Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 642




Tề Tiểu Tô hít một hơi, nơi này lạnh hơn ở trong nước, sáng sớm là lúc lạnh nhất, cô đeo găng tay mỏng manh, đã sắp lạnh cóng rồi, nhưng cô phải đối phó được, phải làm được!

“Em có thể làm được.” Cô kiên định gật đầu nói: “Anh yên tâm, cứ giao cho em đi.”

Trong ánh mặt trời nhàn nhạt, Vệ Thường Khuynh nhìn thấy sự kiên định và quả quyết của cô, anh nhìn sâu vào mắt cô, không nói lời nào.

Thời điểm này chính là lúc gánh áp lực trọng trách nặng nề. Bởi vì một khi thất bại thì phải đứng giữa sự sống và cái chết. Cô không chỉ phụ trách tính mạng của bản thân mình, mà còn có cả mạng của anh nữa.

Đương nhiên. anh biết được trọng lượng của mình ở trong lòng cô, tuyệt đối không đến nỗi có thể khinh xuất. Cho nên cô đã trưởng thành thật rồi, dũng cảm thật rồi, thật sự dám gánh vác sự sống chết của cả hai người, không có nửa điểm chùn chân, không có nửa điểm sợ hãi.

Gần đến lúc rồi, cô thậm chí còn không hề do dự, còn khiến cho anh yên tâm.

Có thể có bạn đồng hành như vậy, có chiến hữu như vậy, mới là chuyện may mắn nhất, không liên quan tới xinh đẹp, không liên quan tới vóc dáng, tài sản, hay bất cứ thứ gì khác, chỉ là vì cô thôi!

Nếu như không phải là bây giờ thời gian và địa điểm không cho phép, anh thật sự rất muốn ôm lấy cô, ôm cô thật chặt! Chỉ ôm thôi, không làm gì khác cả.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Tiểu Tô giỏi lắm, cố lên!”

Trên trạm gác rất yên tĩnh, giống như không có ai. Nhưng bọn họ đều biết bây giờ ở phía trên có người đang dùng ống nhòm nhìn ban đêm cẩn thận quét kỹ xung quanh.

“Em đếm đến ba, chúng ta cùng chạy.” Vì có thông báo của Hệ thống, Tề Tiểu Tô nắm được chính xác thời gian, cho nên dưới sự nhắc nhở của hệ thống Tiểu Nhất, cô thấp giọng đếm: “Một, hai, ba!”

Bóng dáng hai người giống như lướt theo gió, nhanh chóng chạy qua chỗ tường vây! Bọn họ nhanh đến mức Hàn Dư và Đồng Xán nhìn thấy rồi có lẽ cũng sẽ bị kinh sợ, nào có ai có thể nhanh như vậy chứ!

Căn bản là không nhìn thấy rõ, trong phút chốc, hai người đã đến bên dưới tường vây rồi, không hề dừng lại chút nào, đồng thời xoay người nhảy qua.

Việc khó khăn nhất của Tề Tiểu Tô là cô vừa phải nhảy qua tường, trước khi chưa rơi xuống đất còn phải lập tức cùng kéo Vệ Thường Khuynh vào trong không gian!

Bởi vì chỉ cần rơi xuống đất, bọn họ sẽ không có thời gian tránh được nhóm tuần tra vừa vặn đi từ phía đối diện đến.

Tốc độ của Vệ Thường Khuynh rất nhanh, cô cũng phải rất rất nhanh mới được. Cô rơi xuống sau anh khoảng nửa bước, nhưng trái tim từ trước đến nay lại chưa từng bình tĩnh như vậy, bởi vì cô sẽ không để anh xảy ra chuyện gì hết!

Đúng lúc Vệ Thường Khuynh rơi xuống, cô giơ tay ra, kéo mạnh anh lại, đồng thời ôm lấy anh, hai người cùng ngã vào không gian.

“Phù.”

Vào không gian rồi, có ánh đèn rồi, môi trường hoàn toàn an toàn rồi, Tề Tiểu Tô phải kìm nén nãy giờ mới dám thở phào một hơi.

“Em làm được rồi.” Lúc này Vệ Thường Khuynh cũng không có thời gian an ủi cô, đứng lên đồng thời cũng kéo cô lên, sau đó nhanh chóng kiểm tra khắp người cô một lần, lập tức nhìn thấy một mảng bọng nước màu đỏ trên mu bàn tay trái của cô: “Đây là...”

“Trước đó có một con côn trùng độc bò vào, không sao, đợi cứu được anh trai em ra rồi, lên trực thăng nhờ bác sĩ bôi thuốc giúp em là được.” Đến giờ Tề Tiểu Tô cũng mới phát hiện ra, hơn nữa, chỗ mẩn đỏ kia rất đau, nóng rát, con côn trùng đó đúng là rất độc. Vừa rồi cả thể xác và tinh thần đều căng thẳng nên không phát hiện ra, bây giờ vừa thả lỏng một chút, cảm giác đau đớn ở tay đã kéo đến rồi.

“Được, cố chịu đựng nhé.” Vệ Thường Khuynh nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô: “Bây giờ không có thời gian, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài thôi.”

Dưới sự chỉ thị của Hệ thống, cộng thêm sự yểm hộ của không gian, hai người gian nan tìm tung tích của Đổng Ý Thành ở trong căn cứ. May mà Vệ Thường Khuynh đã lấy được hồ sơ cá nhân của anh ấy, bên trên có ảnh của anh ấy, nếu không vì là chuyện cơ mật, Hệ thống Tiểu Nhất cũng không cách nào có được ảnh của anh ấy cả, Tề Tiểu Tô cảm thấy mình chưa chắc có thể lập tức nhận ra được Đổng Ý Thành.

Cô xem ảnh, cảm thấy Đổng Ý Thành sau khi trưởng thành rất khác thời niên thiếu, Đổng Ý Thành trước kia gầy nhom nhom, bởi vì sầu muộn cô đơn lâu ngày, vẻ mặt anh lúc nào trông cũng ảm đạm, ngũ quan cũng vẫn chưa hoàn thiện hết. Nhưng nhìn tấm ảnh của người trên hồ sơ, lại là một người thanh niên mắt to mày rậm, vô cùng anh tuấn, hơn nữa thần sắc còn toát ra một loại kiên định, ánh mắt mặc dù trầm tĩnh nhưng rõ ràng đã nhìn ra được ánh sáng.

Đổng Ý Thành sau khi trưởng thành đã là bộ đội đặc chủng, đã rèn luyện bản thân rất tốt rồi.

Chân trời đang dần dần sáng lên, lúc này chính là thời điểm ngủ say nhất, cũng may phần lớn người trong căn cứ đều đã ngủ rồi, chỉ còn lại lính tuần tra, nếu không với số người mà bọn họ phát hiện ra, bọn họ thật sự khó mà đi nổi ở đây.

Rắc rắc.

Tề Tiểu Tô cảm thấy hình như chân mình đã đạp phải cái gì, gãy rồi.

Ở nơi yên tĩnh như vậy, tiếng động này rất rõ ràng. Cô lập tức cảm thấy không ổn, Vệ Thường Khuynh đã nhanh chóng giơ tay ra cầm lấy tay cô, lòng có cảm giác, cô lập tức đưa anh tránh vào không gian.

Một giây sau khi bọn họ tiến vào không gian, ánh sáng đèn hiện lên trong bóng tối, nhanh chóng chiếu đến vị trí vừa rồi bọn họ đứng.

Phía trước có một cái thùng rượu cực lớn.

Vừa rồi Tề Tiểu Tô còn tưởng thật sự chỉ là một cái thùng rượu, nghĩ người trong căn cứ nhiều như vậy, dùng thùng rượu to như thế hình như cũng rất bình thường.

Nhưng bây giờ xem ra, đó căn bản chính là một cánh cửa! Cánh cửa làm giống y như thùng rượu, cửa hang mở ra, có một cái hang nho nhỏ, ánh đèn chính là chiếu ra từ trong đó!

“Bọn chúng phòng thủ đúng là rất chặt chẽ.” Nét mặt Tề Tiểu Tô căng thẳng. Đúng lúc ánh đèn chiếu qua, cô nhìn thấy thứ vừa rồi chắc là bị mình đạp gãy, suýt nữa thì kêu lên thành tiếng.

Đó là một cái xương.

“Đó là một cái xương người, xương ngón tay, xung quanh còn có mấy cái nữa, là xương của hai người, đều là đàn ông, một người ba mươi mốt tuổi còn một người mười bảy tuổi....”

“Im miệng.” Mặt mũi Tề Tiểu Tô trắng bệch, loại chuyện này không cần phải giải thích rõ ràng với cô như vậy!

“Xương người.” Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói: “Nếu như người ở đây nhàn rỗi không có việc gì, thỉnh thoảng sẽ bắt người hành hạ đến chết làm trò tiêu khiển, em đừng nhìn nữa.”

Đợi ánh đèn tắt đi rồi, bọn họ mới lại đi từ trong không gian ra, tiếp tục tìm kiếm. Bởi vì lúc này bên cạnh Đổng Ý Thành không có ai, cho nên hệ thống Tiểu Nhất cũng tạm thời không tra được vị trí chính xác của anh ấy.

“Đi bên đó.” Đột nhiên Vệ Thường Khuynh chỉ một hướng: “Dựa vào bố cục của nơi này, chắc là chỗ đó.”

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Thiếu soái phân tích đúng lắm, trừ nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất có lẽ là chỗ ở của thủ lĩnh bọn chúng ra, chỗ canh phòng nghiêm ngặt thứ hai chắc là nơi bọn chúng nhốt con tin.”

Cho nên, phòng ngự ở chỗ đó cũng mạnh nhất.

Bọn họ nhanh chóng lẻn qua bên đó, quả nhiên phát hiện ra một cái hành lang rất ngắn, hai bên có bốn cánh cửa gỗ rất dầy bị khoá lại.

Phải mở cái nào đây?

Vệ Thường Khuynh cân nhắc, bước nhanh về phía trước, dán tai lên từng cánh cửa gỗ cẩn thận nghe một lượt.

“Cái này.” Anh chỉ cánh cửa phía sau nói.

Tề Tiểu Tô không hiểu lắm, như vậy có thể nghe ra cái gì chứ? Mới thế đã xác định được sao?

Hệ thống Tiểu Nhất giải thích cho cô: “Phàm đã là con tin, lúc này ngủ rồi có khả năng sẽ ngáy, mà bộ đội đặc chủng, lúc ngủ sẽ không thể nào ngáy được.”