở trong phòng.

Bộ trưởng Phù không ngủ, ông ngồi phịch xuống ghế, dùng máy tính bảng xem báo cáo.

Đôi mắt mang theo quầng thâm ở dưới bị ánh sáng chiếu lên có hơi chói mắt, cả người trông như cương thi vừa được khai quật.

Tập đoàn Thức An là một doanh nghiệp có cổ phần của nhà nước, chi nhánh Hải Cốc và sở cảnh sát Hải Cốc hợp tác với nhau từ trước đến giờ. Chỉ cần nộp đơn xin theo quy định, tập đoàn Thức An có quyền kiểm tra thông tin nội bộ của cục cảnh sát.

Giống như bây giờ.

Tối hôm qua khi sát khí bạo phát, tổng cộng có 35 sự cố bất thường xảy ra ở cả thành phố Hải Cốc và ngoại thành. Trải qua một đêm bận rộn, nhân viên công tác đã loại ra những trường hợp như bệnh cấp tính, mâu thuẫn gia đình, ẩu đả trên đường, trộm cắp và một vài vụ án không liên quan, chỉ còn lại 6 người đã tiếp xúc với "hiện tượng dị thường".

Bộ trưởng Phù - Phù Hành Xuyên uống một ngụm nước tăng lực, nheo mắt lại.

【 Người có hành vi bất thường: 1 người

Nồng độ sát khí toàn thân: 1.03 ~ 1.05fR (cực cao)

Tên: Quách Lai Phúc (47 tuổi, nam)

Địa điểm: Đường Hòa Bình, quận Thượng Quang

Tổng quan: Quách Lai Phúc là kẻ giết người hàng loạt đang bỏ trốn, đến thành phố Hải Cốc 4 ngày trước. Theo điều tra, người này dùng dao gọt hoa quả rạch mũi, đũa chọc điếc hai lỗ tai, tay không móc hai mắt. Khi bị nhân viên bộ phận của chúng tôi phát hiện, người đàn ông này đang "lột" da của mình ở ngã tư.

Quách Lai Phúc hiện đang được điều trị tại Bệnh viện Nhân dân Thành phố Hải Cốc trong tình trạng hôn mê. Mũi bị gọt, mắt, da,... đều do chính Quách Lai Phúc nuốt vào. Thị giác và thính giác bị thương rất nặng, không có cách nào khôi phục lại bình thường. 】

【 Trực tiếp nhìn thấy dị thường: 3 người

Nồng độ sát khí toàn thân: 0.12 ~ 0.17fR (trung bình)

Tên: Trần Tiêu (24 tuổi, nam); Vương Vinh Vinh (29 tuổi, nữ); Trương Lạc (25 tuổi, nam)

Địa điểm: Đường Khải An, quận Đông Hà

Tổng quan: Ba người là nhân viên của Công ty TNHH đá san hô Thành phố Hải Cốc, hẹn nhau uống rượu và trở về muộn, cùng nhìn thấy người đàn ông mặc vest cầm theo "bó hoa màu đỏ". Ba người nghi ngờ "bó hoa" đó do nội tạng dính máu bọc thành, chủ động báo cảnh sát.

Ba người bị kích thích tinh thần khá nhiều, không muốn đi ra ngoài, tạm thời ở lại cục cảnh sát thành phố Hải Cốc, được nhân viên công tác của chúng tôi tiến hành trấn an.. 】

【 Nghi ngờ tiếp xúc dị thường: 2 người

Nồng độ sát khí xung quanh: 0.06 ~ 0.08fR (nhẹ)

Tên: Chung Thành Thuyết (28 tuổi, nam); người vô danh (nam, không rõ tuổi, nghi ngờ khoảng 20-30 tuổi)

Địa điểm: Đường Trường Lăng, quận Tịch Chiếu.

Tổng quan: Chung Thành Thuyết nói mình đã thấy người vô danh cầm theo dao, trên người mặc quần áo bệnh nhân của Trung tâm Sức khỏe Tinh thần, chủ động báo cảnh sát. Vẻ ngoài của người vô danh vượt mức tiêu chuẩn bình thường, không có hành vi tấn công, nghi ngờ dao găm mang theo giống linh khí.

Hai người này đều tỉnh táo, cảm xúc ổn định. Phía sở cảnh sát không thể xác nhận danh tính của người vô danh, hai người hiện đang được được đội 7 của sở chúng tôi đưa tới Thức An, dự kiến đến lúc 7h15 sáng. 】

Ở đây có thể có manh mối của "hung thần không rõ".

Phù Hành Xuyên bóp mạnh lon đồ uống, ánh mắt quét tới quét lui trên màn hình phẳng.

Ba người nhìn thấy "người đàn ông mặc âu phục cầm bó hoa" có thể được loại trừ đầu tiên.

Hung thần ngủ ngàn năm, cho dù nó cố ý ngụy trang người lớn thì cũng không thể tạo hình mặc vest cầm hoa cho bản thân được. Hơn nữa Phù Hành Xuyên có ấn tượng, mấy ngày trước có có một người dẫn chương trình video ngắn khá nổi tiếng chết ở khu Đông Hà, mà hình ảnh thường thấy của người đó chính là "âu phục" và "bó hoa".

Lai lịch những người có liên quan đều rõ ràng, việc này có thể để đội đặc biệt xử lý.

Nếu nói đáng ngờ nhất ——

Hung sát có thực thể, không cần bám thân. Hiện tại xem ra, kẻ bất thường nhất là Quách Lai Phúc ở quận Thượng Quang.

Nồng độ sát khí quanh người gã rõ ràng vượt mức thường, có khả năng đã tiếp xúc với nguồn ô nhiễm sát khi vượt quá tiêu chuẩn. Nhưng quận Thượng Quang là quận xa quận Tịch Chiếu nhất, còn cách điểm bùng phát sát khí một khoảng cách nhất định.

Thật ra ở quận Tích Chiếu cũng có một trường hợp, nhưng vụ này không đáng nhắc tới. Hai người có liên quan nhiều nhất chỉ mới tiếp xúc qua với "hiện tượng" cấp bậc oán quỷ mà thôi.

Phù Hành Xuyên liếc mắt nhìn góc trên bên phải màn hình, đã gần đến bảy giờ. Ông lấy từ trong ngắn kéo ra một nửa thanh chocolate, thở dài rồi đứng dậy.

Dù sao Quách Lai Phúc không chạy được, trước tiên đến gặp hai người trẻ tuổi bên quận Tịch Chiếu kia đã.

Phù Hành Xuyên đấm bóp eo, thuận tay lật ra sau, liếc mắt xem hồ sơ cá nhân của Chung Thành Thuyết.

Theo tầm mắt một đường đi xuống, lông mày Phù Hành Xuyên hơi nhướng lên, sau đó từ từ nhíu lại. Ông ngồi trở lại ghế, nhanh chóng lật thêm vài tờ ở sau, càng xem sắc mặt càng trở nên nghiêm nghị.

Một lúc sau, ông cầm điện thoại trên bàn lên.

"Alo, tiểu Hách? Ừm, lão Phù đây. Cậu nói với tiểu Hạng chuyện ở quận Tịch Chiếu không cần cậu ấy hỏi đâu, tôi sẽ đến. Lần này mức độ tra hỏi đánh giá điều chỉnh lên cấp cao nhất, dùng tới đống đồ tào lao kia của cậu luôn."

Nói xong, ông đưa điện thoại ra xa tai một chút, làm lơ tiếng kháng nghị "không được nói tào lao" của người bên kia. Chờ đến lúc bên kia rít gào xong, Phù Hành Xuyên mới đưa nó lại gần tai.

"Hả? Không phải, nồng độ sát khí của hai người đó không cao, nhưng thân phận lại có thứ cần xem —— một người lai lịch không rõ, mang theo linh khí trên người. Một người xuất thân đặc biệt, coi như trực giác của tôi không đúng đi."

"Được được, không cần dài dòng thế. Tôi biết vậy không hợp quy củ, chi phí cứ trừ vào tiền lương của tôi. Nếu lão Lý hỏi, cậu nhớ giải thích giúp tôi."

Dứt lời, bộ trưởng Phù lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cắt đứt cuộc gọi. Ông gấp hồ sơ của Chung Thành Thuyết lại, nhìn kỹ ảnh chụp Ân Nhận vừa lấy được.

Thời gian eo hẹp nhiệm vụ quan trọng, ảnh chụp cũng trong lúc vội vội vàng vàng. Trong ảnh, "người vô danh" có mái tóc dài, ngay cả chụp ảnh kém như vậy cũng không thể che đậy ngũ quan xuất sắc kia.

"... Tốt nhất chỉ là trùng hợp."

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Người theo thuyết vô thần: Tăng thêm cấp bậc kháng phép (×

Không tính là thiết lập linh dị truyền thống, phía sau sẽ từ từ mở ra ~

Chương mở đầu xong rồi!

Tiểu Ân: Ăn cơm tại chỗ. jpg