Kế Hoạch Tóm Gọn Lão Sư Tạc Mao

Chương 27




(Dung chi tục phấn: chỉ hạng son phấn tầm thường)

Tô Nam thấp thỏm bất an dâng lên cho mẫu thân đại nhân một ly trà ngon, nhìn sắc mặt cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống ở bên cạnh Nguỵ Khiêm Ngữ, cũng rất cẩn thận mà cách một khoảng cách nhất định.

“Ngươi là đồng sự của Nam Nam? Nghe nói Nam Nam nhà chúng ta hại ngươi bị thương, trong nội tâm của ta vô cùng lo lắng.” Tô mụ mụ cười đến rất ung dung, mang trên mặt rõ ràng áy náy, “Đứa nhỏ này từ nhỏ làm việc không biết nặng nhẹ, luôn gặp rắc rối, luôn để cho ta phiền lòng! Không nghĩ tới bây giờ lớn rồi còn liên lụy người khác!”

“Bá mẫu gọi ta tiểu Ngụy là tốt rồi! Kỳ thật cũng không trách Tô lão sư, hơn nữa thương thế của ta cũng đã không có gì đáng ngại! Bình thường cũng là Tô lão sư chiếu cố chỉ điểm ta, cảm kích còn không kịp đây này.” Nguỵ Khiêm Ngữ sờ không được ý đồ Tô mẫu, khách khí mà đáp lại.

“Tiểu Ngụy ah! Thương thế của ngươi đã không có vấn đề gì lớn rồi, như vậy Nam Nam cũng không thích hợp ở đây nữa, hơn nữa một tháng này ra, Nam Nam còn chưa về nhà lần nào, ta cùng bố của hắn rất là nhớ hắn đấy.” Tô mẫu cũng không khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà nói ra ý đồ chính mình đến, lời nói mặc dù khách khí, nhưng lại chân thật cường ngạnh.

“Mẹ!” Tô Nam không nghĩ tới mẫu thân đại nhân nhà mình thứ nhất là đem chính mình bắt trở về, trực tiếp kích động mà đứng lên, lo lắng tình cảm bộc lộ trong lời nói, rồi lại không biết nên nói như thế nào thuyết phục mẹ.

Nguỵ Khiêm Ngữ kéo Tô Nam, ra hiệu hắn ngồi xuống, bình tĩnh một chút, Tô Nam bĩu môi, thành thành thật thật mà ngồi xuống, Tô mẫu thấy vậy, sắc mặt trở nên âm trầm.

“Xem ra, bá mẫu hẳn là biết rõ chút gì đó đi?” Thản nhiên mà nhìn Tô mẫu, Nguỵ Khiêm Ngữ lúc này ngược lại không có lo lắng như vừa rồi, dù sao đối phương đã biết, giấu diếm nữa ngược lại lộ ra chột dạ. Bất quá không nói, nhạc mẫu tương lai thật đúng là nhân vật lợi hại!

Tô mẫu ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng lập tức biến mất, ngữ khí lại bắt đầu trở nên cường ngạnh: “Nam Nam từ nhỏ mơ mơ màng màng, không hiểu được con đường này gian khổ, nhưng là ta làm mẫu thân, tuyệt đối không hi vọng hắn về sau trôi qua khổ cực như vậy, cả đời đều không ngẩng đầu được lên!”

Nguỵ Khiêm Ngữ trong mắt lộ ra kiên định, nghiêm túc nhìn Tô mẫu, “Có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn bị bất luận ủy khuất gì!”

Tô mẫu nhìn Nguỵ Khiêm Ngữ, không nói gì, tựa hồ đang phán đoán đối phương nói thật hay giả.

Tô Nam trì độn cũng phát hiện không khí giữa hai người có chút không ổn, bất quá lại không rõ bọn hắn đến tột cùng đang nói cái gì, chỉ có thể khẩn trương xoắn xuýt nhìn một chút cái này, lại ngó ngó cái kia, không biết nên làm những gì.

Thò tay đâm đâm Nguỵ Khiêm Ngữ, đối phương chỉ là trấn an vỗ vỗ tay của hắn, con mắt như trước nhìn Tô mẫu, không nhượng bộ.

Cmn! Các ngươi đây là đang chơi trốn tìm sao! ! Đối với nội dung nói chuyện hoàn toàn không có nhận thức các loại, hài tử như lọt vào trong sương mù còn bị bài trừ bên ngoài biểu thị rất khổ bức ah có được hay không! !

Bình tĩnh mà đè xuống tâm tình bành trướng muốn tạc mao gào thét, Tô Nam đem đối tượng đổi thành mẫu thân đại nhân nhà mình, mở to đôi mắt, tội nghiệp mà nhìn Tô mẫu.

Nghe nói như vậy thoạt nhìn rất đáng yêu, cho nên khi còn bé mỗi lần Tô Nam nghĩ muốn cái gì, chỉ cần bày ra biểu lộ này, Tô mẫu đều nhịn không được đáp ứng yêu cầu của hắn. Bất quá từ sau khi vào trường cấp 3, hắn không còn làm như vậy nữa, hiện tại… hắn nhẫn!

Ai ngờ mẫu thân đại nhân lãnh diễm cao quý nhìn Tô Nam, nhàn nhạt mà nhổ ra một câu: “Đều lớn đùng ra đấy còn bán manh! Ngu xuẩn chết rồi!”

Tô Nam đã bị lời nói ác độc công kích, HP (điểm sinh lực, máu) giảm phân nửa, mất đi năng lực chiến đấu.

“Xem khí chất của ngươi, gia thế có lẽ không tầm thường a?” Tô mẫu rốt cục đình chỉ cùng Nguỵ Khiêm Ngữ mắt to trừng mắt nhỏ, nâng chén trà lên ưu nhã mà uống một ngụm.

Mặc dù lời nói tương đối mịt mờ, Nguỵ Khiêm Ngữ vẫn là lập tức lý giải ý tứ Tô mẫu muốn biểu đạt, “Trong nhà là trong nhà, ta là ta, ta có công ty của mình, hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt của bọn hắn. Hơn nữa, ta cũng không nỡ để cho hắn ủy khuất. Ta là thật tâm yêu hắn!”

“Thế nhưng nếu như các ngươi thật sự cùng một chỗ, tương lai không thể kết hôn cũng sẽ không có hài tử, cái này cũng không sao cả?” Tô mẫu tiếp tục đặt câu hỏi.

Nguỵ Khiêm Ngữ cũng lấy ra mười phần kiên nhẫn: “Ta đối với nữ nhân không có cảm giác, cho nên chưa từng nghĩ tới kết hôn sanh con, không có cảm tình hôn nhân chỉ tạo nên một gia đình bất hạnh, cho dù đã có hài tử cũng sẽ chỉ làm sinh hoạt hài tử trở thành bi kịch. Nếu như ta cùng Tô Nam về sau muốn hài tử, cũng hoàn toàn có thể đi nhận nuôi một đứa.”

Cái gì? ! Nguyên lai bọn hắn thảo luận chính là chung thân đại sự của ta! Tô Nam rốt cục nghe rõ nội dung nói chuyện cụ thể, cả người triệt để cuồng loạn rồi! Ngây ngốc mà há to miệng, hoàn toàn sợ ngây người, “Cái này… Cái này không khoa học! Mẹ ngươi như thế nào biết được sự tình của ta cùng Nguỵ Khiêm Ngữ? !”

Tô mẫu nhìn nhi tử ngốc nhà mình, rối rắm thở dài một hơi, thần sắc phức tạp mà nhìn Nguỵ Khiêm Ngữ, “Ngươi xác định ngươi cùng với con ta cùng một chỗ? Nếu không, hãy suy nghĩ một chút? Thật sự, ta là vì muốn tốt cho ngươi.”

Bỏ qua mẫu thân đại nhân nhà mình đối với chính mình ghét bỏ, Tô Nam một nhát nhào vào trong ngực Nguỵ Khiêm Ngữ, gắt gao ôm lấy đối phương, hung thần ác sát mà uy hiếp nói: “Không được cân nhắc! Dám không quan tâm ta ta sẽ quánh chết ngươi!”

Nguỵ Khiêm Ngữ buồn cười vỗ vỗ lưng Tô Nam, bất đắc dĩ nhìn Tô mẫu, “Bá mẫu, ngươi xem vì an toàn bản thân, ta chỉ có thể đi một con đường này thôi!”

Tô mẫu nhìn hành vi con mình không có tiết tháo không có giới hạn như thế, cảm giác mặt mũi mình hoàn toàn bị ném đi rồi, cũng nhịn không được nữa bạo phát: “Ngươi tên tiểu tử thúi! Đem lão nương không tồn tại à? ! Trước mặt ta yêu thương nhung nhớ thanh tú ân ái cái gì có phải là quá lâu không có giáo huấn ngươi ngứa ngáy rồi đúng không! !”

Sờ sờ lỗ tai bị nhéo đau, Tô Nam bất mãn mà lầm bầm: “Ngươi cùng cha ta thanh tú ân ái làm ta cũng sắp đau mắt hột rồi đây!”

“Ai kêu chính ngươi ở trong nhà làm bóng đèn! Ta còn không có chê ngươi chướng mắt đâu!” Tô mẫu ghét bỏ nhìn thoáng qua con mình, quay đầu nhìn Nguỵ Khiêm Ngữ, vẻ mặt ôn hoà nói: “Tiểu Ngụy ah! Bá mẫu xem ngươi là tuổi trẻ tài cao, vừa rồi chỉ là muốn khảo nghiệm ngươi, hiện tại, ta sẽ đem Nam Nam giao cho ngươi! Có thời gian sẽ tới trong nhà một chuyến, bá phụ bên kia ta sẽ giải quyết. Nhớ kỹ! Lễ vật ngàn vạn lần đừng quá quý trọng! Tùy tiện mua đồ trang sức gì đó là được rồi!”

Nguỵ Khiêm Ngữ lần đầu tiên phát hiện ra… so sánh với nhạc mẫu, Tô Nam chính là sức chiến đấu chỉ có 5 cặn bã.

Thật là thân sinh ta chín tháng mười ngày sao? Xác định không phải tùy tùy tiện tiện nhặt một đứa trẻ bị vứt bỏ tại ven đường? Xác định không phải là tình nhân cha ta sinh sau đó cho ngươi dưỡng? Không ngừng trực tiếp biểu thị đối với ta các loại ghét bỏ, hình như có chút hung tàn ah!

… Hơn nữa… Mẹ, ngươi thái độ trước sau có thể hay không thay đổi quá là nhanh a? ! Ngươi như vậy trắng trợn yêu cầu tặng lễ thật sự đại trượng phu sao? Trước kia cha chính trực cơ trí sao lại nhìn trúng mẫu thân được chứ? Nhất định là ta mở mắt phương thức không đúng! ! Té ngã!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lục Nguyệt viết thực khó coi như vậy sao? Đều không có người bình luận T_T