Kế Hoạch Nghịch Tập Của Củi Mục

Chương 33: Căng thẳng




Chip trí năng trung tâm của cơ giáp có thể nói là bộ phận quan trọng nhất của cơ giáp cấp S trở lên, cũng chính là nhờ có chip trí năng trung tâm, cơ giáp cấp S trở lên mới mô phỏng ra đủ loại tính cách của con người cùng với các cảm xúc buồi vui giận hờn. Bên trong chip chứa đựng tất cả số liệu của cơ giáp, cùng với toàn bộ hình ảnh bên trong cơ giáp của người điều khiển cơ giáp. Chip trí năng trung tâm thường sẽ có hai loại, một loại là đang vận hành bên trong cơ giáp, loại khác chính là chip dự bị.

Osiris vốn chỉ định cất giữ lấy hai thứ này, nhưng chip trí năng trung tâm của Ánh Trăng từng bị tổn hại, nếu như không kích hoạt để sửa chữa code, số liệu bên trong chip sẽ từ từ biến mất. Kích hoạt sửa chữa code cần phải có thẻ ID thân phận của chủ nhân cơ giáp nhận chủ.

Chất liệu làm thẻ ID thân phận của Đế quốc Ngân Ưng khác với quần chúng, thẻ ID thân phận của bọn họ được chế tạo từ khoáng thạch đặc thù, có thể bảo đảm được thẻ ID thân phận trong lúc chịu lực phá hoại mạnh mẽ vẫn không hề hao tổn. Loại khoáng thạch này rất ít, đến bây giờ chỉ có một mỏ khoáng mà thôi, bị đế quốc Ngân Ưng khống chế, chỉ dùng để chế tạo thẻ ID thân phận cho hoàng tộc.

Sức phá hoại của mưa thiên thạch có thể nói là một trong những thứ có phá hoại mạnh nhất trong vũ trụ, không có bất cứ thiết bị máy móc nào có thể mô phỏng ra được sức phá hoại quy mô này, cho nên dù là hoàng tộc của đế quốc Ngân Ưng, cũng không thể biết được thẻ ID phận phận của bọn họ có bị tổn hại trong sức phá hoại của mưa thiên thạch hay không. Lúc Osiris phát hiện thẻ ID thân phận của Isis cũng đã rất bất ngờ. Hắn không ngờ thẻ ID thân phận của Isis lại không hề hóa thành cát bụi trong trận mưa thiên thạch đó.

Lần này Osiris trở về chính là lấy thẻ ID thân phận của Isis để đi sửa chữa chip bị tổn hại. Nên sau khi lấy được thẻ ID thân phận, Osiris trực tiếp đi ra khỏi phòng, đi về phía khu dừng phi thuyền.

Mà lúc này, Angus và Lục Diêu đang đi về phía nhà chính, bọn họ lại lần nữa gặp nhau.

"Í? Angus khó hiểu hỏi, "Anh ba, anh đi đâu vậy?"

"Trở về quân bộ." Lời của Osiris vẫn ngắn gọn như cũ.

"Không phải chứ." Sau khi nghe được câu trả lời của Osiris, Angus giật mình, "Anh ba, anh vừa mới về thôi, sao đã đi lại rồi. thời gian ngắn thế này, chỉ đủ để đi vệ sinh thôi. Đừng bảo anh về chỉ để đi vệ sinh thôi đó nhé."

Lục Diêu dùng một tay che mặt, y không muốn mất mặt chung với Angus.

"Anh trở về lấy đồ." Rất hiển nhiên, Osiris cũng cảm thấy lời này của Angus quá thô lỗ, hiếm thấy giải thích một lần.

Angus nghe vậy, mắt sáng bừng lên. Cậu ta dùng cánh tay đụng đụng cánh tay Lục Diêu, "Diêu Diêu, cậu xem, tớ đoán trúng rồi. Tớ đã bảo tớ rất thông minh rồi mà."

Lục Diêu gật đầu, còn về suy đoán chính xác kiểu mèo mù vớ được cá rán này của Angus, y chẳng muốn đánh giá gì cả.

Angus đắc chí một lúc, sau đó cậu ta lại nhớ tới chính sự. Hôm nay cậu ta mời Lục Diêu tới nhà làm khách không đơn giản chỉ là để y tới làm khách, bởi vì cậu biết hôm nay anh ba trở về mới cố ý mời Lục Diêu tới nhà mình, là vì để bọn họ có thể gặp mặt nhau, sau đó ở chung nhiều hơn, cậu ta lại cố gắng thúc đẩy, cuối cùng sẽ khiến Lục Diêu thành công trở thành chị dâu ba của mình. Mà bây giờ, mục đích của cậu ta còn chưa đạt được, sao có thể để anh ba rời đi được chứ.

"Anh ba, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi." Angus vẫn xài lại chiêu cũ, ôm lấy cánh tay của hắn. Tuy chiêu này của cậu ta cũ rồi, nhưng vẫn rất thực dụng.

Cậu ta vừa ôm lấy cánh tay Osiris, vừa khóc than, "Anh ba, anh không nhớ em gì cả. Chúng ta đã hơn ba tháng không ở cùng nhau, anh không thể đối xử với em vậy được ~ Em muốn mách cha, nói là anh không yêu mến anh em, còn luôn làm tổn thương em trai. Bởi vì thái độ lạnh nhạt của anh, nên trái tim em bây giờ thấy thật lạnh giá."

"Nếu em bớt lắm lời đi, sẽ đáng yêu hơn rất nhiều." Lời Osiris vừa dứt, Angus phát hiện tay của mình trống rỗng. Trong tình huống Angus còn không hiểu đang xảy ra chuyện gì thì Osiris đã rút cánh tay ra, Angus thậm chí còn không biết được quá trình thế nào nữa.

Lục Diêu rất tán thành lời này của Osiris. Nói thật thì lúc này Lục Diêu không muốn gặp Osiris cho lắm. Bất cứ người nào lúc nhìn thấy kẻ địch cũ vẫn mạnh như trước, mà bản thân lại yếu đi, thân phận địa vị vốn bằng nhau giờ đã không còn ngang hàng, thì đều không mong muốn gặp phải đối phương. Cho nên Osiris muốn rời đi, Lục Diêu thầm thở phào một hơi.



Nhưng vào lúc Osiris đi ngang qua, trong lòng Lục Diêu chợt nảy ra một cảm giác kỳ lạ. Y cảm nhận được trên người Osiris có đồ vật rất quen thuộc với mình.

Lục Diêu lắc nhẹ đầu, cố gắng xua đi cái cảm giác quái lạ này. Osiris vốn rất ít khi gặp mặt Isis, nên làm sao có đồ gì của y được chứ.

Nhưng cái cảm giác kỳ lạ này vào lúc Osiris đến gần thì càng lúc càng mạnh mẽ.

"Chờ một chút." Vào lúc bản thân Lục Diêu còn chưa kịp phản ứng thì miệng đã nhanh hơn não gọi hắn lại.

Osiris nghe được Lục Diêu gọi thì dừng lại, hắn quay nửa người nhìn về phía Lục Diêu, hỏi: "Có việc?"

Lục Diêu nhíu mày. Y biết mình nên nói không có chuyện gì, để Osiris đi nhanh. Nhưng y lại có một cảm giác mãnh liệt, y cứ luôn cảm giác được trên người Osiris có đồ của mình. Nhưng dựa vào thân phận bây giờ của mình, y lại không có nguyên nhân gì để hỏi cả. Chuyện này khiến y thấy hơi lúng túng.

Nhưng không biết tại sao, y cứ cảm thấy nếu bỏ lỡ lần này, y nhất định sẽ có tổn thất rất lớn.

Lục Diêu trầm mặc một lúc, ngay lúc Osiris xoay người định đi, y lên tiếng: "Nguyên soái Osiris, tôi muốn hỏi một chút, lần này ngài trở về có phải vì để lấy một đồ vật hay không?"

Lúc Osiris nghe được lời này, đôi mắt vốn lạnh lùng thoáng cái trở nên sắc bén. Vì đang ở trước mặt em trai nên khí thế vốn đã được hắn giấu đi lại không còn áp chế nữa, hắn quay người nhìn về phía Lục Diêu, giọng nói trầm thấp: "Cậu muốn biết chuyện gì?"

Angus chưa từng nhìn thấy Osiris thế này. Tuy cậu biết người khác bình luận Nguyên Soái Osiris là một người lạnh lùng khát máu, nhưng Angus cho rằng đó chỉ là khi ở trên chiến trường. Lúc bình thường thì anh ba chỉ hơi lạnh lùng, hơi nghiêm túc mà thôi.

Tuy bản thân Angus cũng bị dọa, nhưng cậu vẫn chắn trước người Lục Diêu, sau đó lắc lắc cánh tay Osiris như lấy lòng, "Anh ba, đừng trách Diêu Diêu. Đây là em nói cho cậu ấy, là em đoán vậy đó."

"Tôi cảm thấy chúng ta nên trò chuyện với nhau." Osiris nói với Lục Diêu.

"Anh ba, Diêu Diêu là anh em tốt của em!" Angus bất mãn nói: "Cậu ấy không phải phạm nhân của anh!"

Một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên cánh tay Angus, Angus thuận theo bàn tay đó nhìn lên, thấy là Lục Diêu đang khẽ lắc đầu với mình.

"Đừng lo lắng, thật ra tôi cũng có một vài lời muốn nói riêng với Nguyên soái."

"Hả?" Angus mờ mịt nhìn Osiris, lại nhìn Lục Diêu, ngơ ngác hỏi một câu, "Hai người thông đồng với nhau lúc nào vậy?"

Osiris và Lục Diêu cùng xem nhẹ Angus ở bên cạnh.

"Cậu đi theo tôi." Osiris nói với Lục Diêu, sau đó đi về phía khu dừng phi thuyền.



Lục Diêu đi theo đằng sau Osiris.

"Nè, vậy em thì sao?" Angus chỉ chỉ mình, "Hai người không thể dùng xong thì ném chứ."

"Thật không có lương tâm mà." Cậu ta lầu bầu.

Lục Diêu theo Osiris đi vào tàu Lawson. Lawson là phi thuyền quân dụng chuyên dụng của Osiris, thực ra đây không phải lần đầu Lục Diêu tiến vào. Nhưng trước đây y toàn dùng thân phận Isis để tiến vào.

"Ngồi." Osiris nói.

Lục Diêu thấy đãi ngộ của mình bị giảm thấp rồi, hồi đó lúc y vẫn còn là Thân vương Isis, mở đầu câu của Osiris không phải một chữ, mà là hai chữ: Mời ngồi.

Lục Diêu ngồi xuống, sau đó Osiris ngồi vào ghế đối diện y. Sau khi hắn ngồi xuống, cửa khoang Lawson đóng lại.

Sau sáu tháng thì Lục Diêu mới lần nữa nhìn Osiris với khoảng cách gần thế này. Tuy từng gặp mặt mấy lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy Osiris, Lục Diêu vẫn không nhịn được tán tụng Chúa đã thiên vị người đàn ông này cỡ nào.

Không một ai hiểu rõ về trình độ lạnh lùng tàn nhẫn của Osiris hơn Lục Diêu cả, nhưng người đàn ông này lại có một bộ da được xưng là anh tuấn hoàn mỹ. Có một điểm mà Lục Diêu khá thưởng thức Osiris chính là: tuy Osiris lạnh lùng khát máu, nhưng lại là một người có nguyên tắc.

"Lục Diêu?" Osiris nhìn người vẫn được xem là thiếu niên ở trước mặt mình, chậm rãi mở miệng nói.

Lục Diêu khẽ gật đầu, "Là tôi."

"Vốn nể tình quan hệ của cậu và Angus không tệ, chút tâm tư nhỏ của cậu, tôi vốn không muốn truy cứu thêm." Osiris nói. Cũng bởi vì trên sân đấu hôm đó, thiếu niên này có một chớp mắt khiến hắn cảm thấy có chút giống Isis, vậy nên có đôi chút hảo cảm.

Angus là em trai nhỏ nhất của hắn, cũng là đứa được cưng chiều nhất trong nhà, cho nên mọi hành động việc làm của nó, những người xung quanh nó, Osiris tất nhiên đều biết rất rõ ràng.

Lục Diêu chẳng mấy để tâm đến lời của Osiris, bởi vì nó nằm trong dự liệu của y. Nếu y là Osiris, y cũng sẽ làm chuyện giống vậy.

"Tôi cũng không hề có ý định che giấu." Lục Diêu cười khẽ nói: "Bởi vì tôi sống trong hoàn cảnh như vậy, nên đành phải cố gắng tranh thủ cho bản thân thôi."

"Tôi biết." Osiris nói, "Trên người cậu có rất nhiều bí mật, nhưng tôi không hề hứng thú với bí mật của những người không quan trọng. Chỉ là..."

Ánh mắt bức người của hắn nhìn thẳng vào mắt Lục Diêu, "Câu trước đó cậu nói, rốt cuộc có ý gì?" Hắn phải đảm bảo rằng hai đồ vật đó không bị bất cứ người nào biết. Mà hồi nãy lúc Lục Diêu nói câu đó, hắn cảm giác được thiếu niên này biết được điều gì đó, hoặc là nói có thể phát giác được điều gì đó.

Lục Diêu không hề thấy căng thẳng vì ánh mắt của Osiris, vẻ mặt y bình tĩnh, thong dong, "Không phải Nguyên soái biết rõ nhất sao?" Nhìn phản ứng của Osiris, suy đoán của y không hề sai. Osiris đúng là trở về lấy đồ, hơn nữa thứ này còn rất quan trọng với Osiris. Mà trực giác lại mách bảo y rằng, thứ này cũng rất quan trọng với y.