Cố Viễn Tranh không nhanh không chậm thu tay lại, đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ một chút, tư thái ưu nhã như đang phẩm trà, không chút nào giống với lưu manh ghẹo trai vừa nãy.
Vẻ mặt của Thiệu Vân Lãng đen đỏ luân phiên, siêu đặc sắc, cảm thấy đỉnh đầu mình đang bốc khói rồi, hắn tiến lên một bước, một phát nắm lấy cổ áo của đồ lưu manh này, xấu hổ buồn bực nói: "Cố Viễn Tranh! Ngươi... Ngươi... Ngươi! Ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
Cố Viễn Tranh cúi đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không phải ngươi hỏi ta, tin dẫn của ngươi là hương vị gì sao? Tiểu Ngũ?"
Hai chữ "tiểu Ngũ" vừa nói ra, Thiệu Vân Lãng từ mặt đỏ đến cổ, hơn nữa khi hắn phát hiện mấy năm nay không biết Cố Viễn Tranh ăn cái gì mà cao hơn hắn tận nửa cái đầu, tức khắc trong lòng tức giận, hai mắt tỏa sáng —— rực lửa.
"Lão tử chỉ thuận miệng nói vậy thôi! Con mẹ nó ta không có hương vị! Nhiều năm như vậy lão tử chính mình còn không biết sao? Ai mẹ nó bảo ngươi lấy tay sờ hả?!"
"Không có hương vị sao?" Cố Viễn Tranh lộ vẻ nghi hoặc, "Sao ta lại cảm thấy..."
Hắn cúi đầu, thấp giọng bên tai Thiệu Vân Lãng hỏi: "Bệ hạ hình như hơi ngọt?"
Yêu tinh lại tung đại chiêu!
Thiệu Vân Lãng bị giọng nói này quyến rũ, tâm can theo tay cùng run lên một chút, đầu lưỡi cứng lại.
"Úi chà chà!" Tú bà đẩy cửa đi vào, thấy Cố Viễn Tranh đưa lưng về phía bà ta, tay ôm lấy eo Thiệu Vân Lãng, dáng vẻ như đang thân mật.
Thiệu Vân Lãng buông Cố Viễn Tranh ra, cắn răng vuốt phẳng vạt áo cho Cố Viễn Tranh, từ kẽ răng hắn lọt ra mấy chữ lạnh căm căm: "Làm, chính, sự, trước!"
Làm chính sự trước, xong rồi mới quay lại đánh ngươi.
Cố Viễn Tranh đã đọc hiểu ý tứ trong mắt hắn, con ngươi ướt át mỉm cười nhìn hắn.
Cái gì gọi là ánh mắt hàm chứa sóng tình? Thiệu Vân Lãng lần này thực sự lĩnh hội được rồi.
"Ui trời ui ~~ ta nói hai vị công tử nha? Các ngươi có phải tới chơi hay không? Sao lại gặm ngược nội bộ trước thế này?" Tú bà che miệng cười, tinh quang trong mị nhãn chợt loé lên.
"Ai! Xem ra là ngươi không hiểu rồi..." Thiệu Vân Lãng "phật" một tiếng mở phiến quạt ra, rất phong lưu mỉm cười, "Ba người chơi mới vui, thuận tiện dạy dỗ cục cưng nhà ta, trên giường không tình thú chút nào..."
"Úi..." Lúc này đến lượt tú bà kinh ngạc, đánh giá Cố Viễn Tranh từ đầu đến chân một lần, tặc lưỡi nói: "Vậy là... Ha ha... Không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể xét tướng mạo... Vậy... nhị vị mời đi theo nô gia."
Thiệu Vân Lãng đuổi kịp trước một bước, hai người đi ra khỏi nhã gian, theo thang lầu đi xuống hậu viện của thanh lâu. Mấy dáng người cường tráng tuần tra qua lại trong viện, tú bà dẫn hai người vòng đi vòng lại rồi đi tới một con đường mòn.
Thiệu Vân Lãng ra dáng một bộ cà lơ phất phơ ăn chơi trác táng, liếc trái liếc phải, trong lòng lại đang âm thầm cân nhắc.
Luật pháp về Địa Khôn, là từ triều đại mới đã bắt đầu có. Luật pháp của Đại Chiêu quy định, Địa Khôn không được làm việc ở chỗ như thanh lâu sở quán, càng không thể cưỡng chế Địa Khôn bán thân. Thiết lập loại luật pháp này là bởi vì nhóm đại quan quý nhân tiền triều thường mua vui bằng cách dâm nhục Địa Khôn, Địa Khôn vốn thân kiều thể nhược bị quý tộc tiền triều bốn phía bắt cướp, số lượng càng thêm thưa thớt, hơn nữa hoàng đế xuất binh khởi nghĩa, gió lửa nổi lên bốn phía, chờ đến khi lập nước Đại Chiêu, Hộ Bộ thống kê một lần, mọi người đều trợn tròn mắt.
Trong một vùng dân cư lớn, số lượng Địa Khôn lại có thể đếm trên đầu ngón tay.
Này còn lợi hại gì nữa? Trạch Đoái cũng có thể sinh hài tử, nhưng bất kể là số lượng hay là chất lượng hầu hết đều không đuổi kịp Địa Khôn. Địa Khôn mà chết hết, Đại Chiêu phỏng chừng cũng không cần lo lắng tiền triều phục hồi sau chiến sự hay gì, không đến mấy thế hệ, tự thân liền chết sạch rồi.
Lúc đầu, đối với người làm trái lệnh chỉ giam giữ một thời gian, nhưng rất nhiều quý tộc tiền triều không bỏ được tật xấu này, trước tình hình dạy mãi không sửa, luật pháp thay rồi lại đổi, tới thời của Thiệu Vân Lãng đổi thẳng thành hình phạt treo cổ, phương thức cực kỳ ác liệt, trực tiếp xét nhà!
Nếu theo như Cố Viễn Tranh nói, lão đông tây Triệu Mẫn Nghi này không chỉ gian lận khoa cử, mà còn cưỡng đoạt trong sạch của Địa Khôn trong nhà người ta*, làm người ta cửa nát nhà tan, thật sự vô cùng đáng chết!
*还强抢清白人家的有夫之夫
Đang suy nghĩ, tay hắn bỗng nhiên bị người kéo đi.
Cố Viễn Tranh đi nhanh vài bước, sóng vai với hắn, nắm bàn tay hắn trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: "Chú ý, sắp đi xuống."
Trước mặt bọn họ là một ngọn núi giả độc đáo có sơn động, sau khi tú bà mang theo hai người bọn họ tiến vào thì có thềm đá ngầm đi thông xuống.
Đi xuống thì đi xuống thôi, ta còn có thể lạc à? Thiệu Vân Lãng thử rút tay ra, không rút ra được, sau khi trừng mắt nhìn hắn một cái, hai bàn tay liền nắm như vậy.
Tay của Cố Viễn Tranh, hình như nóng hơn lúc trước nhiều...
"Khách quý chú ý dưới chân ~~" Tú bà nũng nịu cười nói, "Đi tiếp vài bước là sáng sủa rồi."
Quả nhiên, vài bước ra phía trước, tường đất đào đục thô ráp được mài giũa tinh tế, trên tường khảm một loạt dạ minh châu.
"Uýt!" Thiệu Vân Lãng thổi tiếng huýt sáo, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Lại đi tiếp vào trong, dưới chân đầu tiên là biến thành nền lát đá xanh, đợi đến khi đi lên thảm lông dê, tú bà vũ mị cười, "Mời hai vị công tử đổi giày, đường còn lại... Ha ha ha... cho dù nô gia không dẫn, các công tử cũng có thể dựa vào mũi tìm được rồi đó ~~ Á á ái ui!"
"Bà chị..." Thiệu Vân Lãng nhéo tay người đàn bà này, nhe răng cười nói: "Vừa nãy tay ngươi sờ chỗ nào đấy?!"
Đôi con ngươi đen nhánh không hề chớp mắt nhìn bà ta chằm chằm, nổi bật lên dưới ánh sáng lạnh của dạ minh châu, ánh mắt rét lạnh như một con sói dữ.
Lão bà này dám sờ eo Cố Viễn Tranh ngay dưới mí mắt hắn! Trong lòng Thiệu Vân Lãng bỗng dưng xông ra lệ khí, muốn vặn gãy cái tay bẩn này.
"Tiểu Ngũ..." Cố Viễn Tranh nhẹ nhàng gọi tên của hắn, bẻ tay hắn ra sau, lại ôm cả người hắn vào trong lòng ngực, nói với người đàn bà bị dọa choáng váng kia: "Phu quân nhà ta không được rộng lượng lắm, người của hắn không thích để cho người khác chạm vào, nếu không cần dẫn đường nữa thì ngươi lui ra đi."
"Vâng... Là nô gia động chạm quý nhân..." Thần sắc của bà ta kinh hoàng, toàn bộ tâm trí đều là nụ cười âm trầm mang theo mùi máu tươi vừa rồi của Thiệu Vân Lãng, thất tha thất thểu chạy.
"Được rồi..." Cố Viễn Tranh cúi đầu trấn an cọ cọ mái tóc mềm mại của Thiệu Vân Lãng, cười nhẹ nói: "Bệ hạ à... Người khác cùng lắm là cách quần áo chạm vào ta một chút thôi, ngươi đã như muốn ăn thịt người ta thế này rồi. Ngươi phải nghĩ thật kỹ, thật sự để ta thành thân sinh con với người khác được sao?"
Hắn nói chuyện bên tai Thiệu Vân Lãng, thanh âm ép cực thấp, tạo ra nhiệt khí phả tới làm Thiệu Vân Lãng run lên.
"Không giống nhau..." Thiệu Vân Lãng lắc đầu.
"Không giống nhau chỗ nào?"
"Nếu là ngươi có người lưỡng tình tương duyệt*..." Thiệu Vân Lãng nghẹn một chút, cảm thấy yết hầu căng lên, "Ta..."
Dù có đau cũng phải từ bỏ...
"Ai..." Cố Viễn Tranh thấp giọng thở dài, "Thôi, ra ngoài lại nói cẩn thận với ngươi, đi vào trước đi."
Dẫm lên thảm lông dê mềm mại, hai người đi về phía trước theo hành lang dài, hai bên hành lang lại tương tự với khách điếm tầm thường, mỗi một cánh cửa phòng đều đóng chặt.
"Vậy phải tìm người kia thế nào?" Thiệu Vân Lãng nghi hoặc hỏi.
"Là mùi hương kỳ phát tình của... Địa Khôn..." Cố Viễn Tranh nói.
"Ngươi ngửi thấy được?!"
"Ừ, bên này." Cố Viễn Tranh kéo Thiệu Vân Lãng đến một gian phòng.
Thiệu Vân Lãng thử đẩy các cửa khác đều không mở được, mà Cố Viễn Tranh dẫn hắn dừng trước một cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, cửa mở.
Màn lụa màu đỏ kiều diễm tầng tầng lớp lớp, trong phòng không biết đốt loại hương gì, trào ra cùng không khí ấm nóng, còn có âm thanh nức nở ái muội đứt quãng truyền ra.
Sau khi hai người vào phòng, Cố Viễn Tranh trở tay giữ cửa đẩy lên.
Trên giường có một thanh niên, trên người khoác một lớp hồng sa mỏng như cánh ve, tóc dài đen nhánh xoã phủ trên giường, tay chân bị trói ở đầu giường với cuối giường. Hắn khó chịu vặn vẹo, quần áo vốn khinh bạc giờ lơ lửng treo trên người, khung cảnh dâm mĩ mà dụ hoặc.
"Mau cứu ta... Cứu ta..." Hắn thấp giọng rên rỉ cầu cứu.
** má! Thiệu Vân Lãng lập tức che mũi lại, sợ máu mũi của mình bắn ra ba thước.
Đang xem hứng, tầm mắt chợt trắng xoá, bị Cố Viễn Tranh chụp đầu che mắt.
"Ngươi làm gì?" Thiệu Vân Lãng giãy giụa hai cái, sau đó bị người ta ôm lấy.
"Bệ hạ không cần nhìn đâu, cay mắt!"
Cách lớp vải, Thiệu Vân Lãng giống như nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi. Hắn hậm hực rụt cổ vào, thành thật ngốc ở trong quần áo.
Không biết Cố Viễn Tranh dùng thủ đoạn gì, người nọ dần dần bình tĩnh lại, một lát sau, Cố Viễn Tranh nhấc quần áo trên đầu hắn xuống, thấp giọng nói: "Được."
Hắn muốn đưa bộ quần áo màu trắng kia cho người nọ.
Thiệu Vân Lãng nhìn thấy, như vậy sao được?! Một tay cầm quần áo về, cởi ngoại bào của mình ném qua.
Cố Viễn Tranh nhíu mày, ánh mắt không có thiện ý liếc nhìn người trên giường một cái.
Thanh niên kia có vẻ ngoài khá đẹp, tuy không xuất chúng bằng hai người Cố Thiệu nhưng cũng là ngũ quan tinh xảo thanh tú, còn có một loại khí chất trầm tĩnh.
Ngón tay trắng thon nắm chặt lấy ngoại bào tễ sắc của Thiệu Vân Lãng, cả người hắn đều đang run rẩy rất khẽ, tóc dài thả xuôi, nhìn không ra vẻ mặt.
"Các ngươi là... ai?" Thanh niên khàn giọng hỏi.
"Là Khương Nhiên xin ta tới cứu ngươi." Cố Viễn Tranh đáp.
"Khương Nhiên..." Thanh niên lặp lại cái tên này một tiếng, hơi ngẩng đầu, "Là sư đệ của Phùng Mộc?"
"Đúng vậy."
"À..." Thanh niên ngước đôi mắt u ám nặng nề lên, cười lạnh nói: "Ngươi muốn cứu ta thế nào? Ngươi có biết mỗi ngày tới nơi này là những ai không?"
"Ngươi đã biết mỗi ngày tới nơi này là những ai rồi thì ta đây càng muốn cứu ngươi ra ngoài... " Cố Viễn Tranh hơi gục đầu, không nhìn hắn: "Lúc trước không biết các ngươi rốt cuộc bị giam ở nơi nào, hơn nữa muốn có thẻ bài này phải mất chút thời gian, chậm chạp chưa ra tay là vì vậy."
Thanh niên kia lại không lộ ra vẻ mặt vui vẻ hay phấn khởi, chỉ nhàn nhạt gật đầu, hỏi: "Khi nào ta có thể rời đi?"
Cố Viễn Tranh tạm dừng một chút, nhìn về phía Thiệu Vân Lãng.
"Ngày mai." Thiệu Vân Lãng thấp giọng nói: "Nếu ngươi có thể chỉ ra và xác nhận có những ai đã tới nơi này, ngươi... có bằng lòng hay không?"
"Bằng lòng hay không cái gì?" Thanh niên cười nhạo một tiếng, "Các ngươi... có chức quan to hơn bọn hắn hay sao? Có thể quản được mấy đồ chó đó sao? Chỉ cần các ngươi có thể quản, ta lập tức đi làm chứng."
Từ khi cảm thấy được nhiệt khí trong phòng nhỏ, Cố Viễn Tranh vẫn luôn là lạ, một đôi chân dài vội vàng bước đi, Thiệu Vân Lãng vừa đi theo vừa khó hiểu hỏi: "Cố Viễn Tranh? Ngươi làm sao vậy? Đi nhanh vậy làm gì?"
Vội vã thay giày, Cố Viễn Tranh lại đi một đoạn ra phía trước, khi tới đoạn đường lát từng phiến đá xanh kia rồi thì hắn đột nhiên dừng lại.
Thiệu Vân Lãng bỗng không kịp dừng, suýt chút nữa xông vào người hắn, không khí chỗ này rõ ràng thông thoáng hơn nhiều, Thiệu Vân Lãng hít sâu mấy hơi, còn chưa kịp nói gì đã bị Cố Viễn Tranh ấn người lên tường.
"Cố Viễn... Ưm..."
Môi lưỡi nóng bỏng chợt áp lên, Thiệu Vân Lãng quên cả thở, trợn tròn mắt.