Kế Hoạch Lưu Đày

Chương 12: Động Đất




Đã tám ngày từ lúc Shan và Dor đến bộ lạc Foyadt trở về.

Lúc này, Moaa đang ngồi giữa một hang động ở sâu trong lòng núi, bên cạnh còn có Shan và Dor, mà đặt ở giữa ba người là một viên đá mặt trời. Từ lúc tìm được chúng, bọn họ liền thay phiên nhau, ai rảnh liền vào hang động này hấp thu năng lượng, Rin và Hahna thì dùng một hang động khác nhỏ hơn. Mấy viên đá sau một tháng sử dụng đã tiêu hao phần lớn, chỉ có viên lớn nhất còn lại một mẫu nhỏ bằng đầu ngón tay, đồng thời, mỗi người đều có thể cảm nhận được thực lực của mình đã tăng lên một mảng.

Rất đột nhiên, Moaa cảm nhận được mặt đất dưới thân nhẹ nhàng rung động một chút. Hắn vội mở mắt ra xem, nhìn thấy Shan và Dor cũng kinh ngạc nhìn lại mình.

"Động đất?"

"Chạy."

Moaa chỉ nói một chữ, lập tức đứng dậy quay đầu chạy ra ngoài, Shan và Dor cũng vội chạy theo, Shan còn không quên cầm theo viên đá mặt trời. Rất may động đất chỉ xảy ra trong tích tắc, mặt đất hơi rung động một chút liền yên ổn trở lại, ba người chạy ra đến hang chính, Rein, Rin, Hahna vốn chạy ra cửa động cũng đã trở vào, Gadnu còn ngậm theo con Bum.

"Mọi người đều không có việc gì đi?"

"Không có, chỉ hơi rung một chút, không sao cả." - Rein trả lời.

Shan thở phào nói - "Có lẽ là dư chấn của một trận động đất ở khá xa, nhưng mà cũng nên cẩn thận, rất có thể sẽ còn dư chấn trong vài ngày tới."

Mọi người bàn bạc một lát, quyết định đem những thứ quan trọng đều dọn ra gần cửa động, nếu có động đất mạnh xảy ra, bọn họ có thể thoát đi kịp thời. Hiện tại đã giữa mùa xuân, thời tiết ấm áp hơn nhiều, ngủ gần cửa động cũng không quá lạnh.

Mấy ngày sau quả nhiên có thêm vài đợt động đất nữa, so với lần đầu mạnh hơn một chút, nhưng vẫn chưa tạo thành uy hiếp. Nhóm người Moaa rất bất an, bọn họ đem toàn bộ những thứ quan trọng đều đóng gói lên, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng tiếp theo vài ngày lại không có gì xảy ra, những trận động đất cũng không xuất hiện nữa, Moaa an tâm lại nhưng chưa từ bỏ cảnh giác, bọn họ vẫn ở gần cửa động, đồ đạc cũng giữa nguyên đóng gói.

Sáng hôm nay, Hahna ẵm theo con Bum, đi cùng Gadnu, Shan và Dor ra ngoài, lần này bọn họ không đi săn mà Hahna muốn đến một con suối lớn ngoài bìa lãnh địa để tìm thực vật. Tuy trong nhà chủ yếu đều là sinh vật ăn thịt, nhưng làm người hiện đại bọn họ cũng biết ăn mãi một hai món sẽ ngán, cho nên vừa thả lỏng lại liền muốn đi tìm thêm thực vật có thể ăn được, tốt nhất là tìm thấy thứ có thể làm gia vị.

Từ sau khi được nhóm Moaa cứu từ đàn iunta, vị lãnh chủ của họ xem như chấp nhận cho phép nhóm nhân loại này sinh sống trên đất của nó, có lần Gadnu và Rin, Rein đi săn bị nó bắt gặp, lãnh chủ cũng không tỏ vẻ gì, từ đó về sau bọn họ ra ngoài cũng thoải mái hơn trước, không cần lén lén lút lút nữa.

Mặt trời vừa rời khỏi đường chân trời không lâu, không khí còn đẫm hơi sương lạnh nhưng ánh nắng lại rất ấm áp, Hahna ngồi trên lưng Gadnu, một tay bế con Bum, một tay cầm một nhánh hoa limny nghiên cứu. Từ một lần rảnh rỗi tò mò tháo tung mấy cánh hoa limny, Hahna đã có thể khẳng định mỗi cánh hoa limny là do một sợi tơ duy nhất kết lại mà thành, điều này khiến cô bé nảy ra ý muốn dùng hoa limny để dệt vải. Nhưng mà, sợi tơ của hoa limny không đủ bền, cho dù loại tơ lớn nhất trong số chúng cũng vậy, Hahna cùng Shan thử rất nhiều cách cũng không có kết quả gì, bất quá hai người còn chưa bỏ cuộc, vẫn đang cố gắng nghiên cứu.

"Hahna, tới rồi." - Shan tuột xuống khỏi lưng Dor, thấy Hahna còn mải mê nghiên cứu hoa limny liền gọi cô bé.

Hahna lúc này mới hồi thần, ném nhánh hoa đi ôm con Bum nhảy xuống. Chỗ bọn họ đang đứng là một bãi bồi cạnh con suối, thảm thực vật xung quanh rất xanh tốt, Hahna chọn đến đây chính là vì chỗ này khả năng sẽ tìm được nhiều thứ tốt hơn. Cô bé bỏ con Bum xuống cho nó tự đi tìm xung quanh, chính mình cũng khom lưng tìm loại cỏ dùng để trị thương, trong nhà đã hết thứ đó, cần phải hái về dự trữ. Dor đã biến lại hình người, đang cùng Shan xem một khóm cỏ nào đó, Gadnu thì ra suối uống nước, sau đó tìm một chỗ nằm phơi nắng.

Bum sột soạt trong bụi cây một lúc, đào hai khóm cỏ về đưa cho Hahna. Nhờ hấp thu đá mặt trời thời gian này, nó hiện tại đã thông minh hơn đồng loại rất nhiều, nhưng tạm thời cũng chưa hiểu hết yêu cầu của Hahna, chỉ biết cô bé bảo nó tìm thứ có thể ăn, cho nên tìm được cái gì nó liền đào lên đem cho cô bé cái đó. Hahna cầm hai khóm cỏ lên nghiên cứu, một loại nhìn na ná cây cải trời nhưng lá tròn và nhỏ hơn, ngửi mùi đã thấy đắng, còn một loại lá hơi dày hơn một chút, có mùi thơm là lạ, cô bé liền vứt cây cải đi, tìm thêm vài khóm có mùi thơm kia, quyết định trở về đưa cho Rein xem thử có làm thức ăn được không.

Một lúc sau, nhờ vào Bum, Hahna đã tìm được ba loại cỏ có thể ăn được, còn có một loại cỏ có củ bên dưới, loại củ này hình tròn, hơi trong suốt, chứa rất nhiều nước, có vẻ có thể làm rau nêm, Hahna cùng Shan, Dor tìm xung quanh, đào được cả một giỏ.

Đúng lúc này, một tiếng hổ gầm rất lớn ở bên kia bờ suối truyền lại, ẩn ẩn còn nghe được vài tiếng thú kêu khác, nghe như có dã thú đang vây giết một con thú khác. Hahna nghiêng đầu nghe, cảm thấy tiếng hổ gầm kia có chút quen thuộc.

"Là tiếng tiris, gần đây có loài này sinh sống sao?" - Dor hỏi Hahna, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, theo lý ở trong lãnh địa của con equas không thể có loài săn mồi đỉnh cao này được.

Hahna hoang mang lắc đầu - "Không có đâu."

"Có thể là thú nhân không?" - Shan nói.

Thú nhân? Hahna nghe đến từ này liền liên tưởng đến một người - "Tộc trưởng Bab, chú ấy là tiris!" - Nghĩ đến Bab có thể đang bị dã thú vây giết, cô bé lập tức gấp gáp.

Shan và Dor cũng ý thức được cần nhanh chóng đi cứu người, không nói nhiều lời lập tức đổi hình thú băng qua suối chạy đến nơi phát ra âm thanh, Hahna xách lên con Bum cũng leo lên lưng Gadnu chạy theo sau.

Lúc tới nơi, Dor đang dùng thân thể to lớn của mình chặn lại một đàn kurka, một loài bò sát cỡ vừa săn mồi theo đàn, Bab đã đổi lại hình người đứng dựa vào Shan. Bab bị thương rất nặng, trên người hắn đâu đâu cũng thấy vết thương, có chỗ là bị cắn, có chỗ là vết cào, nhiều chỗ da thịt bị xé ra, nặng nhất là vết thương trên ngực bị móng vuốt của kurka cắt trúng, máu tuôn đầm đìa.

Đợi đàn kurka đã bị đuổi đi, Gadnu mới cho Hahna xuống đất, cô bé lập tức chạy đến đỡ Bab. Shan đổi lại hình người, nói với Hahna - "Vết thương trên ngực anh ta quá lớn, sợ là phải may lại mới được. Nhanh chóng đưa anh ta về nhà, tơ nhện có thể dùng may vết thương."

Hahna gật đầu, cùng Shan đỡ Bab lên lưng Dor, chính mình cũng ẵm theo Bum leo lên Gadnu, chạy về nhà. Cũng may vừa rồi Hahna hái được không ít cỏ trị thương, vừa lúc cần dùng, chỉ hy vọng thủ lĩnh Bab có thể chịu đựng được.

Dor và Gadnu đều tăng nhanh tốc độ, chỉ nửa giờ sau bọn họ đã về đến nhà. Moaa nhìn thấy tình trạng của Bab cũng choáng váng, bị thương thế này như thế nào cứu? Ký ức lúc nhỏ quá xa xôi, mà sau khi tu luyện hắn đều quen dùng linh khí, linh dược, không có tu vi hắn cũng không biết nên làm thế nào.

Còn may hắn không chỉ có một mình. Shan và Dor đều là quân nhân, học qua cấp cứu, hai người rửa sạch tay liền cùng nhau giúp Bab trị thương, những người còn lại ở bên cạnh hỗ trợ. Rin và Rein lần đầu nhìn thấy có người dùng chỉ may vết thương lại, tò mò đứng nhìn từ đầu đến cuối, hết sức chăm chú. Vết thương lớn đều được may lại xong, Shan dùng lá của cỏ trị thương giã ra đắp lên miệng vết thương, sau đó băng lại, còn phần rễ thì đưa cho Hahna đem nấu nước, đợi Bab tỉnh lại có thể uống.

"Chú Bab có sao không?" - Hahna chưa hết sợ hãi hỏi Shan.

"Đối với thể chất của thú nhân thì không có gì lớn, chỉ cần đừng nhiễm trùng." - Shan trả lời.

Moaa cẩn thận băng bó những vết thương nhẹ hơn cho Bab, nói - "Nhìn vết thương thì có thể anh ta bị chalp tấn công, sau đó mới gặp phải kurka."

"Bộ lạc Foyadt bị tấn công sao? Chúng ta có nên đến giúp không?" - Hahna hỏi.

Moaa không nói gì nhưng bốn người còn lại đều lắc đầu.

"Em nghĩ lại đi, Bab xuất hiện một mình ngoài rừng, trong tình trạng kiệt sức và bị thương. Nhìn phương hướng thì rõ là anh ta chạy đến chỗ chúng ta." - Shan dẫn dắt.

Hahna gật đầu, vẫn chưa hiểu nhìn lại Shan.

Rein tiếp lời Shan - "Bab là thủ lĩnh bộ lạc, nếu như bộ lạc bị tấn công, anh ta hẳn là chiến đấu và chết bên cạnh hàng rào bảo vệ bộ lạc mà không phải một mình chạy vào rừng."

"Cho nên?" - Hahna cảm thấy trái tim mình nặng đi.

"Cho nên, hoặc là anh ta làm vậy để bảo vệ bộ lạc, hoặc là.. chỗ đó không còn gì để bảo vệ." - Rin kết luận.

Hahna hiểu được, mặc kệ là tình huống nào, bây giờ mà chạy đến Foyadt đều không phải là hành động sáng suốt.

"Đợi Bab tỉnh lại rồi tính." - Moaa lắc đầu đè xuống suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.

Không thể không nói thể chất của thú nhân đúng là siêu tốt, Bab bị thương nặng như vậy nhưng chỉ hôn mê nửa ngày, đến khuya đêm đó thì tỉnh lại. Lúc này mọi người trong động đều đã ngủ, chỉ có Moaa còn thức canh hắn.

Ánh lửa chập chờn, tiếng gió lùa qua hốc đá nghe rất xa xôi, Bab nhất thời cũng không biết chính mình đang ở đâu.

"Anh tỉnh rồi? Thấy thế nào?" - Giọng của Moaa vang lên, rất khẽ.

Bab lúc này mới hồi thần, nghiêng đầu nhìn sang, Moaa đang ngồi cạnh giường, trên tay cầm một cuộn sợi tơ. Ký ức trước khi hôn mê quay lại, Bab động động cổ họng khô khốc, hỏi - "Shan và Dor cứu tôi? Hình như còn có Hahna."

"Đúng vậy, bọn họ ngủ rồi, anh ăn một chút rồi uống thuốc nhé." - Moaa khẽ khàng trả lời, bỏ cuộn tơ nhện trên tay xuống đi lấy canh hầm đã chuẩn bị sẵn.

Cách đó không xa, Gadnu nghe âm thanh mở mắt vươn đầu lên nhìn, để lộ Hahna và con Bum nằm dưới ngực nó, nhìn Moaa xong nó lại chuyển đầu sang nhìn Bab, thấy hắn cũng đang nhìn mình thì thở phì một tiếng, cúi đầu dùng mõm gom gom hai đứa nhóc trong ngực mình, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Moaa cầm theo một chén thịt hầm cùng một chén thuốc quay lại, đỡ Bab dậy cho hắn ăn trước.

Bab thấp giọng hỏi Moaa - "Gadnu vẫn ở đây à?"

Moaa cười gật đầu - "Chắc là cảm thấy ở đây vui hơn."

Giữa ánh lửa chập chờn, hình dáng khuôn mặt của Moaa hơi mơ hồ, nhưng ánh sáng trong mắt lại lung linh hơn hẳn, và nụ cười của hắn càng có vẻ mê người. Bab ngẩn ngơ nhìn, cho đến khi chén thịt Moaa giơ lên che khuất mặt hắn.

Bab ngượng ngùng nhận lấy chén thịt, cùng cái muỗng Moaa đưa bắt đầu ăn. Moaa và mấy người trong nhà hay dùng đũa, Bab cũng từng nhìn thấy hắn sử dụng, nhưng học mãi vẫn chưa biết cầm sao cho hai cái đũa đừng rơi khi gắp.

Moaa lại cầm cuộn tơ nhện lên tiếp tục làm việc. Tơ nhện kattai mang về đã ngâm nước thuốc xong, hiện tại có rảnh là mấy người bọn họ lại ngồi quấn chúng thành cuộn cho dễ sử dụng.

Đợi Bab ăn hơn nửa chén rồi Moaa mới mở lời - "Anh gặp phải chuyện gì thế? Sao lại ở ngoài rừng một mình? Nếu không phải may mắn hôm nay Hahna ra đó.."

Bab ngước mắt lên nhìn, thấy ánh nước trong mắt Moaa nhiều lên cũng giật mình, sau đó là một chút hưng phấn len lén dâng lên trong lòng. Hắn trầm mặc một chút mới trả lời.

"Lũ chalp, tôi chưa từng biết quanh bộ lạc có nhiều chalp như thế. Chúng bò lên mặt đất, đông như iunta ấy, và tấn công mọi thứ xung quanh như phát điên, đặc biệt là chúng nhắm đến những con thú và thú nhân cấp cao. Lúc tường vây quanh bộ lạc đều phủ kín chalp, tôi nhận ra chúng chủ yếu nhắm đến mình, cho nên dẫn chúng rời xa bộ lạc. Nếu không phải gặp được một đàn turt có ba con hoang thú, đàn chalp đổi mục tiêu sang chúng chắc tôi cũng không thoát chết."

Moaa đã dừng tay lại, cau mày suy nghĩ, chậm rãi nói - "Tôi nhớ ổ của iunta cũng ở dưới đất."

Bab gật đầu - "Tư tế Kaon cũng nói nguy hiểm có thể đến từ mặt đất."

"Bà ấy có nói nó là gì không?" - Moaa vội hỏi.

Bab lắc đầu - "Bà ấy không biết. Nhưng tư tế đã yêu cầu toàn bộ lạc chuẩn bị dời đi." - Thở dài, Bab nói nhỏ - "Nếu thoát được đàn chalp, chắc là họ đã lên đường."

Moaa kinh ngạc - "Vậy còn anh?"

Bab không trả lời, chỉ nhìn Moaa, ánh nhìn chăm chú làm hắn dựng tóc gáy.

"Anh biết bọn họ muốn dời đến đâu không?" - Moaa vẫn hỏi dồn.

Bab cúi đầu tiếp tục ăn, không nói gì.

"Bab?" - Moaa cũng không rõ trong lòng mình hiện tại là cảm tưởng gì. Hắn có chút sợ hãi.

Bab nuốt nốt miếng thịt cuối cùng trong chén, chậm rãi đáp. - "Tôi biết, nhưng không quan trọng nữa."

Moaa không ngăn được cảm xúc của mình bùng nổ, thốt lên - "Đó là bộ lạc của anh! Anh có biết mình đang làm gì không?"

Bab không trả lời câu hỏi, chỉ chầm chậm nói từng chữ một - "Moaa, tôi ở lại đây với cậu và Hahna, được không?"

Moaa đã không thốt nên lời.

"Nếu bây giờ đi theo bộ lạc, tôi sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa. Tôi chỉ biết có thế thôi." - Bab nhẹ giọng nói, cầm chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

Moaa vẫn không nói nổi một từ nào.

Đợi cảm giác đắng chát trong miệng hạ xuống, Bab mới cười nói - "Tôi sẽ nuôi Hahna cho đến khi con bé có thể tự lập, còn nếu con bé không thể sống một mình, chúng ta vẫn sẽ nuôi con bé đến khi không còn có thể nữa. Cậu yên tâm đi. Tôi không để hai cha con phải đói nữa đâu."

"Quauuu.." - Một tiếng cảm thán nhẹ và chậm truyền ra từ cách đó không xa. Moaa và Bab quay sang nhìn mới phát hiện Hahna đã ló đầu ra từ dưới cổ của Gadnu, cùng Gadnu mở to bốn con mắt nhìn hai người.

Mà trên giường của ba thú nhân, tiếng Dor cũng vang lên - "Chậc chậc, nghe không Rein, học hỏi đi!"

Rein khẽ cười ra tiếng, mà Shan thì thở dài rên - "Độc thân không muốn nghe!"

Moaa chỉ cảm thấy máu của mình đều dồn hết lên mặt, tức giận đứng dậy nói - "Anh uống thuốc xong thì ngủ đi." - Nói xong thì về giường, lúc nằm xuống còn thấy Rin đang cười cợt nhìn mình, hắn xấu hổ đến muốn kiếm cái lỗ chui xuống.

Sáng hôm sau, mọi người dậy sớm, họp lại bàn xem nên làm như thế nào. Tối qua bọn họ đều nghe rõ cuộc nói chuyện của Bab và Moaa, cơ bản đã biết xảy ra chuyện gì.

"Nếu là dưới đất thì có thể là hoạt động địa chất, cho nên mới có động đất." - Shan bình luận.

"Vấn đề là tầm ảnh hưởng của nó có bao lớn, chúng ta có cần dời đi không, dời đi hướng nào, bao xa mới an toàn?" - Hahna giơ tay bất lực, loại thiên tai này cho dù thời hiện đại cũng không có cách dự báo chính xác được.

Suy nghĩ một lúc, Rin mới nói - "Iunta và chalp đều sống dưới đất, có lẽ chúng phát hiện vấn đề sớm, nhưng tiếp theo những loài khác cũng sẽ có phản ứng, đến lúc đó chúng ta có thể biết được hướng đi cần thiết."

"Ít nhất chúng ta biết rằng cần phải chuẩn bị di chuyển, đúng không?" - Shan nói.

Mọi người đều gật đầu.

Bất kể chuyện gì, biết rõ việc cần làm liền trở nên dễ hơn nhiều, mọi người đè xuống lo lắng bất an trong lòng, phân công nhau chuẩn bị. Trước đó bọn họ đã đóng gói đồ đạc lại, nhưng chỉ để tùy thời có thể chạy ra chứ chưa nghĩ đến việc phải di chuyển một hành trình dài, vì vậy bây giờ cần phải tính toán lại.

Trước tiên là muối, nó không phải rất quý nhưng chỉ có chợ phiên hằng năm mới mua được nên rất quan trọng, đặc biệt là khi chuẩn bị đi một nơi mà họ cũng không biết là nơi nào. Moaa chọn loại da rắn chắc nhất may vài cái túi, sau đó Hahna và Shan dùng nhựa dây rod phủ thêm một lớp ở mặt trong, miệng túi chỉ chừa một lỗ bằng đầu ngón tay được bọc một lớp nhựa dày, sau đó dùng một cái nút gỗ cũng bọc nhựa đậy lại, như vậy túi muối sẽ hoàn toàn không thấm nước, cho dù gặp trời mưa hay thậm chí rơi xuống nước cũng không cần sợ.

Ngoại trừ để đựng muối, loại túi này còn được Hahna và Shan chọn tài liệu kém hơn một chút làm ra không ít, loại lớn thì để đựng thịt khô và bánh bột Rein làm, loại nhỏ để đựng bột nấm tuyết, thứ này tuy rằng không có gì thiết yếu nhưng lại đặc biệt quý, muốn hái được nó phải đợi đến mùa đông, hơn nữa còn phải tìm được cây camla, mà cho dù tìm được cũng chưa chắc cây camla nào cũng có loại nấm này, nói chung là hai người không ngại tốn công cũng muốn đem tất cả bột nấm theo. Cuối cùng những cái túi còn dư lại thì Hahna dùng để chứa rễ cỏ trị thương phơi khô, thứ này ngoài rừng cũng không phải hiếm nhưng mang theo một ít đề phòng lúc khẩn cấp cũng không mất gì.

Nhựa rod mà Shan và Hahna phát hiện thực sự hữu dụng, Moaa còn dùng chúng thêm vào đế giày làm cho hắn, Rin và Hahna, đi rất êm chân, các thú nhân thì không cần giày vì phải biến thân thường xuyên.

Rin và Moaa chọn những thứ quan trọng nhất của bọn họ gói riêng ra thành từng phần nhỏ để mỗi người mang theo một ít, còn mấy món cồng kềnh do các thú nhân phụ trách, khi cần có thể vứt bỏ. Hahna đan một cái giỏ có nắp đậy để mang theo con Bum, khi cần nhỏ cũng có thể đổi sang hình thú chui vào.

Rein phụ trách làm thịt khô và đồ ăn mang theo, Dor thì bện một đám dây thừng và mấy cái móc câu đề phòng khi cần vượt địa hình phức tạp.

Mọi thứ rất nhanh đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cho vết thương của Bab tốt lên là bọn họ có thể lập tức rời đi.

Vào ngày thứ tư sau khi Bab đến, một đàn bướm cực lớn bao gồm rất nhiều loài bướm khác nhau bay ngang qua chỗ họ, Hahna đứng ở cửa động nhìn suốt một ngày, đến tận lúc mặt trời lặn đàn bướm mới bay qua hết. Ngày hôm sau thức dậy, bọn họ lại phát hiện vô số loài sâu đang bò trên mặt đất, chúng di chuyển cùng hướng với đàn bướm. Tối ngày hôm đó, Bum đang ngủ thì giật mình thức dậy, kêu lớn tiếng và nhảy loạn khắp động, và Gadnu cũng tỏ ra bồn chồn không yên. Moaa cau mày nhìn sang Bab, hắn lúc này miễn cưỡng mới có thể đứng dậy được.

"Đi thôi, tôi chịu được." - Bab nói.

Moaa mím môi, nhất thời không thể quyết định được. Cuối cùng Rin nêu ý kiến, bọn họ lại đợi thêm một ngày, sáng ngày mai sẽ lập tức lên đường, Bab hồi phục rất nhanh, có thêm một ngày nghỉ ngơi hắn sẽ khỏe hơn một chút. Mọi người đều đồng ý với Rin, vì vậy cả nhóm lại chờ thêm một ngày trong lo âu.

Nhưng mà, biến cố lại xảy ra đột ngột ngay đêm hôm đó.

Lúc này mọi người đều đang ngủ, Bab nằm trên chiếc giường nhỏ của Hahna, còn Hahna thì ngủ cùng Gadnu và Bum. Đột nhiên, Gadnu giật mình đứng phắt dậy, dỏng tai hướng về một bên lắng nghe, Bum cũng kêu lớn nhảy lên ôm chặt chân Gadnu, mà Rein cũng choàng tỉnh ngồi bật dậy. Động tĩnh lớn khiến những người khác cũng giật mình theo.

Rein không đợi ai đặt câu hỏi, vội nói - "Tôi nghe thấy tiếng nổ, từ rất xa truyền đến."

"Hướng nào?" - Rin hỏi.

"Bên kia." - Rein giơ tay chỉ, Gadnu cũng đang nhìn về hướng đó.

Hahna hỏi Moaa - "Maam, bên đó có cái gì?"

"Là núi lửa, bên đó là vùng đất đỏ." - Shan vừa nói vừa bật dậy khỏi giường. Đây là đáp án tệ nhất mà bọn họ có thể nghĩ đến.

"Bên đó có bao nhiêu ngọn núi nhỉ." - Rin cố nhớ.

Dor cũng hít sâu một hơi - "Ít nhất ba mươi, còn đều là núi lửa. Giả sử chúng đều hoạt động.."

"Nab Kaumm cũng là núi lửa." - Shan thêm vào.

"Lại nổ." - Rein lên tiếng, hắn nghe được thêm hai tiếng nổ từ hướng đó truyền đến, so với tiếng đầu tiên còn lớn hơn.

"Chúng ta nên.."

Rin chưa nói hết câu, mặt đất đã đột ngột chấn động, trận rung lắc này rất dữ dội, mạnh hơn những lần rung động trước rất nhiều lần.

Moaa cố giữ thăng bằng, ra hiệu mọi người ra khỏi hang.

Đợi cơn chấn động đi qua, cả bọn mới nhanh nhẹn quay lại đem đồ đạc đã đóng gói mang ra ngoài. Vừa mới làm xong, còn chưa kịp dời ra xa thì đợt rung chuyển thứ hai ập đến. Lần này cường độ so với lần đầu còn mạnh hơn, liên tục hơn một phút mới dừng lại. Đợi mặt đất ngưng chuyển động, cả nhóm lập tức tranh thủ thời gian mang đồ vật rời xa vách núi. Bọn họ cũng không chạy vào rừng mà dừng lại giữa rừng rod, các thú nhân đi xử lý đám rod xung quanh, tạo ra một khu vực an toàn trống trải, bây giờ một chỗ trống như thế này mới là nơi an toàn nhất.

Khoảng mười phút sau, cơn địa chấn thứ ba lan đến, so với hai lần trước mạnh hơn, hang động của họ chỉ trụ được mười mấy giây đã sụp, đỉnh vách đá cũng sụp đổ một mảng lớn.

Suốt bốn giờ tiếp theo, những đợt động đất xuất hiện liên tục, lúc mạnh lúc nhẹ, vách đá chỗ bọn họ đã sụp gần một nửa, không ít cây lớn trong rừng cũng đổ gốc, cây này chồng cây kia, lũ dã thú sợ hãi chạy loạn khắp nơi. Một số con vật cao cấp khi nhìn thấy nhóm Moaa ở giữa rừng rod cũng hiểu ra vấn đề, chạy vào rừng rod tự mình dọn dẹp một khu trống để náu thân.

Lũ rod sau ba trận động đất đầu tiên đã phản ứng lại, đem tất cả cành nhánh đều cắm xuống đất để giữ thăng bằng cho thân chính, có con mồi xông vào chúng cũng không phản ứng. Khu rừng rod ngày càng đông dã thú chạy vào, nhưng không con nào dám đến gần nhóm của Moaa, bởi vì Rein và Dor luôn giữ hình thú, cùng Gadnu đứng thành vòng tròn bảo vệ những người khác.

Tảng sáng, mặt trời đúng giờ xuất hiện ở chân trời, hai cái mặt trăng cũng mờ dần rồi biến mất. Đã gần một giờ trôi qua không có trận động đất lớn nào, chỉ có vài lần rung động nhẹ, cả khu rừng lúc này mới dần dần từ hoảng loạn bình tĩnh lại.

"Đi thôi, chúng ta phải nhanh lên, thảm họa thật sự còn ở phía sau đấy." - Shan đem miếng thịt khô ăn dở bỏ vào túi da bên hông, nói với mọi người.

"Nếu động đất mạnh xảy ra khi chúng ta đang ở trong rừng thì phải làm thế nào?" - Rin cau mày hỏi, hắn đã suy nghĩ chuyện này từ lúc nhìn thấy cây đại thụ đầu tiên ngã xuống, nhưng đến lúc này vẫn chưa nghĩ ra giải pháp.

Moaa thở dài - "Không có cách nào khác, chỉ có thể xem số phận. Shan, cậu trông chừng Hahna giúp tôi, tôi sẽ chăm sóc Bab, nếu có cây đổ, với khả năng của chúng ta cũng không phải không thể né tránh. Nhớ kỹ tự bảo vệ bản thân trước tiên, những thứ khác khi cần có thể bỏ qua."

"Cũng chỉ có thể như thế." - Rin gật đầu.

Mọi người lục tục dọn đồ vật, chỉ có Hahna đột nhiên đem Bum giao cho Gadnu giữ, cầm một đoạn dây cỏ đi sang một bên.

"Hahna em làm gì đó?" - Shan dò hỏi.

Hahna đã ngồi xuống cạnh một bụi rod non, đem nhánh của nó đều túm lại thành một bó, dùng dây cỏ buộc lại, cô bé vừa làm vừa cười nói - "Tụi nó bảo vệ chúng ta lâu như vậy, cũng không thể để chúng tuyệt hậu đúng không?"

Mọi người đều cười, nhưng không ai ngăn Hahna, cây rod non cuối cùng an vị trong một cái rổ dành cho Bum treo bên hông Gadnu, được Hahna ràng buộc thật cẩn thận.

Rein và Dor chia nhau chở những vật nặng, Shan chở Hahna và Rin, còn Bab thì ngồi trên lưng Gadnu cùng Moaa.

Sắp xếp đâu vào đấy xong, cả nhóm quay đầu nhìn lại nơi này lần cuối, sau đó cất bước lên đường.

Nhóm bọn họ vừa hành động, đám dã thú xung quanh cũng lục tục đi theo, mấy con thú bình thường nhìn thấy nhau nhất định gào rống ra oai hoặc đánh nhau một trận lúc này lại trầm mặc cùng nhau bước đi, những loài ăn cỏ thì tách ra đi thành một đội riêng, chúng cũng không muốn làm mồi cho mấy con thú ăn thịt, đám thú săn mồi nhỏ cũng xen lẫn trong đội ngũ đó. Ở trong rừng, những con vật còn sống, còn có thể di chuyển cũng đã lên đường, lúc nhóm Moaa vào rừng đã thấy không ít bầy đàn tụ lại hướng về một phía di chuyển.

"Nếu đi theo hướng này thì phía trước có cái gì?" - Rin hỏi Moaa.

"Đi khoảng hai ngày đường là đến khu đồng bằng, ở đó không có núi, có rất nhiều đầm lầy, lại đi thêm một ngày sẽ gặp một con sông vắt ngang." - Người trả lời là Bab.

"Sông lớn không?" - Rin hỏi.

Bab thở dài bất đắc dĩ - "Lớn, rất rất lớn."