Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ

Chương 3




Bước vào vòng tròn luân hồi sau vài đợt choáng váng Hạ Nghi dần chìm vào bóng tối

T

iếng chim hót ngoài cửa sổ làm người trên giường nhíu mày khó chịu , hàng mi dài khẽ chớp vài lần ,đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp mơ màng mở ra . Hạ Nghi ngơ ngẩn nhìn trần nhà màu trắng trước mắt , cô cảm thấy thân thể mình đau đớn khó tả , đầu váng mắt hoa khiến đầu óc Hạ Nghi tạm thời đình chỉ trong giây lát , sau mấy phút thích ứng

Mùi thuốc sát trùng gay mũi nói cho Hạ Nghi biết cô đang ở trong bệnh viện , mặc cho cơ thể đau đớn mệt mỏi cô cố ngồi dậy quan sát xung quanh .

Căn phòng bệnh xa hoa với chiếc giường king size những vật dụng đắt tiền được trang trí lông lẫy mà trang nhã , nếu không phải mùi thuốc sát trùng quá nồng thì Hạ Nghi nghĩ mình đang ở khách sạn năm sao chứ không phải trong bệnh viện

Tiếng mở cửa khẽ vang lên , một người phụ nữ trong chiếc váy body khoe ra đường cong mê người , gương mặt trang điểm kỹ lưỡng tôn lên gương mặt sắc sảo nhưng lại không mất đi vẻ quý phái lạnh lùng bước vào.

Trịnh Bình vừa bước vào phòng bệnh Vip đã thấy Hạ Nghi ngồi trên giường bệnh ngơ ngác nhìn mình . Bà đối với đứa con gái của chồng trước bà không ghét nhưng yêu thương thì không thể , nhìn đứa con gái bệnh đến khờ chỉ khiến bà cảm thấy áy náy dù sao thì nó vẫn là đứa con bà mang nặng đẻ đau .

Trịnh Bình cố gắng dịu dàng nhìn Hạ Nghi hỏi “ Đã tỉnh rồi sao , khó chịu chỗ nào , để mẹ gọi bác sĩ kiểm tra”

Hạ Nghi nhìn người phụ nữ đang hỏi han ân cần, gương mặt dù đẹp nhưng lạnh lùng , dù đang dịu dàng hỏi han Hạ Nghi nhưng trên mặt bà lại không có tí quan tâm , lo lắng như trong lời nói .

Hạ Nghi im lặng không lên tiếng , cô cảm thấy nếu mình vẫn tiếp tục im lặng thì hơn , hiện giờ não cô trống rỗng ký ức của nguyên chủ chẳng may nói điều gì sai thì toi

Trịnh bình nhìn con gái không trả lời có phần bực bội trong lòng , dù sao bà cũng là mẹ nó ,vậy mà nó không cho bà tí mặt mũi .

Không khí trong phòng bệnh bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường , ngoại trừ tiếng chim hót ngoài cửa sổ và tiếng hít thở của hai người thì không có bất kỳ một tiếng động nào nữa , hai người vẫn duy trì trạng thái trầm mặc trừng mắt nhìn đối phương

Cửa phòng bệnh vang lên lần nữa , tiếng bước chân hỗn độn bước vào phá vỡ bầu không khí quỉ dị trong phòng , đi đầu là bác sĩ trẻ cùng cô y tá theo sau họ là ba người đàn ông . Trịnh Bình - Hạ Nghi cùng quay đầu nhìn lại .

Người đàn ông trung niên bước nhanh đến ôm lấy eo Trịnh Bịnh rồi ôn tồn hỏi Hạ Nghi “ Con thấy sao rồi”

Hạ Nghi quan sát những người mới đến , trừ bác sĩ , y tá cùng hai người trước mắt thì còn hai anh chàng trẻ tuổi thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám

Hai anh chàng đều rất tuấn tú , nhất là anh chàng mặc đồng phục đeo mắt kiếng , anh tuấn bức người , mũi cao mắt sâu , môi mỏng , tổng thể gương mặt hắn là sự pha trộn giữa nét đẹp hoang dại phương tây và bí ẩn của phương đông nhất là đôi mắt hắn , màu đen thẳm như muốn nhấn chìm sự mê muội cho những ai nhìn vào nó.Hạ Nghi cúi mắt trong đầu không ngừng gào thét “ quả là đẹp trai”

Hạ Quốc Bắc nhíu mày nhìn Hạ Nghi không trả lời mình , tuy ông không thích con bé này nhưng không thể phũ nhận việc mình nhận nuôi nó và con trai ông khiến nó phải nhập viện , tuy vậy ông cũng rất khó chịu khi nó lơ mình .

Hạ Quốc Bắc ho khan nhắc nhở , trầm giọng hỏi Hạ Nghi : “ Ba hỏi con có nghe không ? sao lại không trả lời”

Hạ Nghi giương mắt nhìn Hạ Quốc Bắc ,người đàn ông đen mặt nhìn mình , dùng chất giọng non nớt của trẻ con trả lời : “ Chỉ hơi nhức đầu và đói bụng”

“ Bác sĩ , ông khám cho con bé xem” . Hạ Quốc Bắc vẫy tay ra lệnh cho bác sĩ , kéo Trịnh Bình lui qua một bên

Bác sĩ trẻ làm mấy động tác chuyên nghiệp khám cho Hạ Nghi

“ Không sao , chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi hôn mê lâu thôi , nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn , tôi sẽ kê thuốc giảm đau cho cô bé vài hôm là có thể xuất viện ”

Nói xong không chờ Hạ Quốc Bắc lên tiếng đã đắt y tá rời khỏi . Hạ Quốc Bắc cau mày bực dọc nhìn bác sĩ đi khỏi phòng , cúi đầu hôn Trịnh bình một cái sau đó nói

“ Nếu con bé đã không sao thì em cũng không cần lo lắng , cho con bé ở viện vài hôm rồi hãy đón về”

Trịnh Bình đỏ mặt nhu thuận “ Dạ” rồi theo Hạ Quốc Bắc đi khỏi phòng .

Nhất thời trong phòng chỉ còn lại ba người hai lớn một nhỏ trợn nhìn nhau , Hạ Nghi nhàm chán nằm xuống giường không thèm nhìn hai người đang đứng kia , trong đầu thì đang không ngừng yy cảnh tưởng sẽ làm thịt thằng nhóc mắt kiếng kia “ quá háo sắc rồi” , một phút mặc niệm

Hạ Hoàng Lãnh bị Hạ Nghi bỏ qua cảm thấy ức chết

“ Hừ !? Sao không chết luôn đi , đúng là sống dai hơn cả gián”

“ Hoàng Lãnh đủ rồi … !!” . Kiều Mạch quát khẽ Hạ Hoàng Lãnh

Hạ Nghi chép miệng nghĩ thầm Hạ Nghiên bé con đúng là đã chết rồi , nếu không sao tới lượt Hạ Nghi cô chiếm thân xác “thằng nhóc này đẹp trai nhưng miệng thì tiện quá , lần sau để xem lão nương trị ngươi như thế nào”

Ngày Hạ Nghi xuất viện , thời tiết đẹp lạ thường , trời xanh mây trắng , nắng dịu gió mát , cây cỏ xanh tươi tỏa mùi thơm mát nếu không có thằng nhóc chuyên nguyền rủa người khác bên cạnh đẩy xe lăn cho mình thì cô thấy thật mỹ mãn .

Hạ Hoàng Lãnh cảm thấy mình rất oan ức , hôm nay lý ra cậu nên được ở nhà bên những quyển sách yêu quí của mình chứ không phải tới bệnh viện đón đứa con nuôi nghèo túng đáng ghét này .

Hai người hai dòng suy nghĩ lên xe về trang viên nhà họ Hạ

Xe uốn quanh con đường dưới chân núi , Hạ Nghi ngồi trong xe ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài , trang viên họ Hạ nằm ngoại thành thành phố H

Dọc hai đường xe chạy là hàng cây ngô đồng xanh tươi , nhìn xa xa là dãy núi với ruộng bậc thang chè xanh tươi mát mắt , xe chạy hai mươi phút thì bắt đầu vào trang viên .

Nhà họ Hạ Chuyên kinh doanh lá trà và một số thực phẩm liên quan tới trà nên trang viên của họ luôn tỏa mùi trà dễ chịu , xe chạy thêm mười phút đã tới cổng biệt thự .

Đón hai người là quản gia , quản gia mặc bộ vest đuôi tôm như các quản gia người anh . Ông cung kính mở cửa cho hai người sau đó xoay người mở cốp xe lấy xe lăn cho Hạ Nghi “ Mừng tiểu thư về nhà” .

Hạ Hoàng Lãnh sau khi xuống xe đã đi một mạch vào nhà , Hạ Nghi loay hoay không biết làm sao xuống xe , kể ra thì càng tức , cô nghĩ mình kiếp này đã được vào nhà giàu có , có thể ăn sung mặc sướng yên tâm làm sâu gạo .

Ai biết trời đố kỵ anh tài , cố tình để cho Hạ Nghi vừa xuyên vào thân thể tiểu Hạ Nghiên đã bị liệt hai chân tuy rằng bác sĩ nói có thể điều trị từ từ nhưng phải mất một thời gian rất dài

Hạ Nghi nghiến răng cắn khăn ghi hận Cảnh trưởng “ ông chờ đó ,chờ tôi xuống dưới sẽ xử ông ra sao” .

Quản gia đã biết qua tình hình của Hạ Nghi , ông mỉm cười dịu dàng cúi người bế Hạ Nghi lên xe lăn , cẩn thận đẩy cô vào nhà

Quản gia cảm thấy Hạ Nghi rất đáng thương tuy cô được nhà họ Hạ nhận nuôi

nhưng ai cũng không yêu thương cô ,vì thế mới để cho đại thiếu gia Hạ Hoàng Lãnh đẩy cô xuống lầu khiến cô bị tổn thương não hôn mê hơn ba tháng dẫn tới liệt hai chân , bác sĩ nói sẽ trị được nhưng ai biết trị được của bác sĩ là bao lâu .

Quản gia đẩy Hạ Nghi vào thang máy lên phòng của cô , xuất phát từ áy náy của lão gia và phu nhân , để tiện cho việc đi lại của Hạ Nghi họ thiết kế thêm thang máy trong nhà

Hạ Nghi vừa vào phòng đã choáng ngợp , cô đang ở trong thế giới hello kity sao , mọi thứ trong phòng đều là một màu hồng đến nhà vệ cũng màu hồng bắt mắt, trong phòng còn được thiết thêm vài chi tiết cho người khuyết tật

Hạ Nghi là người cuồng màu lạnh nên với căn phòng toàn màu hồng nóng bỏng thì không thể làm cô thoải mái nổi , vì không để ai nhìn ra sự khác thường của mình Hạ Nghi đành cắn răng chịu dựng .

Quản gia thấy Hạ Nghi ngơ ngác nhìn phòng nghĩ chắc cô thấy trong phòng thêm vài chi tiết cho người khuyết tật cảm thấy tổn thương , quản gia đau xót xoa đầu cô gái nhỏ , dù sao cô cũng chỉ mới năm tuổi như thế cũng quá tàn nhẫn với cô .

“ Tiểu thư ! Cô đừng buồn , lão gia thêm vài thứ này để cô tiện cho việc sinh hoạt , bác sĩ cũng đã nói là chân cô chịu khó điều trị sẽ lành lặn như trước…(giản lược 1000 chữ) ” . Quản gia quỳ trước xe lăn nắm tay Hạ Nghi an ủi .

Hạ Nghi cúi mắt nhìn quản gia đang thao thao bất tuyệt nghĩ “ quản gia ông nghĩ nhiều rồi , tôi chỉ đang nhức mắt với cái màu hồng này thôi , nếu có thể ông hãy thay hết thành màu xanh đậm đi như thế tôi sẽ thích hơn” .