Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 976




“Ai quan tâm cô ta muốn nói gì chứ.” Vệ Thường Khuynh đanh giọng.

Điều anh cảm thấy kỳ quái là thái độ của Thủ trưởng đối với anh.

Đừng tưởng rằng anh không nhìn ra được chỗ kỳ lạ. Vừa rồi Thủ trưởng ban chấp hành vẫn luôn hướng ánh mắt về phía bên này, muốn anh không chú ý tới cũng khó.

Lại nghĩ tới chuyện trước kia mẹ anh tới tìm Thủ trưởng, Vệ Thường Khuynh thấy cảm xúc của mình không được tốt lắm.

Anh không hề hi vọng thân phận của mình quá mức phức tạp.

Mà phiền nhất chính là mấy cái chuyện ngớ ngẩn hiện tại.

Tề Tiểu Tô liếc nhìn anh rồi lại tiếp tục nghe tiếp.

Thủ trưởng cũng hỏi. “Viện Viện, rốt cuộc thì con muốn nói gì?”

“Cậu à, con nghĩ thế này.” Phương Viện Viện nói: “Con cảm thấy, với bản lĩnh của Vệ Thường Khuynh, anh ấy chắc chắn chưa chết, con còn đoán anh ấy đang ẩn nấp ở nơi nào đó chờ cơ hội quay trở lại. Chỉ có điều, Liên minh đối xử với anh ấy như thế, anh ấy có cảm thấy giận không? Cậu à, con cảm thấy cậu bây giờ cần phải nghĩ cách thả tin tức ra đi, ít nhất cũng phải lộ được ra ý là cậu đứng về phía anh ấy, nếu không đến lúc anh ấy lén quay trở lại Liên minh để báo thù, rất có thể sẽ hận cả cậu và liệt cậu vào trong danh sách kẻ thù của anh ấy đấy.”

Thủ trưởng ban chấp hành: “…”

Vệ Thường Khuynh: “…”

Tề Tiểu Tô: “Phụt.”

“Cô Phương Viện Viện này thú vị ra phết.” Hệ thống Tiểu Nhất không nhịn được phải bật cười.

“Đúng vậy, có thể nói cô ấy là người duy nhất ở Liên minh tin tưởng vào năng lực của anh và cũng là người duy nhất có niềm tin vững chắc rằng anh không chết.” Tề Tiểu Tô liếc mắt sang Vệ Thường Khuynh, cố nín cười, lại nói: “Mà cô ấy nói cũng có một phần đúng đấy chứ, anh nhìn anh bây giờ xem, chẳng phải là lén quay về đấy à?”

Vệ Thường Khuynh cất lên giọng nói lạnh lùng: “Anh ghi hận Thủ trưởng làm gì? Anh luôn luôn hiểu rõ lập trường của ông ấy.”

Dưới tình huống khi đó, anh cũng biết Thủ trưởng không có cách nào để nói đỡ cho anh cả.

Mà bỏ qua một bên không nói những cái khác, Thủ trưởng ban chấp hành cũng là một người lãnh đạo rất có trách nhiệm đối với Liên minh, dưới sự phân tranh quyền lực trong nội bộ của Liên minh như vậy mà ông ấy vẫn có thể định ra được rất nhiều quyết sách có lợi cho sự phát triển của Liên minh, một lãnh đạo như vậy, anh hận ông ấy làm gì?

Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: “Thiếu soái, tôi đã tra được tin tức mới nhất, vì không truy tìm được hành tung của mọi người nên Bành Khố Các cáo ốm, nói không cách nào làm nhiệm vụ được.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Vệ Thường Khuynh thay đổi.

“Đúng là kẻ vô liêm sỉ! Tinh tặc đột kích mà hắn còn có thể giả bệnh không tiếp nhận nhiệm vụ?” Tề Tiểu Tô không dám tin vào tai mình. Thế còn gọi là quân nhân sao?

Không phải vẫn nói quân lệnh như núi à?

Rốt cuộc thì Tướng quân Mali và Tướng quân Mạt dung túng hắn thành cái dạng gì vậy?

Cho dù là ở thế kỷ 21, nói điều này ra cũng không ai dám tin.

“Tướng quân Mali và Tướng quân Mạt đâu?”

“Bọn họ đã phái hai chiến đội khác đi rồi, chiến đội Phi Tinh và chiến đội Long Toàn.”

Vệ Thường Khuynh nhíu mày. “Chiến đội Phi Tinh? Kinh nghiệm tác chiến của Phi Tinh không đủ, mà chiến đội Long Toàn chủ yếu lo ngăn chặn phía sau, nếu người tới thật sự là Brien thì bọn họ tuyệt đối không cản nổi hắn ta.”

Tề Tiểu Tô không hiểu: “Bộ phận phòng ngự không phận không cách nào chặn được chúng sao?”

Bốn mươi mốt chiếc phi cơ chưa được cấp phép làm sao có thể ngang nhiên tiến vào không phận Liên minh? Chẳng phải trước khi tiến vào được, chúng đã bị đánh thành tro rồi à?

Tiểu Nhất nói: “Hiện tại chiến đấu đều dựa vào hệ thống cùng kỹ thuật, những gã tinh tặc kia đều dùng thù lao với mức giá trên trời chiêu mộ các hacker mạnh nhất để công kích và đột phá mạng lưới phòng ngự của các quốc gia. Trong tay Brien có bốn cao thủ hacker cấp đỉnh, hắn muốn chọc phá mạng lưới phòng ngự không phận rất dễ dàng.”

“Tốc độ bay của phi cơ rất nhanh, chỉ cần chặn hệ thống khoảng ba giây thì bốn mươi mốt phi cơ đó đã có thể tiến vào không phận được rồi.” Vệ Thường Khuynh nói.

Lịch sử phát triển cho đến bây giờ, luôn có một ít thế lực hoặc một vài thiên tài không cam lòng bị quản thúc, trói buộc trong một quốc gia, cho nên đứng lên làm phản, tụ lại cùng một chỗ, trở thành tinh tặc.

Một thế lực tinh tặc lớn, thì cho dù là tài lực hay trí lực của các nhân viên đều chưa chắc đã kém hơn so với một quốc gia, cho nên luôn có quốc gia bị tinh tặc chọc phá phòng ngự, chuyện này cũng làm mọi người nhức đầu vô cùng.

Khoa học ngày càng tiến bộ, thì càng thâm nhập và thăm dò được càng sâu vào trong vũ trụ, cũng ngày càng tìm được nhiều hành tinh thích hợp cho con người sống sót, cho nên chẳng ai nguyện ý bị ở lại trên một địa cầu đã bị tàn phá đến mức này cả, họ đều muốn hướng đến phát triển những hành tinh khác, đó là mục tiêu của rất nhiều quốc gia và lũ tinh tặc.

Hơn nữa, đúng là đã có mấy quốc gia lớn đã thành công trong việc thực hiện mục tiêu này.

Cũng chính vì vậy, mạng lưới phòng ngự không phận hiện tại cũng không được cố định hóa và bản đồ hóa như ở thời thế kỷ 21 nữa.

Brien là một trong ba kẻ cầm đầu tinh tặc lớn nhất, gã luôn luôn dùng kỹ thuật cao và sức mạnh để làm nổi bật tiếng tăm của mình, gã là loại người dù không chiếm được, hay không đạt được mục đích thì trước khi đi cũng phải đánh cho địa bàn của đối phương tan hoang.

Chiến đội Phi Tinh và Long Toàn không thể cản được gã này.

Chắc chắn Bành Khố Các nắm được điểm này, hắn cảm thấy mình là người duy nhất có thể đối phó được Brien, cho nên bây giờ hắn muốn dùng cách này để đe dọa phía quân đội, hoặc có thể nói là đe dọa Thủ trưởng ban chấp hành.

Quả nhiên, anh vừa suy đoán ra thì trợ lý Triệu gọi đến.

Thủ trưởng tiếp điện thoại, sắc mặt ông thay đổi, cuối cùng là cố áp chế lửa giận xuống, ông đi tới nói với Vệ Thường Khuynh: “Bành thiếu cáo ốm không nhận nhiệm vụ, hắn nói là…”

Ông liếc nhanh qua Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô hiểu ngay.

“Vì tôi sao?”

“Hắn nói nguyên văn, thân là Thiếu tướng của Liên minh mà không cách nào che chở được cho lính của mình, để bọn họ bị thương lại không cách nào đưa kẻ gây thương tích ra công lý, cho nên suy nghĩ quá nhiều dẫn đến đau đầu khó chịu…”

Quân Lương nghiến răng mắng: “Vô sỉ!”

Hắn ta có biết xấu hổ không vậy?

Lời này chẳng phải đang trần trụi nói là, nếu muốn bảo tôi đi đối phó với Brien thì giao Tề Vân Diên ra đây à?

Thân là Thiếu tướng trong quân đội, vậy mà lại đem chuyện ân oán cá nhân đặt chung với chuyện quốc gia đại sự, còn uy hiếp cả lãnh đạo, hắn quá vô liêm sỉ rồi đấy! Loại người này sao có thể làm Thiếu tướng được?

Hạ Kế Dao không nhịn được nữa, cắn răng nói: “Chẳng lẽ cứ mặc cho hắn phách lối như vậy sao?”

“Các cậu xem đi, hiện tại chiến đội Phi Tinh và Long Toàn đã xuất phát rồi, tôi nghe nói nửa năm qua họ huấn luyện cũng rất khắc khổ, tôi chỉ hi vọng sự tiến bộ của họ đủ để đối phó với Brien.” Thủ trưởng ban chấp hành thở dài.

“Chắc chắn Phi Tinh và Long Toàn chưa thể ứng phó được với Brien đâu, gã đó trời sinh tính tình ngang ngược, là thứ không biết sợ chết bao giờ, gã dám một mình xông thẳng vào quân đội của một nước, sợ rằng mấy đứa nhóc trong Phi Tinh và Long Toàn vừa gặp gã thôi đã không ứng phó được rồi.” Xa Vũ cũng rất lo lắng.

Tề Tiểu Tô lại không hiểu, quân đội của một quốc gia lớn như Liên minh chẳng lẽ lại để cho người khác xóa bỏ uy phong của mình một cách dễ dàng như thế sao?

Brien dù có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì chẳng phải cũng chỉ là một đội quân hoang dã thôi sao?

“Cô không biết đấy thôi, tinh tặc thời nay ghê gớm lắm rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất thấy cô không hiểu, nên giải thích: “Giữa quốc gia và quân đội luôn có quan hệ kiềm chế lẫn nhau, tỉ như nếu phát hiện một hành tinh nào đó có chứa khoáng thạch, quốc gia nào phát hiện trước thì chắc chắn họ sẽ giấu nhẹm đi, còn tung một chút hỏa mù, một khi có tin tức lộ ra, thì phải dựa theo luật lệ phân chia khoáng sản của hành tinh để chia cho các quốc gia xung quanh, nhưng đám tinh tặc thì khác, bọn chúng không cần nhìn vào luật lệ nào cả, cứ thế mà khai thác thôi, nếu bọn chúng phát hiện ra hành tinh nào có khoáng thạch sẽ chiếm luôn thành của mình, sau đó đem ra chợ đen giao dịch kiếm được một món lớn. Cho nên, ba nhóm tinh tặc đứng đầu vũ trụ cũng là những tổ chức giàu nứt đố đổ vách.”