Kế Hoạch Mai Mối

Chương 41: Tín vật




Dù mới đầu đông, trên đường đã có người mặc áo khoác dày, quàng khănlen, đi găng tay len, mũ nón đầy đủ, trông như một quả cầu tròn vo, vừaấm áp lại vừa buồn cười. Bà mối hẹn gặp Hạ Hà Tịch ở quán cà phê nhưngcuối cùng lại chạy xuống dưới, đứng bên đường vừa ngắm người qua lại vừa đợi Hạ Hà Tịch.

Hết đèn đỏ rồi đến đèn xanh, cây ngô đồng tolớn giờ chỉ còn là một cái gốc trơ trụi, lẻ loi bên đường…Dù hơi lạnhnhưng bầu không khí ở đây vẫn tốt hơn trong quán cà phê. Khi Hạ Hà Tịchtới thì thấy Tô Tiểu Mộc đang đút hai tay vào túi áo khoác, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, anh bất giác bước nhanh tới gần cô. Đứng trước mặt bà mối, giọng anh hơi cuống lên: “Sao lại chạy xuống đây? Nhỡ lạnhthì làm sao?”

Một bàn tay to lớn vươn tới, kiểm tra xem cô có lạnh không, cô lắc đầu: “Trong đó chán lắm”.

Hai người im lặng, cứ im lặng đứng như thế. Hôm nay, hai vợ chồng không rasân bay tiễn Jamie là vì đang chuẩn bị đi xem áo cưới. Theo ý của Hạ HàTịch, dù có con thật hay không, lễ cưới không thể hoãn được nữa, phảitranh thủ tổ chức luôn dịp này. Còn nữa, Hạ Hà Tịch hiểu, giữa hai người còn thiếu một tín vật quan trọng…

“Đi thôi, người ở cửa hiệu áo cưới đang chờ mình rồi.” Hạ Hà Tịch nắm tay bà mối, vừa nói vừa kéo bàmối đi, nhưng có cảm giác bị đằng sau kéo lại, ngoảnh lại nhìn thì thấybà mối vẫn đứng im tại chỗ, cắn môi hỏi: “Hạ Hà Tịch, trước khi tới cửahiệu áo cưới, em có chuyện muốn hỏi anh.”

“…” Đúng lúc đó, mộtcơn gió thổi qua, bà mối khẽ rùng mình. Hạ Hà Tịch ôm cô vào lòng, giọng anh khàn đi, dễ nghe mà quyến rũ, anh nói: “Lên xe rồi nói, ở đây lạnhlắm.”

Trong xe, hai người thấp thỏm lo âu. Hạ Hà Tịch liếc nhìnbà mối một cái, khóe miệng bất giác nhếch lên. Tất nhiên anh biết bà mối muốn nói gì, hỏi gì, chỉ không biết với người miệng rộng như Jamie, rốt cuộc cô ta đã nói bao nhiêu, liệu có gây hiểu lầm không đáng có không?Nhưng nói đại khái thì cô Hạ nhà mình rất tiến bộ, ít ra, cô hiểu chuyện ghen tuông là thứ gia vị cần thiết trong cuộc sống hôn nhân.

Tô Hiểu Mộc vẫn cúi đầu, khuấy khuấy cốc trà sữa nóng Hạ Hà Tịch mua cho, ủ rũ nói: “Em từ nhỏ tới lớn hay qua loa đại khái, lơ đễnh cẩu thả, tínhtình chẳng khác gì con trai. Hồi còn đi học, có bạn trai thích em, emlại chẳng cảm thấy gì, mãi tới khi người ta chuyển mục tiêu khác em mớibất giác nhận ra…” Bà mối thở dài, ngẩng lên nhìn Hạ Hà Tịch: “Thế nênsống hơn hai mươi năm, em mới nở hai bông hoa đào. Một bông là NinhNhiên, một bông là anh…”

Nói xong, trong xe bỗng trở nên lạnhlẽo. Hạ Hà Tịch chờ lâu sau vẫn không thấy bà mối nói tiếp, đành hỏi:“Rồi sau đó?” Hay là…anh Hạ mong có sau đó? Nghĩ tới đây, bà mối bổ sung thêm: “Nếu sau này em có gặp bông đào nào ở ngoài, nhất định sẽ báo cho anh Hạ biết.”

Hạ Hà Tịch tròn mắt, dở khóc dở cười nhìn bà mối: “Thế rốt cuộc cô Hạ muốn nói gì? Ông xã xin được thỉnh giáo.”

“Ừ…” Tô Hiểu Mộc gật đầu, rất hài lòng với sự ngoan ngoãn, biết nghe lời của ông chồng. Cô im lặng một lúc, lại uống thêm ngụm trà sữa nóng hổi, rồi mới chậm rãi nói: “Nếu phu nhân ta đã công khai rõ ràng lịch sử tìnhyêu…đồ khốn nhà chàng còn không khai rõ mấy bông đào héo ra cho tađi!!!!!”

Sau tiếng gào đau tai, Hạ Hà Tịch đột nhiên ngẩng đầulên, thấy trong mắt cô Hạ đã bùng lên ngọn lửa nhỏ, xem ra, lời ngon ýngọt bình thường không dùng được rồi. “Hạ Hà Tịch, anh cũng vô liêm sỉlắm đấy, rốt cuộc anh đã trêu ghẹo bao nhiêu cô rồi hả? OK, chúng ta bỏqua mười tám cô em gới thiệu cho anh, ngoài vợ cũ ra thì anh còn hồngnhan tri kỷ khác, đúng không?”

Hạ Hà Tịch giật mình, nhưng vẫnmỉm cười đáp: “Nhóc, anh sống gần ba mươi năm rồi, nhưng cũng chỉ nở cóhai bông hoa đào.” Bà mối im lặng, nhìn Hạ Hà Tịch xòe ngón tay ra, nheo mắt cẩn thận đếm: “Lúc anh đi học không được dễ nhìn như cô Hạ, nênchẳng có cô nào theo cả. Nhưng khổ nỗi lại thầm yêu một cô gái, sau nàygặp lại tưởng rằng có cơ hội, nhưng cố gắng hết lần này đến lần khác,cuối cùng lại bị trúc mã của đối phương đánh bại. Thế nên, anh thu dọnhành lý, mang theo bông hoa tan nát của mình trốn tới Đức. Tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ gặp được bông hoa đào của mình, ai dè…Giờ bông hoa đàotươi đẹp thứ hai của anh đã nở…không phải là phu nhân em sao?”

Tô Tiểu Mộc đang chăm chú nghe Hạ Hà Tịch nói, nhưng tới câu cuối độtnhiên có cảm giác đầu ngón tay lành lạnh. Cúi đầu nhìn thì ngạc nhiêntới mức suýt kêu lên, một chiếc nhẫn kim cương đã được lồng vào ngón ápút của cô một cách nghiêm chỉnh, kích thước cũng vừa vặn. Từ trước tớinay, bà mối chẳng hề có hứng thú với đồ trang sức, chuyện nhẫn cướikhông phải chưa từng nghĩ tới, nhưng thấy trên tay mình chỉ quấn quấnmấy cái vòng mà đánh chữ đã bất tiện lắm rồi nên cô không nhắc tới nữa,dù sao cũng chẳng có ai theo đuổi mình. Thế nhưng, với gã họ Hạ kia, bàmối vẫn đắn đo việc mua “vòng chó” cho anh đeo, thể hiện quyền sở hữutuyệt đối của nhà họ Tô. Nhưng còn chưa kịp hành động thì đã bị đốiphương tròng cái “vòng chó” vào tay mình rồi.

Bà mối bất giác cử động ngón tay. Chiếc nhẫn đính kim cương có kiểu dáng đơn giản, viênkim cương nhỏ nhắn, khiêm tốn nhưng không hề mất giá. Cô tặc lưỡi: “Saotự nhiên lại nhớ tới…”

Hạ Hà Tịch vỗ vỗ đầu cô, ngắt lời cô bằng hai từ đơn giản: “Tín vật.”

Nghe xong, Tô Tiểu Mộc lại nghịch ngợm xoay xoay cái nhẫn trên tay. Nhìn màu sắc rực rỡ phản chiếu từ nhiều hướng khác nhau, trong lòng cô tràn ngập những đóa hoa nhỏ. Tín vật? Con cáo họ Hạ kia muốn nói là “tín vật đính ước” nhưng vì xấu hổ nên lược mất hai chữ sau rồi sao?

Bà mốiđang cảm động thì nghe Hạ Hà Tịch xấu tính bổ sung thêm: “Tín vật nhốtnuôi, chứng tỏ em là thú cưng nhà họ Hạ nuôi, người lạ đừng quấy rầy.”

Tô Tiểu Mộc lườm con cáo nhà họ Hạ một cái, buông tay, hắng giọng nói:“Anh Hạ, hình như chủ đề lúc nãy của chúng ta vẫn chưa nói xong.” Tuyrằng kim cương là thứ bền nhất, cứng nhất, nhưng có “bền nhất, cứngnhất” thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm lay động quyết tâm tra hỏi ông chồng yêu quý của cô được.

Nếu trước đây bà mối không thèmnghe, không thèm hỏi chuyện của Jamie, thái độ còn hơi né tránh, thì bây giờ, cô đã hoàn toàn tháo gỡ được khúc mắc trong tim. Nếu đã quyết tâmcùng nắm tay người ấy tới trọn đời, bạn nhất định phải có dũng khí đểhiểu và tiếp nhận quá khứ của anh ấy. Yêu anh ấy, phải chấp nhận tất cảnhững điều anh ấy có.

Hạ Hà Tịch nghe thế cũng không hoảng loạnvì bị tra hỏi, anh nhếch môi, thản nhiên đáp: “Thì yêu đơn phương đâutính là hoa đào chứ? Từ Jamie, Châu tài nữ đến Lộ Lộ, bọn họ đều là yêuđơn phương thôi.” Nói đơn giản là, từ trước tới nay anh chưa hề rungđộng.

Bà mối nhìn con cáo già họ Hạ giơ tay thề thốt, trông cáivẻ vô tội, bèn cong môi lên, đắn đo một lúc rồi mở miệng nói: “Tại saokhi ấy anh lại thỏa thuận kết hôn với Jamie? Cô gái tới Đức tìm anh…”

“Ừ”, Tô Tiểu Mộc còn chưa nói hết, Hạ Hà Tịch đã ngắt lời cô. Anh nắm taycô, đưa lên miệng dụi nhè nhẹ: “Còn nhớ anh đã kể với em, sau khi bố mẹanh qua đời, anh được người ta nhận nuôi mới học xong đại học không? Côgái đó…Quả Quả là con gái của gia đình ấy. Anh chỉ có thể nói rằng, từtrước tới nay anh luôn coi cô ấy là em gái, cũng có thể do anh bảo vệ cô ấy quá nhiều, hoặc có lẽ đã phát tín hiệu sai cho cô ấy, khiến cô ấynhầm lẫn thứ tình cảm ấy chính là tình yêu…”

Nói đến đây, hìnhnhư Hạ Hà Tịch nhớ tới chuyện buồn phiền gì đó, sự chán ghét lóe lêntrong mắt anh rồi biến mất, nhưng bà mối vẫn dễ dàng nhìn thấy. Một látsau, chân mày anh mới dãn ra, trên khuôn mặt lại ánh lên vẻ dịu dàng.Anh vuốt mái tóc của bà mối, nhẹ nhàng nói: “Chuyện của anh một hai câukhông nói rõ được đâu. Khi nào xử lý chuyện công ty ổn thỏa, chúng taxin nghỉ đi du lịch mấy hôm, tới lúc đó anh sẽ từ từ kể cho em nghe, emphải làm thính giả ngoan của anh đấy…”

Nói xong, gương mặt Hạ Hà Tịch lại trầm xuống: “Tới khi chuyện này kết thúc, anh sẽ không nợ nhàhọ Mục cái gì nữa.” Nghe tới ba chữ “nhà họ Mục”, chẳng hiểu sao tay bàmối lại run rẩy. Trực giác nói với cô rằng, chuyện con cáo nhà họ Hạ này muốn làm và tập đoàn Chính Uy, Hà Kiên Vũ đều có liên quan tới nhau.Nhưng vừa nghĩ tới chuyện nhức đầu, bà mối lại lắc lắc bỏ qua: “Thôi đi, không tới cửa hiệu áo cưới nữa, chúng ta xuống xe đi mua sắm đi?”

Đôi mắt con cáo họ Hạ kia sáng lên: “Hả?”

Bà mối nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương, bĩu môi nói: “Nếu anh Hạtặng em tín vật tốn kém như thế, em cũng phải có đi có lại chứ? Em cũngmua cho anh một cái “vòng chó” đeo xem sao!”

Hạ Hà Tịch bật cười: “Đồ rẻ tiền anh không cần đâu.”

Bà mối nghe vậy thì rất khí thế đập vai chồng: “Không sao, em mua anh trảtiền. Không phải chức năng của các đức ông chồng thể hiện chính ở haiviệc quét thẻ và làm ấm giường sao, em cho anh cơ hội được thể hiệnđấy!”

Hạ Hà Tịch: “…”