Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 560




Trên thực tế, Tề Tiểu Tô thực sự cảm thấy lúc đầu Ôn Tình không sai.

Nếu có người định sàm sỡ cô thì chắc chắn cô còn ra tay nặng hơn Ôn Tình nhiều. Nhưng Ôn Tình ngu ngốc ở chỗ không biết nhìn nhận tình thế, cũng không biết nhìn sắc mặt của người khác.

Tưởng Minh Lễ xua tay, không cho cô tiếp tục nói thêm gì nữa, anh ta uống một ngụm rượu, nói: “Hiện tại nói gì cũng vô dụng, Tử Khê là bạn của tôi, cậu ta đảm bảo cho cô nên tôi mới đồng ý giúp đưa cô ra khỏi chỗ của Khổng Tứ. Nhưng tôi cũng đã đồng ý với Khổng Tứ rằng sẽ tìm được cách giải quyết trước khi Lợi thiếu tới tìm hắn, phải làm anh ta nguôi giận trước, nếu không, nếu Lợi thiếu tiếp tục muốn tìm cô gây phiền phức thì tôi cũng bó tay thôi.”

“Không phải anh rất giỏi sao?” Ôn Tình cắn răng, nhìn anh ta: “Không phải anh nói Tử Khê là bạn tốt của anh sao? Sao lại không được chứ hả?”

Còn chưa đợi Tưởng Minh Lễ trả lời, cô ta đã lại nói tiếp: “Hơn nữa, chẳng phải anh và Khổng Tứ có quan hệ không tầm thường sao? Chắc chắn hắn sẽ nghe lời anh!”

Vừa nghe cô ta nói vậy, sắc mặt Tưởng Minh Lễ liền thay đổi.

An Tử Khê thật sự muốn khâu cái miệng của Ôn Tình lại.

Khổng Tứ thích đàn ông, thích Tưởng Minh Lễ, vẫn luôn theo đuổi anh ta, nhưng Tưởng Minh Lễ lại chỉ thích phụ nữ, bị một người đàn ông theo đuổi là chuyện khiến anh ta cực kỳ tức giận rồi, nghe nói anh ta cũng có người mà mình yêu, bởi vì chuyện bị Khổng Tứ theo đuổi mà cô gái kia cảm thấy ghê tởm nên vẫn luôn không để ý tới anh ta.

Việc này vốn chẳng phải bí mật gì trong đám cậu ấm cô chiêu.

Tưởng Minh Lễ không thể trở mặt với Khổng Tứ vì liên quan gì đó tới lợi ích, nhưng anh ta cũng cực kỳ ghét người ta nhắc tới chuyện này, huống chi còn nói ngay trước mặt anh ta nữa.

Ôn Tình rõ ràng là đang làm bẽ mặt anh ta một cách trần trụi, xát muối lên vết thương trong lòng Tưởng Minh Lễ.

Đúng như Tề Tiểu Tô nói, Ôn Tình ngu ngốc nhất là ở phương diện này. Ôn Tình thì là cái quái gì chứ? Vừa rồi Tưởng Minh Lễ đã nói quá rõ ràng, giúp cô ta là vì nể mặt An Tử Khê, chứ Ôn Tình thì có cái quái gì mà khiến anh ta phải vì cô ả mà lợi dụng quan hệ giữa anh ta với Khổng Tứ chứ?

Không khỏi quá đề cao bản thân rồi!

“Tưởng thiếu, thật xin lỗi,” An Tử Khê cực kỳ bất đắc dĩ, lạnh giọng quát lên với Ôn Tình: “Mau xin lỗi Tưởng thiếu đi.”

“Xin lỗi? Lại bắt em xin lỗi? Em nói sai ở chỗ nào chứ hả? Tử Khê, có phải anh quá coi trọng đám người này rồi không? Chúng ta có thân phận gì chứ, bọn họ thì là cái quái gì hả? Chỉ là một đám thương nhân...”

“Ôn Tình! Cô mà còn tiếp tục nói bậy nói bạ thì tôi đành phải gọi điện cho bố của cô, bảo ông ấy tới đón cô về đấy!” Rốt cuộc An Tử Khê không thể nhịn nổi nữa, quắc mắt đứng bật dậy, trừng mắt tức giận với cô ta.

Ôn Tình kinh hãi, cô ta chưa bao giờ thấy An Tử Khê tức giận như thế này.

Tưởng Minh Lễ cũng đứng lên, lắc đầu nói: “Tử Khê, việc này tôi không tham gia nữa, mấy người tự tính toán đi.” Nói xong lại quay đầu nhìn Tề Tiểu Tô, nói với cô: “Cô Tề, có thể qua đây nói chuyện riêng một chút không?”

Lại tìm cô?

Ôn Tình nghiến răng.

Khổng Tứ tìm cô ta, giờ Tưởng Minh Lễ cũng muốn nói chuyện riêng với Tề Tiểu Tô, điều này chứng tỏ gì chứ? Chứng tỏ địa vị của Tề Tiểu Tô ở trong lòng những người này còn cao hơn cô ta!

Nhưng mà tại sao chứ? Cô ta là con gái của quan lớn, Tề Tiểu Tô là cái quái gì đâu chứ?

Hạ Dư Hoành và An Tử Khê nhìn Tề Tiểu Tô đi theo Tưởng Minh Lễ ra ngoài, trong lòng cũng thực sự buồn bực. Chẳng lẽ thân phận của Tề Tiểu Tô thực sự không tầm thường sao? Ngay cả cậu Tưởng cũng quen biết cô ấy?

Chính bản thân Tề Tiểu Tô cũng thấy rất buồn bực, chẳng lẽ Tưởng Minh Lễ cũng có tảng đá muốn nhờ cô xem dùm sao?

Có điều, sự thật chứng minh là cô đã nghĩ quá xa rồi.

Ở bên ngoài hành lang, Tưởng Minh Lễ lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh chụp và chìa ra cho cô xem: “Tôi không có ác ý gì cả, Tề Tiểu Tô, tôi là bạn trai của Tú Tú.”

Phụt.

Ngay khi Tề Tiểu Tô nghe thấy cái tên Tú Tú thì cũng vừa lúc nhìn thấy tấm ảnh chụp kia, suýt chút nữa thì phun ra.

Không thể trách cô giật mình như thế được, bởi vì người trên bức ảnh khiến cô không thể tưởng tượng nổi. Đó là Vân Tú - bạn thân của Nghiêm Tắc Thâm, tổng giám đốc Vân Tú của công ty Khoa học kỹ thuật Vân Sở, cũng chính là Vân Tú - chị gái của Vân Phỉ!

Cô thực sự không tưởng tượng nổi, bà chị Vân Tú ấy lại là bạn gái của Tưởng Minh Lễ! Khoảng cách tuổi tác giữa hai người này ít nhất cũng phải hơn 10 tuổi mà?

Nhưng vẻ mặt của Vân Tú trên bức ảnh rõ ràng là rất vui vẻ, chị ấy thân mật dựa vào ngực Tưởng Minh Lễ, nụ cười xinh đẹp rạng ngời, không hề kém hơn cô em gái luôn có rất nhiều bạn trai kia của chị ấy chút nào.

Có thể thấy giữa hai người này đúng là có quan hệ tình cảm.

“Có phải doạ cô sợ rồi không?” Tưởng Minh Lễ cười khổ, rốt cuộc nhìn anh ta cũng đã bình dân hơn, không còn yêu nghiệt như trước nữa.

Tề Tiểu Tô thẳng thắn đáp: “Quả thực có hơi hơi.”

Anh ta nói ra quan hệ của mình và Vân Tú, hơn nữa còn có bức ảnh chụp chung của hai người, Tề Tiểu Tô cũng mất đi mấy phần phòng bị và lạnh nhạt theo bản năng, rốt cuộc, cô và Vân Tú thực sự cũng có giao tình thân thiết.

“Ừm, Tú Tú lớn hơn tôi 11 tuổi, có điều, từ lúc tôi 18 tuổi đã thích cô ấy rồi, mặc dù cô ấy đã hơi lớn tuổi nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, đúng không? Lúc trước, khi tôi mới bắt đầu bước vào làm ăn, tôi chẳng biết gì hết, là cô ấy dạy cho tôi...” Tưởng Minh Lễ nhìn ảnh chụp với ánh mắt dịu dàng, tình cảm biểu lộ ra rõ ràng không phải đang giả vờ.

Có điều, anh ta nói câu đó xong liền tắt tấm ảnh đi, nhìn Tề Tiểu Tô, nói tiếp: “Bởi vì ánh mắt của người đời nên cô ấy muốn chia tay với tôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Tôi vẫn luôn chú ý tới tin tức của cô ấy, biết cô ấy và cô có quan hệ rất tốt với nhau ở thành phố D, vì thế muốn nhờ cô tìm mua giúp một miếng huyết phỉ, đến lúc đó tôi sẽ thuê người điêu khắc thành một bộ trang sức có hình dạng hoa cỏ mà cô ấy thích nhất, hy vọng cô Tề có thể giúp tôi được chuyện này.”

“Huyết phỉ? Trên thị trường cũng đâu phải khó tìm huyết phỉ tới mức ấy đâu?” Tề Tiểu Tô hơi ngẩn ra.

“Thực ra thì loại đã điêu khắc thành thành phẩm có thể tìm được, nhưng mà tôi không muốn. Một miếng lớn chừng quả trứng gà là được rồi, tất nhiên cũng sẽ trả một cái giá để cô Tề không phải chịu thiệt thòi.”

Chuyện này cũng không phải không thể giúp.

Trên thực tế, Tề Tiểu Tô đều đem bán tất cả ngọc, phôi ngọc cũng như phôi đá mà mình có đi hết rồi, chỉ có mấy khối thích không nỡ bỏ mới không bán ra, huyết phỉ cực phẩm thuần tuý thì quả là cô không có, vì thế cũng chỉ có thể nói: “Tôi sẽ thử giúp tìm xem thế nào, nhưng phỉ thuý cực phẩm vốn là chỉ có thể gặp mà khó có thể cầu, nếu không tìm được thì mong cậu chủ Tưởng cũng đừng lấy làm phiền lòng.”

“Cái này tất nhiên tôi hiểu, nếu trong vòng một tháng mà cô không tìm được thì tôi sẽ tìm loại khác.” Tưởng Minh Lễ lấy ra một cái thẻ, đưa cho Tề Tiểu Tô: “Đây là tiền đặt cọc, nếu trong một tháng mà cô vẫn không tìm được thì coi như tiền đặt cọc này là thù lao.”

Hệ thống Tiểu Nhất lại đột nhiên lên tiếng: “Trong thẻ có năm vạn.”

Tề Tiểu Tô nhận lấy, không khách khí đáp: “Được, vậy tôi sẽ nhận nó.”

“Quả nhiên cô Tề là người rất phóng khoáng, bạn bè của Tú Tú luôn là những người rất được.” Tưởng Minh Lễ nói: “Còn nữa, cô cẩn thận Ôn Tình một chút, tuy rằng cô ta hơi ngớ ngẩn nhưng mẹ của cô ta lại không phải người ngu ngốc.”

Tề Tiểu Tô sửng sốt, anh ta nói vậy là có ý gì?

“Tôi đi trước, số điện thoại của cô Tề tôi đã từng nhìn thấy trong điện thoại của Tú Tú rồi, đợi chút nữa tôi sẽ nhắn cho cô một cái tin, cô có việc gì thì cứ gọi cho tôi.”

Sau khi Tưởng Minh Lễ đi rồi, Tề Tiểu Tô quay trở lại phòng, đang định đẩy cửa ra thì lại nghe Ôn Tình nhắc tới tên mình, cô dừng động tác, đứng ở đó nghe tiếp.

“Hạ Dư Hoành, Tề Tiểu Tô kia có phải là gì của anh đâu chứ, anh che chở cho cô ta thế làm cái gì hả?” Giọng Ôn Tình đầy bực bội và kích động, “Tôi chỉ muốn cô ta đi cùng tôi tới gặp Lợi thiếu để xin lỗi thôi, có gì mà không được chứ?”