Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1026




Trên thực tế, những người biết được sự tình ẩn giấu bên trong đã hiểu rõ rằng, những chứng cứ buộc tội mà họ đưa ra không có tính xác thực, những thứ mà Vệ Thường Khuynh và Tề Vân Diên mang về mới là chứng cứ đầy đủ.

Phiên tòa diễn ra được nửa chừng, kết cục đã có thể thấy rõ.

Lúc này, Vệ Thường Khuynh đột ngột ném ra thêm một viên đạn nữa.

“Tại phiên tòa này, tôi muốn chỉ điểm hai người khác, họ mới là kẻ thực sự cấu kết với tinh tặc bán đứng Liên minh.”

Anh vừa dứt lời, những người đang có mặt trong phòng xử án sững sờ.

Tề Tiểu Tô chăm chú nhìn Tướng quân Mạt.

Quả nhiên, nghe thấy câu nói của Vệ Thường Khuynh, đồng tử của Tướng quân Mạt hơi co lại.

Nếu không phải cô vẫn luôn chú ý ông ta, nếu không phải ông ta ngồi đối diện cô, chắc chắn cô sẽ bỏ qua chi tiết này.

“Tướng quân Mạt chắc chắn có vấn đề.” Cô nói với Hệ thống Tiểu Nhất.

Hệ thống Tiểu Nhất kinh ngạc: “Thật sao?”

“Tôi dám khẳng định ông ta có vấn đề, nhưng có phải ngài A kia không thì cần phải kiểm chứng thêm.”

“Thân phận của ông ta, bản Hệ thống không thể tùy ý tiến hành điều tra được.”

Lại là quân lệnh gì đó nhỉ?

Cũng phải, thân phận của Tướng quân Mạt chắc chắn được bên quân đội bảo vệ. Tạm thời cô cũng không làm khó Hệ thống Tiểu Nhất, cô và Vệ Thường Khuynh cũng không mong ước xa vời rằng hôm nay sẽ tóm cổ được ngài A kia.

Chỉ có điều, hôm nay phải lôi Bành Khố Các xuống, sau đó rửa sạch tội danh cho Vệ Thiếu soái.

Vệ Thường Khuynh giao nộp đoạn hội thoại mà họ đã đóng giả thuộc hạ thân tín của Bành Khố Các để nói chuyện cùng Brien.

Đoạn ghi âm được phát ngay trong phòng xử án, ý tứ được thể hiện ra trong lời nói của Brien khiến tất cả mọi người phải chấn động.

“Ý của anh ta là gì?”

“Anh không hiểu à? Tức là khi đánh nhau với tinh tặc phải có thành tích gì, Brien cứ nói là được. Mẹ kiếp, thế này mà gọi là đánh trận à? Phải gọi là để cho chúng vờn nhau mới đúng!”

“Lẽ nào những trận đánh trước kia của Thiếu tướng Bành là diễn kịch hết à?”

“Nếu không phải giải thích thế nào, lúc Vệ Thiếu soái còn ở đây, hắn ta không ngóc nổi đầu dậy, Vệ Thiếu soái vừa biến mất, hắn ta chớp mắt đã như chiến thần?”

“Ôi mẹ kiếp, thế mà hắn ta còn dám vênh váo như thế, mặt mũi để đâu rồi?”

“Người không cần thể diện mới vô địch thiên hạ được.”

Hàng ghế dự khán có tiếng bàn tán xôn xao.

Lần bàn luận này khiến cho mặt mũi của từng người đang ngồi ở các vị trí quan trọng trong quân đội rất khó coi.

Tuy rằng chỉ là chuyện của một mình Bành Khố Các, nhưng họ cũng thấy xấu mặt lắm.

Ngài A nào đó được nhắc tới trong cuộc đối thoại cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Rất nhiều người bắt đầu suy đoán về thân phận thật sự của ngài A kia.

Mà Thủ trưởng ban chấp hành cùng Tướng quân Mali và những người khác lại thấy kinh hãi.

Từ đoạn hội thoại, họ có thể nghe ra được, ngài A này chắc chắn giữ địa vị cao trong quân đội hoặc trong giới chính trị, giữa hàng ngũ của họ, có một kẻ phản quốc tâm tư khó lường, cấu kết với cả tinh tặc!

Làm sao mà không chấn động cho được?

Chỉ là, người này luôn che giấu rất tốt, nếu như không có đoạn ghi âm mà Vệ Thường Khuynh mang về, họ căn bản không biết được!

“Đúng là lố lăng, quá lố lăng!” Tướng quân Mali nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn đập bàn đứng dậy: “Rốt cuộc là kẻ lòng lang dạ thú nào dám phản bội Liên minh!”

Tướng quân Mạt ngồi bên cạnh ông ta cũng sầm mặt: “Không sai, nhất định phải nhanh chóng lôi đầu kẻ này ra, nếu không không biết hắn ta còn gây ra bao nhiêu tổn hại cho Liên minh!”

Hai người đồng loạt nhìn về phía Thủ trưởng ban chấp hành.

Thủ trưởng ban chấp hành nhíu mày, nhìn Vệ Thường Khuynh.

Vị thẩm phán cùng phe phái với ông lập tức hiểu ý ông, vội hỏi Vệ Thường Khuynh: “Anh biết ngài A kia là ai không?”

Rất nhiều người chăm chú nhìn anh.

Còn Tề Tiểu Tô chú ý tới những người khác, đồng thời, cũng tiếp tục quan sát Tướng quân Mạt như vô tình.

Khi Vệ Thường Khuynh lắc đầu nói rằng tạm thời vẫn chưa biết, biểu cảm trên khuôn mặt của Tướng quân Mạt dường như không thay đổi.

Cũng không biết do cô nghi ngờ nhầm người, hay do ông ta quá khôn ngoan.

Thủ trưởng ban chấp hành có vẻ thất vọng.

Tướng quân Mali đã phất tay, ông ta nói: “Từng việc một, việc bây giờ cần phải làm là nhanh chóng phái người bắt Bành Khố Các về!”

Hôm nay Bành Khố Các không tới, Thủ trưởng ban chấp hành sợ hắn ta ngáng đường quấy rối, nên đã hạ lệnh cho hắn ta đi chấp hành nhiệm vụ.

Việc Tướng quân Mali muốn phái người đi bắt Bành Khố Các, không ai dị nghị.

Thậm chí có người trong hàng ghế dự khán hô to “tốt lắm”, trong đó có một người hô to nhất, khiến Tề Tiểu Tô phải ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của ông chủ trường đua ngựa - Thế Trạch.

Xem chừng, lần ở trường đua ngựa, Bành Khố Các đã đắc tội lớn với Thế Trạch rồi.

Thế Trạch gật đầu với cô, nở nụ cười.

Tề Tiểu Tô gật đầu đáp lễ, sau đó quay đầu lại.

Cô và Thế Trạch không đến mức như bạn bè.

Có điều cô không biết, màn chào hỏi trong im lặng của cô và Thế Trạch đã lọt vào tầm mắt của lão Mạt. Ông ta nhìn Thế Trạch mà nhíu mày.

Anh chàng vệ sĩ ban nãy đi ra ngoài đã quay trở lại, anh ta cúi người nói nhỏ vài câu vào tai ông ta.

Sau khi nghe xong, biểu cảm trên khuôn mặt lão Mạt biến hóa khó lường.

“Vậy thì, tội danh của Vệ Thường Khuynh có thể rửa sạch rồi chứ?” Tướng quân Mạt là người đầu tiên nói ra câu này: “Nếu không còn vấn đề gì nữa thì tổng kết đi, chuyện của Bành Khố Các, chúng ta tính toán sau.”

Hệ thống Tiểu Nhất nói với Tề Tiểu Tô: “Thấy chưa, ông ấy nói như vậy chắc đã đủ để rửa sạch hoài nghi trong lòng cô rồi chứ?”

“Cậu chỉ là trí tuệ nhân tạo, có thông minh thế nào đi chăng nữa, vẫn rất khó nắm bắt được lòng người.” Tề Tiểu Tô nói: “Tôi vẫn nghi ngờ ông ta. Dù sao, đến bước đường này rồi, tội danh của A Khuynh vốn đã có thể rửa sạch rồi, bây giờ ông ta nói như vậy cũng chỉ để lấy danh tốt thôi. Ông ta có nói hay không cũng không thay đổi được điều gì.”

Kết án rất nhanh.

Chứng cứ mà Vệ Thường Khuynh đưa ra đủ sức chứng minh cho chính anh.

Anh được tòa án tuyên bố vô tội, phóng thích, đồng thời, khôi phục lại tư liệu cá nhân và quân hàm.

Khoảnh khắc anh đứng dậy, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.

Vệ Thường Khuynh quay đầu nhìn Tề Tiểu Tô.

Giọng nói của anh vang lên trong đầu cô: “Vợ yêu à, em đã là vợ lính rồi.”

Trước nay luôn cho rằng anh theo đuổi được cô, cô gả cho anh, như vậy cô đã là vợ lính, không ngờ còn phải trải qua bao nhiêu việc. Khi đăng kí kết hôn, quân hàm của anh vẫn chưa được khôi phục, cô chưa phải vợ lính, bây giờ mới phải.

Tề Tiểu Tô mím môi cười.

Thực ra cô không để ý tới việc có phải vợ lính hay không, chỉ cần người đó là anh thôi.

Nhưng, sau khi khôi phục thân phận, rõ ràng anh thoải mái hơn trước rất nhiều, cô cũng biết rằng, anh thích làm quân nhân, cho nên, cô thấy vui thay cho anh, từ tận đáy lòng.

“Chuyện căn cứ nghiên cứu...” Tề Tiểu Tô nhớ đến việc này.

Vệ Thường Khuynh lắc đầu: “Đấy lại là một chuyện hoàn toàn khác, ngày mai anh sẽ tìm họ nói sau.”

Chuyện cơ sở nghiên cứu và chuyện ngài A kia là hai mũi dao nhọn treo trên đầu Liên minh, không biết lúc nào sẽ găm xuống. Cho nên, hai chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa, trước khi tội danh của anh được rửa sạch hoàn toàn, anh không có lập trường bàn tới chúng.

Bây giờ thì ổn rồi, những kẻ cần được lôi đầu ra, anh sẽ không tha cho bất cứ ai trong số chúng.

Vệ Thường Khuynh đang định bước tới, đã bị một đám người vây quanh.

“Vệ Thiếu soái, chúc mừng anh, bây giờ anh được trả lại sự trong sạch rồi!”

“Đúng vậy, Thường Khuynh, tối nay có mời chúng tôi uống vài ly không? Nửa năm không gặp rồi, chúng tôi tò mò về hành tung của anh trong thời gian đấy lắm!”

“Tôi biết rồi, phải đi quán đấy, có nhiều mỹ nữ mới vào làm lắm...”

Có người bật cười.