Kế Hoạch Mai Mối

Chương 55: Ngoại truyện 3: Ngọt ngào




Sau khi kết hôn được hai năm, trước lễ Giáng sinh, anh Hạ đột nhiên nảy ra ý định trao đổi quà tặng với vợ mình.

Để thể hiện thành ý, bà mối nghĩ từ đồng hồ đeo tay tới găng tay, từ ghimcài áo tới thắt lưng da… Cuối cùng, dưới sự gợi ý của chị Thạch đồngnghiệp, bà mối quyết định tự tay đan một chiếc khăn len ấm áp tặngchồng. Tô Tiểu Mộc có cái miệng khéo léo, ăn nói trơn tru, nhưng lạikhông có đôi bàn tay khéo léo. Chị Thạch hết lòng dạy dỗ ba ngày mới coi như học được cách đan thẳng, đan lên xuống tàm tạm. Nhưng bà mối đankhăn quàng lại càng trắc trở, khó khăn, lúc thì bỏ mũi, lúc lại chiếtnhầm…

Điều khiến bà mối cảm thấy đau khổ không nói thành lờichính là, để đồng chí Hạ bất ngờ, cô chỉ có thể lén đan khăn trong giờlàm việc, về nhà thì không thể để anh ấy phát hiện. Sau nửa tháng, chiếc khăn đã được đan xong, còn bà mối thì mệt tới ngắc ngoải.

Đồngchí Hạ Hà Tịch thì ngược lại, lúc nào cũng ung dung, thoải mái, dườngnhư đã quên chuyện tặng quà ngày Giáng sinh từ lâu rồi. Bà mối đoán giàđoán non anh chuẩn bị gì tặng cho mình. Cuối cùng, vào lễ Giáng sinh, bà mối nhận được một cái ví nữ đẹp tuyệt vời.

Chiếc ví được làmthủ công tỉ mỉ, kiểu dáng mới lạ, còn là màu hồng đào bà mối thích nhất, nhìn nhãn hiệu của chiếc ví cũng đoán được giá của nó không hề thấp.Chỉ là… món quà như thế này rõ ràng đã vượt qua chiếc khăn len ấm áp của bà mối, khiến bà mối có chút thất vọng.

Vì nể mặt ông xã, bà mối vẫn vui vẻ đổi sang dùng chiếc ví mới, nhưng vấn đề tiếp theo đó là…

Chưa được bao ngày, Tô Tiểu Mộc phát hiện ra chiếc ví cũ mình dùng bao nămnay biến mất, cả những thứ trong đó cũng biến mất… Đương nhiên là cótiền trong ví và… tấm ảnh cô chụp chung với Ninh Nhiên n năm trước. Cuối cùng bà mối cũng hiểu được ý định của anh Hạ. Hóa ra, ví tiền khôngquan trọng, quà Giáng sinh cũng không quan trọng, quan trọng là, đồngchí Hạ Hà Tịch muốn đổi tấm ảnh trong ví tiền của bà mối …

Thựcra, với tính lơ đễnh của bà mối, chuyện sau khi kết hôn vẫn để ảnh củabạn trai cũ trong ví… cô thật sự đã quẳng nó lên tới chín tầng mây, quên mất tiêu. Chỉ khổ cho anh Hạ, phải vòng vèo qua lại “nhắc nhở” như thế. Ôi! Con cáo họ Hạ cũng thật là… Anh muốn tấm ảnh của Ninh Nhiên thì nói đi, trong album của cô có nhiều lắm. Sao anh có tâm sự mà không nói hẳn ra, phải dùng âm mưu thủ đoạn làm gì chứ? Còn làm hỏng tấm chân tình bà mối thành tâm thành ý chuẩn bị quà Giáng sinh cho anh…

Thế là,bà mối vô cùng bất bình, quyết định tìm cơ hội dạy dỗ ông xã mình cẩnthận. Mà cơ hội này xuất hiện đúng hôm hai vợ chồng mời khách. Nghe nóihôm ấy thời tiết đẹp, bà mối bèn mời Thanh Thanh và đám bạn thân thiếthồi cấp ba tới nhà mới chơi, tiện thể giới thiệu anh Hạ cho các chị emlàm quen, không khí đương nhiên là vô cùng nào nhiệt. Thứ anh Hạ giỏinhất chính là công phu giả vờ, quan tâm, chăm sóc khách khứa nhiệt tình. Mấy người vừa uống trà vừa nói chuyện, Thanh Thanh và bà mối kẻ tungngười hứng, vừa hát vừa bắt đầu diễn kịch…

Thanh Thanh làm nhưkhông để ý cầm ví tiền bà mối “vô tình” để trên sofa, kinh ngạc thốtlên: “Ấy? Đây là vì tiền của Đại Kiều hả? Đây không phải là mẫu mới củanhãn hiệu mà giới nhà giàu hay dùng à?”

Chị em ngồi bên cạnhcũng hùa theo: “Đúng là ghen ăn tức ở, Thanh Thanh, rõ ràng cậu ghen ăntức ở nhé! Cậu không mua nổi mấy thứ hàng hiệu như mấy đứa nhà giàu đúng không?”

Bà mối cười đen tối: “Có giàu thì cũng chẳng phải tớ giàu, là con cáo họ Hạ kia mua cho tớ đấy!”

Đám chị em nghe thấy thế thì phá lên cười. Tên nhà giàu mới nổi Hạ Hà Tịchđang ngồi cạnh bà mối thản nhiên nhếch môi, không hề bận tâm tới việc bị mọi người châm chọc. Thanh Thanh mở ví tiền, đột nhiên thấy bên trongđể một tấm ảnh chụp riêng ai đây, lắc đầu bình phẩm: “Chậc chậc, hai vợchồng nhà cậu cũng ghê gớm lắm rồi đấy. Có để ảnh thì cũng phải để ảnhchụp chung của hai người chứ, để ảnh riêng làm gì? Nếu tớ không biết còn tưởng đây là đối tượng yêu thầm của cậu đấy!”

Hạ Hà Tịch từ nãy vẫn im lặng không nói gì, giờ thấy vậy cũng không nén nổi tò mò,nghiêng đầu nhìn tấm ảnh một cái rồi túm tay vợ, khẽ hỏi: “Để lúc nàothế, sao anh không biết, hả?” Khóe mắt anh hơi nhếch lên, đôi mắt sángnhư đang cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Đáng tiếc, Hạ Hà Tịch vui sớm thìbuồn nhanh…

Mấy chị em ngồi trên sofa cũng lần lượt nghiêng đầuqua xem, đang ồn ào trêu chọc hai vợ chồng thì nghe Thanh Thanh thở dài, nói vu vơ: “Nói ra thì… tớ nhớ trước giờ cậu vẫn để ảnh Ninh Nhiêntrong này mà.”

Vừa nói xong, cả căn phòng im lặng.

Khách khứa tới đây hôm nay ít nhiều đều biết chuyện tan vỡ giữa bà mối vàNinh Nhiên, nhưng Thanh Thanh lại nhắc chuyện người cũ trước mặt ngườimời, rõ ràng là đã muốn giấu còn cứ khơi lên! Ai dè bà mối vẫn thảnnhiên cầm lấy ví lên, gật đầu: “Đúng! Trước đây tớ đã nói rồi, ảnh trong ví tiền của tớ chỉ có một ý nghĩa, đó là kẻ này đã đắc tội với tớ, tớphải ghi nhớ hình dạng của kẻ đó, để nếu gặp lại thì sẽ đánh cho tơibời! Món nợ của Ninh Nhiên tớ bỏ qua rồi, giờ là món nợ mới, hừ hừ…”

Bà mối vừa nói vừa cố ý lắc lắc ví tiền trước mặt Hạ Hà Tịch: “Anh Hạ, anh biết anh đắc tội với em chuyện gì không, hả?”

Hạ Hà Tịch: “…”

Vợ đúng là không nể nang mình gì cả, trước mặt mọi người vẫn “dìm hàng”chồng không thương tiếc! Buổi họp mặt của các chị em ngay lập tức trởthành đại hội chuyện cười, đồng chí Hạ Hà Tịch ôm mặt muốn khóc, hậnkhông thể đứng dậy đập đầu vào tường.

Từ đó, ảnh chồng (bạntrai) trong ví đã trở thành một loại ám hiệu của các cô gái. Nếu pháthiện trong ví của ai có tấm ảnh chụp riêng chồng hay bạn trai thì chứngtỏ dạo này đồng chí “osin nam” của các cô gái ấy đã đắc tội khiến nữhoàng tức giận. Nếu trong ví là ảnh chụp chung của hai người, có nghĩalà đôi này đang vô cùng ngọt ngào, ân ái mặn nồng.

Mà anh Hạ của “cách dạy bảo” mới đầy sáng tạo này lại trở thành trò cười cho mọingười. Nghe đồn tấm ảnh chụp riêng của anh trong ví vợ mãi vẫn chưa thểgỡ xuống được….

(Nam phụ nữ phụ)

Bà mối không ngừng oánhận, tác giả truyện này đúng là dì ghẻ. Các nhân vật nữ chính khác thìđược đàn ông vây quanh, mỗi người một vẻ, quờ tay cũng chọn được mộtngười nam chính lãng mạn, đáng yêu, nam phụ dịu dàng, sâu sắc… Nhưng tới chuyện của cô, trừ bia đỡ đạn Ninh Nhiên thì chẳng có lấy một nam phụxuất sắc, còn nữ phụ thì cứ hết người này tới người khác.

TừChâu tài nữ tới Lộ Lộ, rồi từ Jamie tới Ớt Nhỏ, lại thêm oanh oanh yếnyến bình thường hay gặp…, bà mối vô cùng oán hận. Mỗi lần phu nhân giậntới đỉnh điểm, Hạ Hà Tịch lại ngon ngọt dỗ dành: “Nữ phụ nhiều chứng tỏcô Hạ có mắt nhìn, tìm được ông chồng ai gặp cũng yêu, hoa thấy là nở.Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, cô Hạ lấy một địch mười, một mìnhchiến đấu với bao nhiêu nữ phụ mà vẫn ung dung giành chiến thắng, chứngtỏ cô Hạ rất có thực lực, rất lợi hại.”

Dù biết kiểu lý do lýtrấu này là sản phẩm của cái miệng rất biết ăn nói của Hạ Hà Tịch, nhưng lần nào bà mối cũng cho là thật, chỉ có thể cố gắng kìm nén. Tình huống “lấy một địch mười” thế này kéo dài tới tận nửa năm sau khi hai ngườikết hôn, cuối cùng cũng xảy ra sự thay đổi vô cùng ác liệt.

Saukhi cưới, không biết vì Hạ Hà Tịch nuôi quá tốt, hay tâm trạng thoải quá mái mà bà mối bắt đầu tỏa ra thứ ánh sáng và sức hút từ trong ra ngoài. Mỗi ánh mắt, nụ cười đều tràn đầy sự quyến rũ, yêu kiều của phụ nữ,cộng thêm việc càng ngày càng biết trang điểm, chẳng mấy chốc, sau lưngđã có thêm một đàn ruồi không đầu.

Thế nên, nam phụ dịu dàng mà bà mối mong đợi mọc lên như nấm sau mưa.

Bà mối không hề giấu giếm chuyện mình đã kết hôn, nhưng không phải vì thếmà ai cũng biết, thế nên, thỉnh thoảng vẫn có nhưng đồng nghiệp nam ở bộ phận khác vượt qua muôn ngàn núi sông, chạy tới chạy lui đến trước mặtbà mối tỏ tình.

Lợi hại nhất trong đám người theo đuổi Tô TiểuMộc lúc đó thuộc về một anh chàng ở bộ phận kỹ thuật – Tất Thần Văn. Năm nay anh ta vừa tốt nghiệp, nhỏ hơn bà mối tận hai, ba tuổi, bị bà mốitừ chối mà vẫn không nề hà, vững tin vào chân lý “đẹp trai không bằngchai mặt”. Thứ bảy, chủ nhật nào anh ta cũng tặng hoa, socola, rồi không ngừng gọi điện thoại xin hẹn hò, chỉ thiếu mỗi nước là tới trước cửanhà chặn bà mối lại.

Cuối cùng, những hành động của anh ta đã chọc giận con cáo họ Hạ.

Hôm ấy, Hạ Hà Tịch về nhà, đúng lúc thấy bà mối đang thử hết cái váy nàyđến cái váy khác, anh liền tựa người vào cửa, bực bội: “Tiệc công ty cócần phải hao tâm tổn trí thế không?”

Bà mối cũng không định phícông chọn đi chọn lại như vậy, chỉ là dạo này, ừm… bị con cáo nuôi tốttới nỗi eo phình ra, mặc cái quần này sợ béo, mặc cái váy kia nhìn cánhtay nhỏ… liền quyết định thử từng cái một, không hề sợ hao tổn tâm trí.

Nhưng vừa nghe đồng chí Hạ nói như thế, bà mối lại cười gian, nói đùa: “Tốinay các đồng nghiệp ở bộ phận khác cũng tới, đương nhiên phải ăn mặcchỉnh tề một chút rồi. Ôi, anh thấy em mặc cái quần xanh này thế nào?”

Hạ Hà Tịch nhìn cô vợ đang chớp mắt với mình, nói giọng chua như dấm: “Bộphận khác? Có bộ phận kỹ thuật không? Anh chàng Tất Thần Văn kia cũng đi à?”

Đây là kết quả bà mối mong muốn, nghe xong thì đắc ý lắcđầu, nghiêm chỉnh nói: “Anh Hạ, anh có thể đừng ghen không? Chúng ta đãnói rồi, phải tin tưởng lẫn nhau. Mà tuần trước, đồng chí vợ cũ xinhđẹp, duyên dáng của anh gọi điện thoại cho anh, em không hỏi câu nàođúng không? Còn tuần trước trước nữa, Lộ Lộ nhờ anh mua hai vé xem canhạc, em cũng không nói gì đúng không? Giờ, ừm… anh biết phải làm saorồi đấy.”

Hạ Hà Tịch đỡ trán, dở khóc dở cười. Chắc chắn là côHạ cố ý, vì nữ phụ quá nhiều, thế nên cô cũng muốn tìn mấy nam phụ tớilàm mình tức chết mới cam lòng đúng không? “Nhóc, chuyện anh và Jamie là chuyện công, còn vé xem ca nhạc, vì anh quen người phụ trách của đơn vị tổ chức, tiện thì giúp thôi mà…”

Bà mối chống nạnh, lắc đầu: “Đúng, tối nay em đu dự tiệc cũng là chuyện công, cũng là tiện thôi mà…”

Hạ Hà Tịch nhìn bộ mặt “muốn để anh thử đối mặt với nam phụ” của bà mối,lẳng lặng giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Ăn tiệc lúc mấy giờ?”

“Sáugiờ, sao thế? A…” Còn chưa nói xong, bà mối đã bị cái bóng cao lớn phủlên, muốn chạy nhưng không thể chạy nổi. Chưa kịp giãy giụa, cô đã nghegiọng nói lành lạnh của con cáo vang lên: “Thế còn kịp làm mấy ký hiệu…”

Kết quả là, bữa tiệc hôm đó bà mối ngồi bên nồi lẩu nóng hầm hập, quàngkhăn lụa, vừa ăn lẩu vừa lau mồ hôi. Đồng nghiệp đều thấy lạ, nóng nhưthế mà cô còn quàng khăn làm gì? Chỉ bà mối mới biết nỗi khổ không nóinên lời, khăn lụa chỉ dùng để che ký hiệu chuyên dùng của ông Hạ thôi./(ToT)/~

Trước khi đi, ông Hạ còn khuyến mãi thêm một câu ácliệt, nếu làm rõ như thế mà Tất Thần Văn còn không biết thì lần sau sẽlàm ký hiệu trên cổ bà mối !

Sau đấy, quả nhiên Tất Thần Văn rút lui. Nhưng tình hình thay đổi bất thường, chưa tới một tháng sau hoatươi lại xuất hiện ở cửa nhà họ Hạ. Dù có tốt tính, dịu dàng đi chăngnữa, Hạ Hà Tịch cũng muốn phát hỏa trước sự kiện lần này. Sau lưng TôTiểu Mộc, Hạ Hà Tịch chọn cách trực tiếp nhất – hẹn Tất Thần Văn rangoài nói chuyện. Ai ngờ, cuộc đấu của hai người đàn ông lần này cònchưa bắt đầu thì đã tuyên bố chấm dứt…

Trong quán cà phê, TấtThần Văn ấm ức kể cho Hạ Hà Tịch nghe, một tháng trước, sau khi bị bàmối từ chối thẳng thừng, anh ta rất biết điều nên không tặng hoa vàsocola nữa. Điện thoại thì đúng là có gọi mấy lần, nhưng cũng chỉ dừnglại ở mức độ cho phép, tới “nảy sinh tình cảm” cũng không dám. Ở bữatiệc, hai người cũng ngồi cách nhau hai, ba bàn, đừng nói là nói chuyện, tới liếc nhìn một cái cũng khó khăn.

Lúc này, ông Hạ đột nhiênhiểu ra, cô vợ của mình, lại giở trò rồi. Ánh nắng ấm áp xuyên qua lớpkính hờ hững chiếu vào quán cà phê, thoáng rơi trên mái tóc Hạ Hà Tịch,trên môi anh nở một nụ cười.

Thì ra cô Hạ rất thích nhìn bộ dạng ghen tuông của chồng? Nghĩ tới đây, Hạ Hà Tịch đột nhiên nhớ ra bà mốivẫn hay phê bình anh trước mặt người khác làm anh cụt hứng, bà mối thích thấy bộ dạng trẻ con hờn dỗi của anh. Hóa ra… là như thế…

Chỉkhi ở trước mặt cô, mình mới thật sự là mình. Trên thế giới này, có mấyngười có thể khiến anh giãi bày tâm trạng mà không cần lo lắng tới hậuquả đây? Hạ Hà Tịch nghĩ, nhóc nuôi mấy tính xấu này của anh, chẳng qualà muốn để anh có máu có thịt thôi. Tối ấy, khi Hạ Hà Tịch đi qua cửahàng hoa, đích thân ôm một bó hoa hồng đỏ về, trên tấm thiệp là dòng chữ như rồng bay phượng múa được viết bằng chiếc bút mực anh hay mang theo:

To: (không phải một trong những) Tình yêu của anh

Tuần sau muốn mua hoa gì?

From: Anh Hạ ghen tuông.

(Ngủ nướng)

Sau khi kết hôn, Hạ Hà Tịch phát hiện vợ mình có nhiều tật xấu, ví dụ nhưquên trước quên sau, ví dụ như ghét rửa bát, ví dụ như đêm ngủ thích đáchân… Hạ Hà Tịch cũng chỉ có thể bó tay trước những tật xấu và tính tình trẻ con của vợ mà thôi. Duy nhất có một chuyện khiến anh không thể chịu nổi.

Đó chính là, cô nhóc này thích ngủ nướng.

Cuốituần, bà mối mà không ngủ tới trưa thì nhất định không chịu rời khỏigiường. Có thứ Bảy Hạ Hà Tịch đi làm từ sáng sớm, trước khi đi còn dặncô dậy sớm một chút, trong tủ lạnh có cơm, có thức ăn, nhưng tới khi anh về nhà là hai giờ chiều, mở cửa ra vẫn thấy bà mối nằm thẳng đơ trêngiường, anh giận tới nỗi bốc khói trên đỉnh đầu.

Sau mỗi lầngiảng giải cho bà mối những điểm xấu của ngủ nướng, Hạ Hà Tịch phát hiện ra rằng nó hoàn toàn không có tác dụng. Cô vợ của anh nghe tai trái, ra tai phải. Sau này, nghe mãi thấy phiền phức quá, bà mối ngáp luôn mộtcái, nói: “Anh yêu, em hiểu anh mà.”

“Hả?”

Tô Tiểu Mộcvỗ vỗ lên vai anh, gậy đầu tỏ vẻ ta đây rất đau lòng: “Người già mà, lải nhải một chút em có thể chịu được, ai bảo anh là chồng em chứ? Thếnhưng, anh cũng không thể vì sáng không được ngủ mà kéo em dậy sớm chạybộ cùng anh chứ?”

Hạ Hà Tịch: “…”

Không khuyên nổi bàmối nhanh mồm nhanh miệng, con cáo họ Hạ quyết định dùng hành động thựctế giúp vợ mình bỏ thói quen ngủ nướng…

Cách thứ nhất: Sự quyến rũ của thức ăn ngon.

Ngoài cháo thịt trứng muối, sữa đậu nành, bánh trứng, óc đậu còn có thêm bamón khác. Cuối tuần ấy, anh Hạ cố ý dậy từ sáng sớm làm thức ăn ngonlành, nóng hổi cho vợ, sau đó mới kéo bà mối dậy. Lúc đầu bà mối cònkhông đồng ý, nhưng bị chồng ôm tới trước bàn, ánh mắt ban nãy còn đấutranh không chịu mở ra cuối cùng cũng sáng lên.

Nhìn bữa ăn sáng vô cùng phong phú trên bàn, Tô Tiểu Mộc nghiêng đầu: “Đây là… phầnthưởng cho tối qua à?” Cứ cuối tuần, hai vợ chồng rảnh rỗi, đồng chí HạHà Tịch lại thay đổi phương pháp “bắt nạt” bà mối, khụ khụ, đây cũng làmột trong những nguyên nhân khiến cô nàng càng ngày càng thích ngủnướng.

Hạ Hà Tịch khoanh tay trước ngực: “Cứ coi là thế đi.”

“Nếu anh thấy thật sự hổ thẹn với em thì để em quay lại ngủ đi!”

Hạ Hà Tịch nheo mắt lại, tỏ vẻ nguy hiểm, tới lúc này mà còn ngủ với nghỉ, bà mối, rốt cuộc trong bụng em có con sâu ngủ phải không? “Ăn xong thìcho em quay về ngủ.”

Được chồng cho phép, bà mối bán tín bán nghi liếc nhìn anh: “Thật chứ?”

“Thật.” Ông Hạ gật đầu, anh không tin ăn no rồi mà bà mối vẫn không tỉnh. Nhưng đúng là… anh đã đánh giá thấp năng lực ngủ của cô Hạ. Sau khi ăn bữasáng, bà mối quệt miệng một cái, quay về phòng lên giường ngủ tiếp. Thấy thế, Hạ Hà Tịch nghiến răng ken két: “Nhóc, ăn nhiều thế mà em khôngthấy chướng bụng sao?”

“Có.”

“Thế em vẫn ngủ được à?”

“Vâng.”

“Em dậy đi cho anh!”

“…”

Không ai trả lời, cô Hạ đã thành công tiến vào miền đất mơ màng lần nữa. Kế hoạch thức ăn ngon hoàn toàn phá sản.

Cách thứ hai: Kế hoạch làm ồn.

Mềm không được thì rắn. Hôm sau, anh Hạ thay đổi kế hoạch tác chiến. Saukhi chạy bộ buổi sáng, về nhà tắm nước lạnh, ăn sáng, ngồi trong phòngkhách vừa uống cà phê vừa đọc tạp chí. Quả nhiên, chưa được bao lâu,trong phòng ngủ đã vang lên tiếng động, lát sai thì thấy bà mối đầu bùtóc rối lao ra, nghiến răng nói: “Hạ – Hà – Tịch!”

Con cáo họ Hạ cầm ly cà phê, liếc nhìn vợ, nheo mắt giả vờ vô tội: “Hả?”

“Anh tắt nhạc đi cho em!!!” Đúng thế, kẻ đầu sỏ làm ảnh hưởng tới giấc ngủnướng của bà mối chính là giọng nam cao vang lên trong bài hát, âm nàoâm nấy cao vút. Đừng nói là bà mối, có lẽ con mèo nhà hàng xóm cũng bịdọa cho tỉnh dậy.

Con cáo họ Hạ nắm được thóp của bà mối, cườiđắc ý: “Nhóc, không phải tối qua em nói, chỉ cần anh không mắng em ngủnướng, anh có phóng hỏa em cũng không quan tâm à?”

Tô Tiểu Mộcnghe thế thì nghẹn họng. Tối qua… dưới sự áp bức của con cáo họ Hạ, hình như cô đã nói câu đó. Lúc đuối lý, bà mối vẫn hay dùng một nguyên tắclà, cô Hạ tôi là to nhất, cô Hạ tôi nói cái gì thì là cái ấy. Thế nên,bất chấp tất cả, bà mối xông tới trước loa rút phích cắm điện, trợn mắtgiận dữ: “Bản phu nhân đổi ý rồi, anh có thể phóng hỏa nhưng không đượchát!”

Nói xong, bà mối lại oai phong, khí khách quay lại tổ ngủ. Thế nhưng, sau mười phút, bà mối lại bị tiếng động ồn ã bên ngoài cănnhà đánh thức. Ông Hạ lợi hại thật, người ta không cho ông hát thì ôngđi cắt cỏ trong vườn hoa. Lúc này, máy cắt cỏ đang phát ra những tiếngầm ầm…

Bà mối ôm gối áp chặt vào tai, cuối cùng hét lên: “Hạ Hà Tịch, em liều mạng với anh!”

Cứ lặp đi lặp lại như thế, trong một tiếng, anh Hạ lần lượt bật nhạc, cắtcỏ, dùng cưa điện “làm đẹp” cho căn nhà. Cuối cùng, thấy cô Hạ sau khingăn cản mình vẫn đường hoàng quay về phòng ngủ, không thèm liếc nhìnanh lấy một cái, anh Hạ ghen, chán, đau lòng…

Sau khi ghen,chán, đau lòng, anh Hạ lại lén vào phòng ngủ quấy rối. Lúc này, bà mốiđang nằm sấp trên giường, uể oải liếc nhìn Hạ Hà Tịch một cái, rồi nóinhư sắp khóc: “Hạ Hà Tịch, nếu anh còn làm ồn nữa, em cùng chết vớianh…”

Nghe phu nhân nói có ước muốn được giết chồng, con cáo họHạ lại không hề hoang mang, lôi máy sấy tóc ra: “Nhóc, em đã từng nghenói có một cách chữa bệnh nhức đầu chưa? Chính là sấy khô tóc trong nửatiếng. Ừm… giờ anh quyết định thử xem sao.”

“Anh… đồ khốn…” Bàmối lè lưỡi trên giường, còn chưa nói xong đã ngừng, bởi vì, tiếng máysấy tóc rì rì đã vang lên, hoàn toàn át đi câu nói của bà mối. Hạ HàTịch cũng không muốn phải sấy tóc lâu như thế, với kế hoạch của anh,chưa tới mười phút, cô Hạ sẽ giơ cờ trắng đầu hàng. Nhưng cái gọi là “kế hoạch” vẫn không thắng nổi cái gọi là “biến hóa”, “kế hoạch gây ồn” sắp thành công lại bị phá sản. Mười phút sau, Hạ Hà Tịch tắt máy sấy tóc,nhưng không phải vì ai đó nhảy lên ngăn cản, mà là… bà mối mặc kệ tiếngmáy sấy đều đều, vẫn ngoan cố ngủ mất…

Cách thứ hai, vẫn phá sản.

Với sự khiêu khích và khinh thường của quân địch, con cáo họ Hạ không thể nhịn được nữa, cuối cùng lôi tuyệt chiêu ra…

Cởi áo khoác, Hạ Hà Tịch xốc tấm chăn ấm áp lên chui vào trong ổ, ôm ngườiđẹp vào lòng. Có khi… thỉnh thoảng lười biếng một chút, không chạy bộbuổi sáng, ngủ nướng làm chút việc khác cũng không tồi đâu nhỉ? Tô TiểuMộc đột nhiên bị sức nặng của ai đó đè xuống thì choàng mở mắt, tỉnh ngủ hẳn.

Yếu ớt đánh mấy ngón tay đang lang thang trước ngực mình,bà mối vô cùng ngượng ngùng: “Sao anh… không phải tối qua mới… A, bỏ tay ra! Sáng sớm ra anh làm gì đó…”

“Này, em ngủ tiếp đi.”

Bà mối nghe xong thì nghiến răng ken két, lúc này sao cô có thể ngủ đượcchứ! “Hạ Hà Tịch, đồ háo sắc… ưm!” Câu sau, nửa từ cũng không nói rađược. Trong quấn quýt môi hôn, con cáo họ hạ khẽ nheo mắt lại. Thế mớinói, dù bà mối có lợi hại cỡ nào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay anh. Thích ngủ nướng thì ngủ nướng, anh vẫn còn một cách để đánh thứccô…

Thế nhưng, lúc này, anh lại rất vui vẻ hưởng thụ cảm giác muốn ngủ nướng hiếm có này…

Kế hoạch ngủ nướng, cuối cùng cũng lẫm liệt kéo bức màn lên.