Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 566




Lời này cô ta nói có vẻ hợp lý.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Dư Hoành và An Tử Khê đều không biết phải nói gì. Đúng thế, dù bọn họ có coi trọng Tề Tiểu Tô, cảm thấy cô không phải loại người như thế, nhưng họ cũng không thể phủ nhận là mình còn chưa quen biết cô ấy được một ngày. Nếu nói là biết người biết mặt không biết lòng thì cũng rất có thể mà.

Thấy mình đã khiến cho hai người này câm lặng, Ôn Tình hơi đắc ý, còn nói thêm: “Hơn nữa, dù bản chất của cô ta không phải người như thế đi chăng nữa, nhưng các anh nghĩ mà xem, ngay cả em cũng phải cúi đầu xin lỗi Lợi thiếu, anh ta có thể nhìn trúng Tề Tiểu Tô, các anh nghĩ cô ta sẽ không động lòng chắc? Trước kia không động lòng chỉ là vì lực mê hoặc chưa đủ mà thôi.”

Hình như cũng rất có lý.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Hạ Dư Hoành lại thấy bực, anh ta trừng mắt với Ôn Tình, nói: “Tôi vẫn không tin, nhìn Tề Tiểu Tô không giống loại con gái đó, tuyệt đối không giống.” Anh ta kéo An Tử Khê, nói: “Đi, Tử Khê, chúng ta vào xem sao.”

Ôn Tình có thể để cho bọn họ đi sao? Đợi lát nữa nếu ầm ĩ lên, những lời cô ta nói sẽ bị lộ hết, mà Tề Tiểu Tô cũng sẽ được minh oan ngay! Hơn nữa, cô ta càng không muốn An Tử Khê vướng vào rắc rối gì, Lợi thiếu kia còn có cả vệ sĩ, lỡ như gây gổ rồi đánh nhau thì làm sao?

Cô ta lập tức giang hai tay ra ngăn cản bọn họ lại: “Các anh không được đi!”

“Cô ngăn cản bọn tôi chẳng phải chứng tỏ rằng cô đang chột dạ hay sao? Có phải cô đã làm gì Tề Tiểu Tô rồi không?” Hạ Dư Hoành lạnh lùng chất vấn.

Ôn Tình tức tối trừng mắt: “Hạ Dư Hoành, tôi nghĩ anh đã bị Tề Tiểu Tô bỏ bùa rồi đấy! Sao anh cứ bênh cô ta chằm chặp thế hả? Tôi thì có thể làm gì cô ta được chứ? Cô ta có võ, cô ta không làm gì tôi là tôi đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi đấy!”

Tề Tiểu Tô có võ, Hạ Dư Hoành và An Tử Khê cũng đã tận mắt chứng kiến, Ôn Tình cũng có học một chút nhưng lại không hề chống lại được một chút nào. Có điều, một cô gái có võ công thì có thể được bao nhiêu chứ? Chẳng lẽ có thể đánh thắng được cả vệ sĩ của Lợi thiếu kia chắc? Bọn họ cũng đã từng gặp vệ sĩ của Lợi thiếu rồi, hoàn toàn khác với đám vệ sĩ bình thường, trên người họ đều toát mùi chết chóc, y như bộ đội đặc chúng vậy.

Điểm này thì bọn họ đoán trúng rồi.

“Cứ nên vào xem sao, chúng ta dẫn cô ấy tới đây, chúng ta phải có trách nhiệm đưa cô ấy an toàn trở về!” An Tử Khê đẩy Ôn Tình ra.

Ôn Tình trợn mắt, sau đó lập tức ngất xỉu.

Cô ta ngã uỵch xuống đất khiến cả An Tử Khê và Hạ Dư Hoành đều kinh hãi.

“Ôn đanh đá, cô làm cái gì thế hả!”

Hạ Dư Hoành bực bội, cho rằng cô ta cố ý làm bộ làm tịch, nhưng khi An Tử Khê đi qua bế cô ta lên thì hoảng hốt nói: “Cô ta ngất thật rồi.”

“Mẹ nó.”

Ông bà Ôn kia chiều đứa con gái này thế nào, hai người bọn họ đều biết thừa trong lòng, vì tránh để bị đôi vợ chồng đó tới gây sự nên bọn họ không thể bỏ mặc Ôn Tình không quan tâm được.

Hai người toát mồ hôi bế Ôn Tình tới phòng khám gấp, rối loạn một trận, đến khi nhận được kết quả không sao thì đã là nửa tiếng sau rồi.

Hạ Dư Hoành vội vã chạy tới phòng bệnh của Lợi Nam nhưng bị vệ sĩ cản lại, nói là Lợi thiếu đã nghỉ ngơi, không thể quấy rầy.

“Vậy cô nữ sinh Tề Tiểu Tô kia đâu rồi?” Hạ Dư Hoành sốt ruột hỏi.

Vệ sĩ thản nhiên đáp: “Cô Tề đã rời khỏi đây từ 15 phút trước rồi.”

Hạ Dư Hoành không tin lắm, nhưng quả thực trong phòng bệnh không có ánh đèn, cũng cực kỳ yên tĩnh. Anh ta thở phào một hơi dài, tự nhiên cảm thấy chuyện này hơi quái dị.

Trở về nói lại với An Tử Khê, An Tử Khê cũng nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ là cô ấy thuyết phục được Lợi thiếu tha cho mình sao?”

“Lợi thiếu có thể bị thuyết phục dễ dàng như thế chắc? Chúng ta đều biết anh ta là loại người gì, từ trước tới giờ luôn ngang ngược, độc đoán, lần này bị Ôn đanh đá đá bị thương chỗ đó, việc này cho dù xảy ra trên người chúng ta thì chúng ta cũng chẳng thể dễ dàng tha thứ được, huống hồ lại là Lợi thiếu? Sao anh ta có thể dễ dàng tha thứ cho Ôn đanh đá như thế được? Có khả năng, vấn đề nằm ở chỗ Tề Tiểu Tô, nếu Tề Tiểu Tô thật sự bị ép buộc thì chắc chắn Lợi thiếu sẽ không dễ dàng buông tha cô ấy đâu.”

“Gọi điện thoại cho cô ấy đi.”

Bọn họ lục tìm số điện thoại của Tề Tiểu Tô trong bản danh sách đăng ký ở ký túc xá cũng không phải là chuyện khó khăn.

Kết quả, đến khi bọn họ tìm được số điện thoại của Tề Tiểu Tô và gọi đi thì đối phương lại đang ở trong một cuộc gọi khác.

“Máy bận, vậy chứng tỏ là không sao nhỉ?” Tuy rằng trong bụng hai người vẫn đầy nghi vấn nhưng cũng đã thoáng nhẹ thở phào rồi.

Tề Tiểu Tô nghe điện thoại của Nghiêm Uyển Nghi xong liền xoa mày. Hàn Dư lái xe liếc nhìn cô một cái, nói: “Chị dâu, chị mệt rồi phải không? Sao hôm nay chị cứ phải tới đây với Ôn Tình làm gì chứ? Chúng ta hoàn toàn có thể không thèm bận tâm tới cô ta mà.”

Đúng thế, tại sao chứ? Tề Tiểu Tô thở dài, vốn dĩ cô định bán cho An Tử Khê một ân tình, giữa An gia và Ôn gia chắc chắn có gì đó nên Ôn gia mới có thể cưỡi lên đầu lên cổ An gia. Rõ ràng An Tử Khê không thích Ôn Tình nhưng lại không thể không nhường nhịn, bao dung, chăm sóc cho cô ta. Lần này, nếu cô không tới đây, có lẽ Ôn Tình sẽ không dừng lại, bà Ôn kia chắc chắn cũng sẽ tới An gia làm ầm lên. Cô đồng ý tới đây vì đối với cô mà nói nó là chuyện nhỏ, nhưng ít nhất nó sẽ làm cho tình trạng của An Tử Khê và An gia tốt hơn một chút.

Có điều, cô cũng chẳng thánh mẫu tới mức đó, cô giúp An Tử Khê cũng chỉ là vì địa vị của ông An thôi.

Hiện tại cô và Long Đào đã coi như cùng ở trên một chiếc thuyền rồi, nhưng cũng chỉ giới hạn được ở thành phố D mà thôi, Thịnh Tề không thể nào mãi chỉ ở thành phố D được, nhất định phải vươn ra ngoài, nếu cô có thể có được quan hệ với các quan chức của tỉnh thì sau này đường đi cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Vì thế, nhìn mà xem, cô là người cực kỳ biết tận dụng lợi thế của mình.

Còn về Ôn Tình, về sau dùng thủ đoạn ngầm dạy dỗ cô ta là được rồi.

Nhưng mà cô lại không nghĩ tới khúc ngoặt Lợi Nam kia.

Nếu cô đã lựa chọn đứng bên phía Lợi thiếu và anh ta lại tính làm chuyện này ầm ĩ lên, vậy thì cô không thể vì An gia mà áp chuyện này xuống nữa.

Ôn Tình, cũng chỉ có thể gặp xui xẻo mà thôi.

Nói qua loa đại khái chuyện này với Hàn Dư một chút để bọn họ nắm chắc được ở trong lòng, sau này khi không có mặt cô mà có chuyện xảy ra thì bọn họ cũng biết rõ ràng cần phải đứng ở bên nào mới đúng.

Hàn Dư nghe xong chuyện này thì thấy hơi lo lắng, không nhịn được buột miệng thốt lên: “Tại sao vị Lợi thiếu kia lại tin tưởng chị như thế chứ? Chị dâu à, không phải cậu ta định đào góc tường của đội trưởng nhà em đấy chứ?” Anh ta vốn định nói là, thế thì đội trưởng phải làm sao bây giờ? Sao lại cứ có cảm giác có người muốn cướp chị dâu nhà mình thế này?

Không được, chị dâu là chị dâu của bọn họ, tuyệt đối không thể để người khác chen chân vào được.

Đầu Tề Tiểu Tô lập tức đầy vạch đen.

Hệ thống Tiểu Nhất chỉ sợ thiên hạ không loạn, vui vẻ tiếp lời: “Hàn Dư này được lắm, một lòng vì Thiếu soái, sắp có tính cảnh giác ngang với bản Hệ thống rồi.”

Lúc nào cũng đề phòng có người đào góc tường của Thiếu soái.

Tề Tiểu Tô tức tối: “Vừa rồi lúc Lợi Nam nói muốn nhận tôi làm em gái, chính cậu là người lên tiếng đồng ý đầu tiên đấy! Cậu quên rồi hả?”

“Ha ha, bản Hệ thống biết rõ lòng người, biết anh ta không có ý kia với cô, nếu không, bản Hệ thống đã sớm giết chết anh ta rồi.”

Tề Tiểu Tô: “...” Cô hoàn toàn không muốn nói chuyện với loại trí thông minh nhân tạo này nữa.

Quay về ký túc xá, Ôn Vân vẫn còn chưa ngủ.

Lúc Tề Tiểu Tô mở cửa ra, Ôn Vân thở phào một hơi, cô ta đang bật đèn bàn làm bài tập, thấy Tề Tiểu Tô thì đứng bật dậy: “Tề Tiểu Tô, cuối cùng cậu cũng về rồi.”

“Có chuyện gì xảy ra à?” Tề Tiểu Tô còn tưởng có chuyện gì, kết quả hốc mắt cô ta lại đỏ lên, giọng nghẹn ngào.

“Tớ thấy lo, sợ cậu sẽ bị hại khi ra ngoài cùng với Ôn Tình.”

Bị hại? Tưởng cô là bánh bao chắc?