Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 831




Vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét của Cung Phiên Long trong phòng.

Tề Tiểu Tô suy nghĩ rồi vẫn quyết định chạy nhanh vào, tìm được căn phòng truyền ra âm thanh kia, cô nhấc chân đạp bay cửa.

Rầm một tiếng, Tề Tiểu Tô đồng thời nghiêng người làm ra động tác phòng hộ, nhưng bên trong vẫn vang lên tiếng gào của Cung Phiên Long, không có gì thay đổi.

Điều này thật sự không hợp với lẽ thường.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Lão ta đã chạy rồi!”

Chạy rồi?

Tề Tiểu Tô ngẩn ra, lập tức xông vào, quả nhiên, cả căn phòng không có góc nào để trốn, toàn bộ đều là máy móc và một cái bàn thí nghiệm phía dưới trống không, đã không có một ai ở đây nữa rồi.

“Không thể nào! Không thể nào!”

Nhưng giọng Cung Phiên Long vẫn vang lên ở trong phòng, giống y như vừa rồi.

Giọng của lão ta truyền ra từ một cái máy.

“Chết tiệt, lão ta lại còn ghi âm lại!” Tề Tiểu Tô đá cái ghế bên cạnh: “Tiểu Nhất, cậu có thể tìm được lão ta không?”

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Lão ta mang theo trí tuệ nhân tạo, chắc đã dùng toàn bộ năng lượng để che đậy tung tích của mình rồi, tạm thời bản Hệ thống cũng không tìm được.”

“Vậy cứ để cho lão ta chạy như thế à, đáng ghét!” Tiểu Tô mắng một tiếng. Thật không ngờ Cung Phiên Long lại xảo quyệt như vậy, đã đến nơi này rồi, cơ quan phòng ngự đã bị phá hết rồi mà vẫn có thể chạy được.

“Ở đây chắc là có mật đạo.”

“Bỏ đi, chúng ta vẫn mau ra sau núi thôi, không thể để cho lão ta mang những thứ đó đi được!” Thứ Tề Tiểu Tô luôn nghĩ đến là bàn điều khiển phi cơ và mảnh vỡ chiến giáp của Thiếu soái.

Những thứ đó quan trọng hơn Cung Phiên Long.

“Tiểu Tô, em đang ở đâu?” Tiếng của Vệ Thường Khuynh truyền đến.

“Thiếu soái đến rồi, tốc độ thật nhanh, đúng không hổ là Thiếu soái nhà tôi.” Hệ thống Tiểu Nhất ca ngợi.

Tề Tiểu Tô nói: “Anh trai tôi cũng theo cùng đến đây.”

Nếu nói lợi hại, có thể theo kịp tốc độ của Thiếu soái, Đổng Ý Thành cũng rất lợi hại.

Hệ thống Tiểu Nhất kiêu ngạo nói: “Đó là vì Thiếu soái dẫn giỏi, hơn nữa, có thể có cơ hội đi theo Thiếu soái học tập như vậy, đó là may mắn của Đổng Ý Thành.”

Tề Tiểu Tô trợn mắt.

Được được được, là Thiếu soái nhà nó lợi hại nhất, được rồi chứ?

“Thiếu soái, chúng tôi đang ở nhà sau!” Hệ thống Tiểu Nhất lớn tiếng trả lời. Đồng thời quét qua bốn phía. “Cung Phiên Long đã tốn không ít tiền vào chỗ này, đều là khoa học công nghệ cao tân tiến nhất của thời đại này, chỗ này chắc là dùng làm phương tiện truyền đạt tạm thời cho trí tuệ nhân tạo.”

“Phương tiện truyền đạt tạm thời là cái gì?”

“Trí tuệ nhân tạo mặc dù rất lợi hại, nhưng lúc thi hành mệnh lệnh cũng cần có thiết bị và hệ thống phụ trợ để hoàn thành, giống như bản Hệ thống bây giờ nhờ vào sự giúp đỡ của cô, còn cả các mạng lưới ở chỗ các cô nữa. Bản Hệ thống có thể mượn dùng cô làm chất dẫn môi giới.”

“Ý của cậu là bây giờ lão ta bỏ những thứ này lại, tạm thời sẽ không thể sử dụng trí tuệ nhân tạo?”

“Gần như là như thế, có lẽ là lúc đến nơi này trí tuệ nhân tạo cũng bị tổn hại rồi, cho nên bây giờ không thể tự hấp thu năng lượng, không có năng lượng thì không thể làm gì được cả. Cô nhìn cái thiết bị bên kia đi, chính là dùng để nhập năng lượng.”

Tề Tiểu Tô nhìn qua, một cái máy có đồ chứa ở bên trên, có một cái ống thông ra ngoài.

Trái tim cô khẽ động, giống như nghĩ ra điều gì đó, đang định đi tới thì một bóng người lao như điện từ ngoài cửa vào, cuốn theo cả gió, kéo cô vào trong lòng.

Tề Tiểu Tô ngửi thấy hơi thở quen thuộc, cảm nhận được vòng tay quen thuộc, mũi cô cay cay, không nhúc nhích để mặc cho anh ôm.

“Khụ khụ.”

Có người ho khan hai tiếng.

Tề Tiểu Tô nghe thấy giọng anh mình, định giơ tay đẩy anh ra, Vệ Thường Khuynh khẽ buông lỏng cô ra.

“Không phải đã dặn em đừng tự ý hành động rồi sao?” Anh trầm giọng nói.

Có trời mới biết vừa rồi anh nhìn thấy thi thể bên ngoài đã sợ hãi thế nào? Rõ ràng trước đó đã trao đổi, biết cô không sao rồi, nhưng nhìn thấy tình trạng bi thảm dưới tia sáng đen kia, trái tim anh vẫn không nhịn được mà run rẩy.

Đã bảo cô cứ ở yên đó đợi anh, sao cô lại không nghe lời chứ?

Tề Tiểu Tô không ngờ anh vừa gặp cô, câu đầu tiên lại là trách cô như vậy, cô lập tức đẩy anh ra, lùi lại một bước, trừng mắt nhìn anh.

Vừa nhìn anh, sự tức giận của cô lại vơi đi một nửa.

Cằm anh mọc đầy râu, trong mắt đầy tia máu, xem ra đã rất lâu không được nghỉ ngơi rồi, nhìn vô cùng hốc hác.

Xem ra bọn họ đã ngựa không dừng vó vội vàng trở về, sau khi vội vàng trở về lại gấp rút lên núi tìm cô, đã thế còn không biết đã trải qua bao nhiêu cơ quan trên đường nữa.

Cô đau lòng quá.

Cô lại nhìn sang Đổng Ý Thành, anh cũng y như vậy.

“Anh, anh không bị thương chứ?”

Mặc dù đau lòng, nhưng vừa rồi bị anh quở trách, cho nên trong lòng Tề Tiểu Tô vẫn có chút khó chịu, nên cô hỏi thăm Đổng Ý Thành chứ không nhìn Vệ Thường Khuynh nữa.

Đổng Ý Thành sung sướng trong lòng, trái tim Vệ Thường Khuynh thì lại chua loét. Nhưng anh biết bây giờ không đúng chỗ, chỉ có thể giơ tay lên xoa đầu cô, sau đó đi về phía những thiết bị kia, quan sát tỉ mỉ.

Đổng Ý Thành đi tới trước mặt Tề Tiểu Tô, quan sát cô: “Em không sao chứ?”

“Em không sao?”

“Rốt cuộc là kẻ nào bắt em? Hắn bắt em làm gì? Người đâu?”

“Để lão ta chạy mất rồi. Lão ta muốn tìm người đàn ông trước đó em đã dẫn ở quán bar về.” Tề Tiểu Tô không muốn nói Cung Phiên Long là kẻ đối đầu với Vệ Thường Khuynh, nếu không có lẽ Đổng Ý Thành lại bám vào điểm này, cảm thấy Vệ Thường Khuynh làm liên lụy đến cô mất.

“Chạy rồi thì thôi, sau này chúng ta sẽ bắt hắn, em không sao là tốt rồi.” Đổng Ý Thành vỗ vai cô.

Tề Tiểu Tô cười với anh.

Lúc này, Vệ Thường Khuynh nói: “Mọi người ra ngoài trước đi, anh huỷ những thứ này.”

“Huỷ? Không có tác dụng gì sao?” Tề Tiểu Tô còn tưởng đồ của Cung Phiên Long ít nhiều cũng có chút tác dụng nữa cơ.

“Đối với chúng ta mà nói cấp bậc của những thứ này quá thấp, vô dụng.” Vệ Thường Khuynh phất tay với bọn họ.

Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô đi ra ngoài.

Chỉ một lát đã nhìn thấy trong phòng bốc lên tia lửa, sau đó mấy tiếng nổ vang lên, Vệ Thường Khuynh lao ra như mũi tên, ở sau lưng anh, căn phòng ngập tràn ánh lửa kia tiếp tục phát nổ, sau đó ầm một tiếng rất lớn, lửa mạnh bốc lên.

Ánh lửa chiếu sáng một mảnh trời đêm.

Căn phòng này bị phá hủy hoàn toàn.

Bọn họ chạy ra sau núi, dọc đường Hệ thống Tiểu Nhất hạ tất cả các cơ quan có thể khống chế được, những cái còn lại thì một mình Vệ Thường Khuynh xử lý hết, Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô chỉ cần đi theo sau.

Dọc đường đi, bọn họ còn nhìn thấy hai thi thể vệ sĩ của Cung Phiên Long, Tề Tiểu Tô nhận ra chính là hai gã trước đó đuổi theo cô ra sau núi.

Xem ra bọn họ thật sự chưa từng đến sau núi, đến cơ quan ở chỗ nào cũng không biết, vô tình đạp trúng.

Cung Phiên Long căn bản không đối đãi với bọn họ như người mình.

Đi sâu vào trong nữa, bọn họ nghe thấy tiếng nói chuyện.

Ít nhất có bảy tám người đang nói.

“Có phải sơn trang xảy ra chuyện rồi không? Cứ nghe thấy tiếng súng và tiếng nổ mãi.”

“Cho dù có đúng là xảy ra chuyện hay không, ông chủ đã nói rồi, nhiệm vụ của chúng ta chính là tử thủ nơi này, chuyện bên đó không liên quan tới chúng ta.”