Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 531




Tề Tiểu Tô vừa hỏi thêm một hai câu, vừa nhắn tin cho Tô Vận Đạt hỏi thăm cảm xúc của mợ út Hà Mỹ Tú thế nào, tiện thể còn hỏi xem từ sau hôm đó, Tiền Hoa Quế và Hà Mỹ Điền có tới tìm bọn họ nữa hay không.

Tuy rằng cô đã sắp xếp người để mắt tới hai mẹ con nhà kia nhưng chỉ cần không có xung đột gì thì họ sẽ không xuất hiện.

Tô Vận Đạt nhắn tin trả lời ngay lập tức, nói là hôm nay mẹ con Tiền Hoa Quế không thấy tới, nhưng không biết xin được số của Hà Mỹ Tú ở đâu, nói bọn họ nằm viện, muốn Hà Mỹ Tú tới trả viện phí cho bọn họ. Tuy Hà Mỹ Tú không để tâm, cũng bị bắt tắt điện thoại rồi, nhưng tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng.

Vì vậy, hai mẹ con nhà kia quyết muốn bám lấy Hà Mỹ Tú.

Địa chỉ nhà mới của hai vợ chồng đã bị lộ ra, chắc chắn sau này hai mẹ con nhà kia sẽ không để yên, hiện tại thấy Hà Thải Thải và Trịnh Ái Liên mạnh mẽ thế này, dẫn họ đi cũng tốt, biết đâu lại áp chế được bà già Tiền Hoa Quế kia.

Nghĩ thế, Tề Tiểu Tô liền cười nhẹ, đáp: “Được thôi, nếu đã cùng đường thì đưa mọi người đi cùng luôn.”

Đám người Hà Thải Thải rất vui, sau khi nói cảm ơn liền kéo ông cụ Hà lên xe.

Tuy Hàn Dư không hiểu lắm tại sao Tề Tiểu Tô lại muốn đưa ba người này theo nhưng cũng không hỏi nhiều, tập trung lái xe đi.

Trịnh Ái Liên và Hà Thải Thải đã sớm chú ý tới anh ta, không nhịn được mà phải khen ngợi hai câu.

“Anh bạn này nhìn thật nhanh nhẹn.”

“Nhìn thì thấy thân thể cậu ấy rất cơ bắp đấy.”

Khóe miệng Hàn Dư khẽ giật, không nói gì.

Ông Hà vẫn mang vẻ mặt khắc khổ, ngồi trong xe không được tự nhiên cho lắm. Trịnh Ái Liên âm thần kéo tay em dâu, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Cái xe này chắc chắn là rất đắt tiền!

Hà Thải Thải hiểu ý bà ta, khẽ gật đầu. Nhìn Tề Tiểu Tô khí chất cao quý thế này, chẳng lẽ cô là con gái lớn của anh cả Tô gia sao?

Bọn họ đều biết chồng Hà Mỹ Tú họ Tô, Tô gia có ba anh em trai, Tô Vận Đạt là nhỏ nhất. Nhưng những cái khác thì họ không biết nhiều, bà ta biết chuyện này cũng là do ngày trước khi Hà Mỹ Tú hẹn hò với Tô Vận Đạt, không biết tìm ai tâm sự nên mới nói cho bà ta nghe một chút mà thôi.

Hà Mỹ Tú cũng có một chút cảm tình với cô út nhà mình, bởi vì lúc cô còn bé, cô út biết cô không được Tiền Hoa Quế yêu thương, lúc về nhà mẹ đẻ sẽ luôn lén cho cô đồ ăn ngon.

Đáng tiếc, về sau không còn liên hệ gì nữa.

Trong lòng Hà Thải Thải nghĩ tới Hà Mỹ Tú, bà ta cảm thấy nếu Tề Tiểu Tô thực sự là con gái lớn của anh cả Tô gia, vậy thì xem ra hoàn cảnh sống của Tô gia rất không tệ, chắc chắn Hà Mỹ Tú ở Tô gia cũng rất sung sướng. Nhưng bà ta nghĩ đi nghĩ lại thì thấy có vẻ không đúng lắm. Năm đó khi Hà Mỹ Tú còn đang hẹn hò với Tô Vận Đạt, lúc gọi điện nói chuyện với bà ta thì kể rằng Tô gia rất nghèo, Tô Vận Đạt đi làm ở siêu thị, tiền lương còn chưa được tới hai nghìn, cũng chẳng có chí tiến thủ gì, có điều lại đối xử với Hà Mỹ Tú rất tốt, nhìn cũng đẹp trai...

“Xin lỗi, vừa rồi tôi có nói vài lời không thật,” Trong lúc bà ta còn đang suy nghĩ, Tề Tiểu Tô đã nói, “Tôi là Tề Tiểu Tô, là con gái của Tô Vận Linh, Hà Mỹ Tú là mợ của tôi.”

“Cái gì, cô là con gái của Tô Vận Linh?” Ba người ngồi ở ghế sau suýt chút nữa nhảy dựng lên, vẻ mặt ông Hà còn có vẻ khá kinh hoàng.

“Sao thế, mọi người đều biết mẹ tôi à?” Giọng Tề Tiểu Tô trở nên hơi lạnh lùng.

Hà Thải Thải lập tức lắc đầu: “Cô phải tin chúng tôi, chúng tôi thật sự không quen biết mẹ cô, chỉ là...” Bà ta nhìn vào mắt ông cụ Hà, tỏ vẻ lo lắng, không biết Tề Tiểu Tô đã biết việc kia chưa, có nên nói ra hay không, nếu nói ra rồi, Tề Tiểu Tô tính nợ lên đầu bọn họ thì phải làm sao?

“Nói đi.” Tề Tiểu Tô nói thẳng: “Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, miễn là không liên quan tới mọi người thì tôi sẽ không tùy tiện giận cá chém thớt đâu.”

Một nữ sinh thoạt nhìn chỉ khoảng mười tám tuổi mà lại có khí thế như vậy, hơn nữa, dường như nếu cô ấy thật sự muốn giận cá chém thớt thì có thể làm gì bọn họ cũng được ấy.

Loại cảm giác này khiến cho ông Hà thấy hơi quái dị, nhưng lại cứ tin theo bản năng mách bảo.

Ông Hà thở dài, ôm chặt lấy đầu, gục xuống tỏ vẻ đồng ý cho em gái Hà Thải Thải nói ra chuyện kia.

“Thải à, mợ cứ nói đi, có liên quan gì tới chúng ta đâu chứ, là mụ già Tiền Hoa Quế đó làm cơ mà.” Trịnh Ái Liên huých vào Hà Thải Thải.

Hà Thải Thải cắn chặt răng, nói: “Được, thế thì tôi nói. Cô Tề à, chị dâu kia của tôi là loại người không tử tế lại chỉ biết có tiền, mấy năm trước đột nhiên chị ta chạy về nhà...”

Khí đó, Tiền Hoa Quế đột nhiên chạy về nhà, đúng lúc đó Hà Thải Thải có một cô bạn thân ở trong thôn lấy chồng nên đã dẫn Trịnh Ái Liên về thôn ăn cỗ, ăn xong liền tiện thể về nhà mẹ đẻ ngủ một đêm.

Lúc đó, Tiền Hoa Quế lén lút trở về từ thị trấn Vũ Lũng, lục tung cả nhà lên để tìm kiếm dụng cụ, muốn cạy một cái hộp nhỏ hình chữ nhật ra. Tiền Hoa Quế thích tiền, không đàng hoàng, lại là kẻ thích khoe mẽ, lúc đó cũng không tránh né hai người bọn họ mà còn ba hoa nói rằng gặp được chị gái của con rể mình là Tô Vận Linh, nói Tô Vận Linh cầu xin bà ta giữ cái hộp kia, trả cho bà ta hai trăm tệ, sau này sẽ tới lấy lại cái hộp sau.

Nếu người ta đã nhờ bà ta giữ hộ, lúc đó ông Hà và Hà Thải Thải liền khuyên bà ta hãy giữ cẩn thận, đừng có làm hỏng đồ của người ta. Dù sao đó cũng là chị chồng của Hà Mỹ Tú, lúc đó nếu xảy ra cãi cọ gì thì Hà Mỹ Tú cũng sẽ không sống tử tế được ở nhà chồng.

“Nhưng Tiền Hoa Quế không nghe lời chúng tôi, bà ta nói, lúc đó Tô Vận Linh còn nói với bà ta rằng, nếu trong một tháng cô ấy không tới lấy lại thứ này thì nhờ bà ta gửi cho một người tên là Đổng Ý Thành, bảo cậu ta giữ nó giúp, lại nhờ cậu ta phái người về thành phố D chăm sóc cho con gái mình, cũng nhờ vả những ngày tháng sau này của con gái cô ấy cho cậu ta luôn...”

Nghe tới đây, suýt chút nữa Tề Tiểu Tô đã kêu lên thất thanh.

Không ngờ, không ngờ còn có chuyện này nữa!

Đổng Ý Thành!

Cái tên này, sau mười mấy năm trời, Tề Tiểu Tô mới lại nghe thấy một lần nữa. Điều này sao có thể khiến cô không khiếp sợ, không muốn nhảy dựng lên được cơ chứ.

Trong đầu cô dần hiện lên khuôn mặt của một chàng trai quật cường và luôn trầm mặc.

Nếu không phải Hà Thải Thải đột nhiên nhắc tới, Tề Tiểu Tô đã quên, cuộc đời cô đã từng có một người như thế tồn tại.

Cũng có thể nói, người có tên Đổng Ý Thành này đã từng là người một nhà với cô.

Tề Tiểu Tô đột nhiên cảm thấy lồng ngực căng lên, chóp mũi cay cay, hốc mắt nóng bừng, có vẻ không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Tiền Hoa Quế không hề nhắc tới chuyện này! Nếu không phải vừa rồi cô bảo Hàn Dư dừng xe lại, nếu không phải cô muốn đưa ba người này tới thành phố D để gây thêm rắc rối cho Tiền Hoa Quế thì cô đã bỏ qua tin tức quan trọng này rồi.

Nói như thế, rõ ràng là mẹ cô biết họ sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa còn là nguy hiểm liên quan tới tính mạng! Nếu không, bà ấy sẽ không dặn dò một loạt chuyện phía sau như thế, có điều vì lúc đó tình huống rất khẩn cấp, đúng lúc bà ấy gặp được Tiền Hoa Quế, hoàn toàn không có lựa chọn nào tốt hơn nữa cả.

Mẹ của cô gửi gắm cô cho Đổng Ý Thành?

Lúc đó, Đổng Ý Thành vẫn thư từ qua lại với bố mẹ cô sao?

Năm đó, cô quả thật chẳng biết gì cả!

Mà kiếp trước thì cô càng chẳng biết gì, cũng chẳng nghĩ tới bất cứ cái gì, cứ đần độn sống tới tận năm 23 tuổi ở Tề gia, ngay cả thằng nhãi hư hỏng Tề Đan Dương cũng có thể bắt nạt được cô!

Một khắc này, Tề Tiểu Tô thật sự muốn tự tát mình một cái.

Cô siết chặt nắm tay, cố gắng hít sâu mấy cái, vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, mở miệng hỏi bằng giọng cứng ngắc: “Sau đó thì thế nào?”