Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 397




Vốn dĩ ả muốn nhân cơ hội này đòi một chút tiền của kẻ xui xẻo nào đó đi ngang qua, dù sao nếu không cho tiền thì ả sẽ ăn vạ tại đây, dù có tìm người thì ả cũng có người, những người có xe ở quanh đây đều không phải kẻ nghèo hèn gì, vì bớt việc, kiểu gì bọn họ cũng sẽ bỏ tiền ra cho xong.

Nhưng không ngờ kẻ xui xẻo lại là ả.

Ả lại gặp phải sát tinh này!

“Không đúng, không đúng, chắc cô nghe nhầm rồi, con chó này không phải của tôi đâu, tôi nhầm đấy.” Ả vừa nói vừa lùi về sau.

Nghiêm Uyển Nghi chớp mắt, cạn lời nhìn ả.

Tề Tiểu Tô nín cười, nhìn về cái vòng cổ trên tay ả: “Vậy trong tay cô là cái gì thế?”

“Cái này à, a đúng rồi, tôi đang đi tìm con chó của tôi, nhưng không phải con này đâu, tôi thề đấy, không tin để tôi gọi thử xem, chắc chắn nó không nhận tôi đâu.” Ả đàn bà nói rồi đi tới bên xe, con chó lập tức sủa lên hai tiếng với ả.

Có thể thấy rõ ràng con chó này rất ghét ả.

Ả đàn bà khẽ thở phào. Con chó chết tiệt này đã được ả nuôi nửa năm rồi mà cũng chẳng chịu thân thiết với chủ, mỗi ngày nhìn thấy ả đều sủa inh ỏi, cũng may tới lúc quan trọng này không làm hỏng chuyện.

“Nhìn đi, nếu tôi là chủ của nó thật thì sao nó lại sủa tôi chứ, đúng không nào?” Ả cười lấy lòng với Tề Tiểu Tô.

“Nói cũng có lý. Cô có chắc không? Con chó này thật sự không phải của cô thật chứ?”

“Không phải mà, thật sự không phải đâu.”

Tề Tiểu Tô vẫy tay với Đồng Xán, Đồng Xán đi tới bên cạnh cô, cô ghé miệng vào tai anh ta nói thầm: “Đưa con chó này tới phòng khám thú y kiểm tra xem, xem có cần tiêm chủng gì không, lát nữa tôi chờ anh ở trước cửa cao ốc Hách Uy.”

Nơi này cách cao ốc Hách Uy cũng không xa lắm, đi một đoạn ngắn là tới rồi.

Đồng Xán gật đầu rồi hỏi tiếp: “Một mình cô ổn chứ?” Anh ta nói rồi liếc nhìn ả đàn bà kia.

Tề Tiểu Tô cười: “Không sao đâu.”

Cô còn chưa tới mức sợ một người đàn bà như thế.

Đồng Xán đóng cửa xe lại rồi chở con chó kia đi luôn. Ả đàn bà há hốc miệng, cuối cùng vẫn không dám nói gì, nhìn Tề Tiểu Tô rồi thăm dò: “Vậy tôi có thể đi được rồi chứ?”

Có người trong đám người tụ tập xung quanh thở dài một tiếng rồi lần lượt tản đi. Còn tưởng rằng có chuyện gì, không ngờ kết quả lại như vậy.

Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Còn một chút việc muốn tâm sự với cô đấy, quả thực không khéo, tôi cũng đã nghe nói về người lao công quét tước trộm đồ ở công ty của chồng cô, hay là chúng ta tâm sự một chút về chuyện này đi?”

Mười phút sau, Tề Tiểu Tô liền chuyển cái video ghi lại hình ảnh ả đàn bà này thừa nhận đây là ân oán cá nhân, chỉ vì một việc nhỏ đơn giản mà ghi hận người lao công kia, sau đó còn vu oan cho cô ấy trộm cắp vào hòm thư của Phạm Tân, sau đó lại nhắn cho Phạm Tân một tin nhắn.

Phạm Tân đang ngồi ở văn phòng thẫn thờ nghĩ tới vợ, nhận được tin tức này thì bán tín bán nghi mở hòm thư ra, vừa xem liền nhảy dựng lên.

“Mẹ kiếp!”

Có đồng nghiệp hỏi: “Anh Phạm, có chuyện gì thế?”

“Chẳng lẽ thật sự không có cách nào giải quyết chuyện của chị dâu sao?”

Phạm Tân kích động tới mức tay cầm điện thoại cũng run lên: “Không, không phải, tôi có chứng cớ rồi, tôi có thể cứu vợ tôi ra rồi! Tôi...”

Nói tới đây, anh ta đột nhiên ngồi thụp xuống rồi ôm mặt khóc tu tu.

Mấy người đồng nghiệp liếc nhìn nhau rồi vỗ nhẹ bờ vai của anh ta, thở dài: “Đó là chuyện tốt mà, thế là tốt rồi, nên vui vẻ mới đúng chứ.”

Phạm Tâm gật mạnh đầu.

Anh ta rất vui, thực sự rất vui. Vốn còn tưởng không có cách nào cả, rõ ràng mình là người trong ngành, nhưng chỉ là cảnh sát bình thường, hơn nữa cũng rất thật thà, trước nay chỉ biết làm việc, đến khi xảy ra chuyện rồi mới thấy mình bất lực thế nào. Vốn dĩ anh ta đã rất tuyệt vọng rồi, không ngờ lại gặp được quý nhân, hy vọng lại bừng lên, đây rõ ràng là người tốt sẽ được thiện báo đúng không?

Mà khoan đã, là ai gửi tới ấy nhỉ?

Phạm Tân lau hết nước mắt, vội vàng xem số điện thoại gửi tới.

Cô Tề.

Hốc mắt Phạm Tân lại một lần nữa đỏ lên.

Số điện thoại này Tề Tiểu Tô đã báo lúc lấy lời khai sau vụ nổ. Sau đó ở bệnh viện, vị đồng nghiệp nữ đã hỏi anh ta có định nói chuyện của vợ mình với Tề Tiểu Tô, thử xem cô ấy có thể giúp đỡ gì không, nhưng anh ta lại cảm thấy như thế thì hoang đường quá, sao có thể vô duyên vô cớ đi nhờ cậy người ta giúp đỡ được chứ?

Nhưng mà sau đó lật sổ ra, thấy số di động này, anh ta lại như bị ma xui quỷ khiến mà lưu vào trong điện thoại. Phạm Tân luôn nghĩ, nếu... nếu tới lúc thật sự tuyệt vọng, có khi anh ta cũng vác mặt tới cầu xin cô ấy cũng không chừng.

Sau đó, đồng nghiệp nữ kia nói với anh ta rằng, lúc Tề Tiểu Tô đem quần áo tới bệnh viện cho Tiểu Nhụy Nhụy, cô ấy đã không nhịn được mà nói giúp anh ta một câu, nhưng mà có vẻ như không ăn thua. Anh ta cũng cảm thấy thế là bình thường, làm gì có ai tự nhiên đi giúp không cho một người xa lạ cơ chứ?

Không ngờ, thật không ngờ...

Phạm Tân đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức cầm lấy sổ ghi chép rồi xông ra ngoài.

Có người gọi anh ta lại: “Anh Phạm, anh đi đâu thế?”

Phạm Tân không quay đầu lại: “Tôi tới chung cư Trường Ninh xem!” Anh ta vẫn luôn cảm thấy vụ nổ kia rất kỳ quái, rất không bình thường! Lại nổ ngay ở bên dưới phòng khách nhà cô Tề, lại còn chứa rất nhiều vật liệu dễ nổ, mà quan trọng nhất là khi vụ nổ xảy ra, trong căn nhà đó lại không có ai.

Nếu là nhằm vào cô ấy thì sao? Nếu chỉ là ngụy trang thành một vụ nổ chết người ngoài ý muốn gì sao?

Anh ta nhất định phải điều tra cho ra!

Tề Tiểu Tô hoàn toàn không ngờ rằng sau đó Phạm Tân lại liều mạng đi tra chân tướng vụ nổ kia. Đồng Xán mang chó về, nói là đã tiêm phòng, còn thuê người tắm cho nó nữa, tiện thể mua luôn cả mấy túi thức ăn cho chó.

Con chó yên lặng ngồi ở ghế sau, nhưng vẫn biết đường nhường ra một nửa chỗ ngồi.

Nó đã được tắm rất sạch sẽ, có mấy chỗ bị người ta cạo lông đầy ác ý trông rất xấu xí, nhưng rồi nó cũng sẽ mọc lại thôi.

“Đi thôi, nếu chủ của nó không cần nó thì tôi sẽ nuôi.” Tề Tiểu Tô vỗ đầu con chó, nó ư ử mấy tiếng rồi nhắm hai mắt lại, gục đầu xuống.

Nghiêm Uyển Nghi ngồi trên ghế lái phụ quay đầu lại, thoáng nhìn nó rồi cười: “Nói cũng quái, con chó này có phải có linh tính không nhỉ? Nên mới biết em sẽ cứu nó chứ?”

Đồng Xán đáp: “Chó vàng là loại chó có chỉ số thông minh rất cao.”

“Có lẽ bọn em có duyên với nhau.” Tề Tiểu Tô cười. Cũng vừa lúc, sơn trang Long gia lớn như thế, có một con chó ở cùng thì cô sẽ không cảm thấy buồn nữa.

Đây là lần thứ ba Tề Tiểu Tô tới sơn trang Long gia.

So với hai lần trước, tâm tình cô lần này hoàn toàn thay đổi, lần gần đây nhất còn kèm theo trạng thái thấp thỏm vì không biết lá thư mật mã kia có tác dụng hay không. Mới cách không bao lâu mà cô đã cảm thấy tâm tình mình thay đổi rồi, nếu chuyện lần trước xảy ra vào thời điểm hiện tại, cho dù không có bức thư mật mã của Thiếu soái thì cô cũng sẽ bình tĩnh hơn nhiều, không thấp thỏm như lần đó nữa.

Xe chạy vào trong khu vực núi non, nhìn ra chỉ thấy màu xanh trập trùng. Vào mùa này, cây cối xanh tươi, sức sống dạt dào, lại là ban ngày nên hoàn toàn không có cảm giác thâm trầm như buổi tối.

“A...” Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, Đồng Xán lập tức dừng xe.

Tề Tiểu Tô thấy được trên đường có một tấm bia gỗ, lúc trước cô tới không hề thấy có nó.

Trên tấm bia gỗ viết mấy chữ: “Khu vực tư nhân, xin đừng tự tiện xông vào.”

“Ha ha.” Tề Tiểu Tô nghĩ một chút rồi bật cười. Trước kia không thấy cái bảng gỗ này, rõ ràng là nó mới được cắm ở đây, ngoại trừ anh em Biên gia ra, cô thật sự không nghĩ ra ai có thể làm ra cái loại chuyện này.

Vậy thì mục đích mà Biên Hải Vi hẹn cô tới đây hôm nay có chút ảo diệu rồi.