Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 834




Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Được được được, không cười cô nữa. Bản Hệ thống nói là, bây giờ năng lượng đủ rồi, bản Hệ thống có thể hấp thu năng lượng tất cả chỗ khoáng sản này trước, đến lúc đó có thể trực tiếp truyền cho phi cơ, cũng để đề phòng ngoài ý muốn, tránh trong ba tháng cái hầm mỏ này bị người ta phát hiện, bị quốc gia thu hồi.”

“Ừ, vậy bảng điều khiển thì làm thế nào?”

“Đương nhiên là cất vào không gian rồi, chẳng lẽ cô còn định để nó ở đây à?”

“Sợ là không gian không vừa ấy chứ?”

“Đành phải để lên giường thôi, cứ chất đống những thứ này trước đã.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Đợi đã, điều quan trọng nhất mà bản Hệ thống nói không phải là chuyện này!”

“Vậy là cái gì?”

“Ý của bản Hệ thống là, năng lượng đủ rồi, bản Hệ thống có thể kết nối với Thiếu soái, có thể trả lại quyền điều khiển cho Thiếu soái rồi.”

Tề Tiểu Tô ngẩn ra. “Vậy là, cậu có thể ra khỏi đầu tôi để quay về chỗ Thiếu soái rồi ấy hả?”

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Chỗ này năng lượng rất lớn, theo lý mà nói thì có thể.”

Sống chung với Hệ thống Tiểu Nhất một năm, cô đã quen lúc nào cũng có một giọng nói trong đầu như vậy rồi, đột nhiên nói phải tách ra, Tề Tiểu Tô vẫn có chút không phản ứng kịp.

Vệ Thường Khuynh kiểm tra xong chiến giáp trong hai cái rương kia, phát hiện đúng là đồ của anh thật, anh mừng rỡ trong lòng, đang xoay người lại định nói với Tề Tiểu Tô, lại thấy vẻ mặt cô hơi kỳ lạ đứng ở đó, không biết đang suy nghĩ gì, anh lập tức đoán ra No1 đã nói gì với cô rồi.

Anh đi tới, vỗ nhẹ lên đầu cô, nói: “Tô ngốc nhà anh đang xoắn xuýt chuyện gì thế?”

Cái gì mà Tô ngốc...

Tề Tiểu Tô trợn mặt, nói: “Anh mới ngốc, cả nhà anh đều ngốc cả.”

“A, em cũng là người nhà anh đấy.”

Nói như vậy là tự mắng mình luôn rồi à? Tề Tiểu Tô lại trừng anh một cái.

“Để anh đoán xem, là No1 nói có thể trở về chỗ anh rồi đúng không?” Vệ Thường Khuynh nói.

Cả người, cả Hệ thống đều kinh ngạc.

“Ui chao, không hổ là chủ nhân của bản Hệ thống, đoán rất chính xác!”

“Sao anh lại biết?”

Vệ Thường Khuynh lắc đầu bật cười: “Anh đâu có ngốc. Ở đây năng lượng quả thực rất dồi dào, đủ để sửa chữa kết nối giữa anh và Hệ thống, nó làm sao có thể bỏ qua được? Có điều, trước tiên cứ để nó ở chỗ em đã, đợi sau khi em cường hóa lần ba xong rồi hãy nói.”

“Đúng vậy, còn phải cường hóa lần ba nữa, sao bản Hệ thống lại quên mất được nhỉ.”

Tề Tiểu Tô cười hì hì.

Cô nhìn Vệ Thường Khuynh, không nhịn được giơ tay lên véo eo anh một cái. Không tại sao cả, chỉ là vì quá cảm động, muốn động vào anh để bày tỏ chút thôi. Có thể lấy lại hệ thống nghịch thiên như vậy, nhưng anh lại không vội chút nào, điều này chứng tỏ anh thật sự đặt cô lên vị trí đầu tiên.

Nhưng người nào đó lại muốn xuyên tạc ý của cô: “Hả? Muốn rồi à? Chỗ này không thích hợp, về nhà nhé.”

Tề Tiểu Tô phản ứng lại, không nhịn được nhấc chân lên đá anh.

“Vệ! Thường! Khuynh! Anh nói linh tinh cái gì thế hả?”

Vệ Thường Khuynh cười tránh vội ra: “Được được được, là anh muốn.”

“Anh còn nói nữa à!”

“Hai người đủ rồi đấy! Có thể chú ý đến tâm tình của bản Hệ thống một chút được không hả?” Hệ thống Tiểu Nhất kêu lên.

“Được rồi được rồi, mau làm đi.” Vệ Thường Khuynh giơ tay ôm lấy cô: “Để Hệ thống hấp thu năng lượng trước, cả mỏ khoáng sản thế này có lẽ sẽ cần một khoảng thời gian dài. Anh ra ngoài nói chuyện với A Thành một lúc, tránh cho cậu ta tưởng chúng ta thật sự làm gì ở trong này. Có chuyện gì thì em hô lên nhé.”

“Anh ra ngoài đi!”

Tề Tiểu Tô đẩy anh một cái.

Vệ Thường Khuynh đi ra ngoài.

Lúc này Đổng Ý Thành đã kéo mấy gã ở bên ngoài sang một bên, rồi ngồi xuống cạnh bàn, mở bia ra uống, một chân giẫm trên ghế, thỉnh thoảng quét mắt qua đây.

Thấy chỉ có một mình Vệ Thường Khuynh đi ra, anh liền hỏi: “Tiểu Tô đâu? Bên trong có thứ gì thế?”

Vệ Thường Khuynh nói: “Cô gái kia nhịn một ngày chưa vào nhà vệ sinh rồi, khụ khụ.”

Đổng Ý Thành cứng người lại.

“Bên trong cũng không có gì, chỉ là khoáng thạch, khoáng thạch hiếm.”

“Khoáng thạch hiếm? Phong phú lắm à?”

“Ừm, rất phong phú.”

Đổng Ý Thành đứng lên: “Có phải báo cáo lên không?”

“Báo cáo lên đâu?” Vệ Thường Khuynh hỏi ngược lại.

“Chẳng lẽ anh muốn chiếm những thứ này như những kẻ đó à?” Đổng Ý Thành cau mày nói. Anh khác Vệ Thường Khuynh, anh là người một lòng trung thành với quốc gia, cho nên trong nhận thức của anh, nếu đã phát hiện ra chỗ khoáng thạch hiếm này thì cần phải báo cáo lên cho nhà nước.

Vệ Thường Khuynh có thể hiểu được anh.

Nhưng, nói từ một phương diện nào đó, Liên minh các hành tinh chính là tương lai của đất nước này, anh cần những năng lượng này để trở lại Liên minh các hành tinh, điều anh cần đền đáp chính là đất nước này trong tương lai.

“Tôi cần những thứ này.” Anh nói thẳng.

“Anh cần?” Đổng Ý Thành không hiểu lắm, anh cần những khoáng thạch này làm gì? Chẳng lẽ anh cũng muốn đổi nghề rồi? Không phải là mới nhận Ám Mang rồi đấy sao?

“Đúng, tôi cần.” Vệ Thường Khuynh nói: “Cụ thể cần để làm gì thì cậu không cần hỏi.”

Đổng Ý Thành im lặng.

Vệ Thường Khuynh nói: “Sắp tới, Ám Mang sẽ có ba tháng huấn luyện đặc biệt, tôi sẽ lập kế hoạch huấn luyện đặc biệt cho mọi người, đến lúc đó cậu sẽ đảm nhiệm chức đội phó.”

Anh đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó anh phải đi, phải chọn ra một người có thể thay thế anh trong Ám Mang, Đổng Ý Thành là đối tượng thích hợp nhất, nhưng vẫn phải tăng cường thêm mọi mặt nữa, vừa vặn ba tháng này cho bọn họ cùng huấn luyện với Tiểu Tô, hỗ trợ lẫn nhau. Tiểu Tô cũng cần luyện tập với bọn họ, mà Tiểu Tô sẽ kích thích bọn họ hơn.

Địa điểm trước đó anh đã chọn xong rồi, hơn nữa đã lập kế hoạch bắt đầu khởi công, rất nhanh sẽ có thể hoàn thành rồi.

Đổng Ý Thành nghe lời này của anh cứ cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng lại không nghĩ ra được là không đúng chỗ nào.

Lúc này Tề Tiểu Tô đang cất những thứ kia vào trong không gian, giường chắc chắn không thể ngủ nữa rồi, đồ đều đã chất đầy không gian, đi vào chỉ có thể tìm tạm chỗ nào để ngồi thôi.

May mà cô cũng không suốt ngày trông chờ vào không gian để ngủ, những thứ này để trong không gian vẫn an toàn hơn.

“Bây giờ bắt đầu hấp thu năng lượng chứ?”

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Cô đi đến gần cửa đi, một lát nữa chắc hầm mỏ sẽ sụp xuống, cô phải chú ý một chút, bất cứ lúc nào cũng chạy được ra ngoài ngay.” Đừng để đến lúc đó bị chôn sống.

Tề Tiểu Tô vội vàng lui ra ngoài, đến cạnh cửa, đã có thể nghe được tiếng nói chuyện của Đổng Ý Thành và Vệ Thường Khuynh rồi.

Cô khẽ dựa trán lên tường.

Hệ thống Tiểu Nhất hô một tiếng: “Khoáng sản ở đây đúng là phong phú, trước đây chưa từng thấy... được hời to rồi!”

Sau đó, Tề Tiểu Tô cũng cảm nhận được một cơn choáng váng trước giờ chưa từng có.

Trước kia lúc hấp thu năng lượng chưa từng bị như vậy, lần này năng lượng giống như ùn ùn không dứt, như mãi không hấp thu xong được, điều này khiến cho đầu cô càng ngày càng trướng, càng ngày càng choáng váng, cuối cùng cô trượt ngã xuống đất, chỉ có thể nghiến răng chống đỡ.

“Dự trữ được càng nhiều năng lượng thì đến lúc đó nếu phi cơ của Thiếu soái gặp phải các tình huống trong không gian sẽ càng có thể kiên trì lâu hơn.” Hệ thống Tiểu Nhất giải thích một câu. Không phải nó tham lam.

“Tiếp tục đi, tôi có thể trụ được.”

Thấy nó nói vậy, Tề Tiểu Tô nào nỡ từ bỏ.

Lúc này cô nghe thấy Đổng Ý Thành gọi: “Tiểu Tô! Sao lại lâu thế? Em trả lời đi!”

Anh đợi lâu như vậy, cứ cảm thấy không đúng lắm, trực tiếp gọi lên.