Kế Hoạch Trả Thù "Tiểu Tam"

Chương 11




Chuyện của Hồ Thiến bị người ta truyền lên trên mạng.

Nghe nói ngày hôm đó cô ta đã được đưa vào bệnh viện.

Đứa con của cô ta đã bị sảy rồi.

Rất nhanh chuyện này đã trở thành một bê bối không nhỏ, các nhà đài lớn đều đưa tin liên quan.

Tôi từng nghĩ ra vô số cách báo thù, một trong số đó chính là làm giống hành động của cô ta.

Đến công ty và nhà cô ta làm loạn.

Nhưng tôi chỉ là một sinh viên bình thường.

Có thể tạo nên được sóng to gió lớn gì chứ?

Kể từ ngày đầu tiên cô ta và Cố Hữu Quốc ở bên nhau thì chắc chắn đã nghĩ xong cách để thoát thân và rút lui an toàn rồi.

Cô ta sẽ nói với người khác rằng đây chỉ là một hiểu lầm.

Nói với người khác rằng tinh thần tôi thất thường.

Cùng lắm thì cô ta sẽ xin nghỉ việc, ly hôn rồi trở về tiếp tục ân ái tình cảm với Cố Hữu Quốc.

Tôi đã nghĩ rất lâu rất lâu, lâu đến mức chính bản thân tôi cũng điên lên thành ma quỷ rồi.

Lâu tới mức nỗi hận khiến tôi chắc chắn phải đẩy Hồ Thiến tới bước đường cùng.

Cho đến khi gặp được Lâm Thanh Phong.

Người đàn ông mà tôi vừa nhìn đã nghĩ ngay rằng Hồ Thiến chắc chắn sẽ không nỡ ly hôn.

Anh không yêu Hồ Thiến, ngay từ đầu tôi đã biết rồi.

Nhưng chỉ cần Hồ Thiến yêu anh ta là đủ rồi.

Yêu tiền của anh thôi cũng được.

Tôi ẩn náu một năm, lúc nào cũng làm rơi một thứ gì đó ở cửa tiệm hoa của Lâm Thanh Phong.

Cuối cùng cũng khiến Hồ Thiến hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với Cố Hữu Quốc.

Biến số duy nhất trong đây, chính là Lâm Thanh Phong.

Khi tôi về nhà thì Lâm Thanh Phong đã không còn ở đây nữa rồi.

Trong này được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ tươm tất, trong bình vẫn còn hoa mà hôm qua anh mang về.

Rõ ràng là hoa mới mang về ngày hôm qua mà lại trông như sắp héo tàn vậy.

Tôi vừa ngồi xuống sô pha thì điện thoại reo lên.

Là điện thoại Cố Hữu Quốc gọi tới.

Tốc độ lan truyền tin tức trên mạng quả nhiên rất nhanh.

Tối nhấn nút nghe rồi vẫn vứt điện thoại sang một bên.

“Con đã làm những gì vậy hả!” Trong giọng nói của ông ta mang theo sự phẫn nộ cuồn cuộn ngất trời.

Thật đúng là buồn cười.

Chuyện tới nước này rồi mà ông ta vẫn còn dám nổi giận.

Tay tôi nhẹ nhàng nhấn lên trên sô pha: “Chẳng phải ông biết hết rồi sao?”

“Không ngờ tới đúng không? Ông dùng số tiền bồi thường của mẹ để đi bao dưỡng một người đàn bà bên ngoài, đi vu cáo hãm hại chính con gái của mình vì một người đàn ông khác.” Tôi cười giễu cợt một tiếng, “Đây là tình yêu của ông sao?”

“Hay là, ông thương xót cho đứa con còn chưa kịp chào đời của ông hơn nữa kìa?”

Trong điện thoại truyền tới tiếng thở mạnh.

Một lúc sau, lại truyền tới âm thanh.

“Cố Nhất Hoà, tại sao con lại biến thành dáng vẻ như vậy chứ.” Giọng nói của Cố Hữu Quốc có chút suy yếu, Chắc là thở gấp rồi, “Con trước kia rất ngoan ngoãn cơ mà.”

Trước kia đúng là tại vì tôi quá ngoan ngoãn.

Cho nên mới không bảo vệ được mẹ.

Điện thoại của Cố Hữu Quốc bị cúp chưa được bao lâu thì điện thoại của dì lại gọi tới.

Tôi do dự một hồi rồi mới nghe điện thoại.

Bởi vì tôi không biết sẽ nghe được gì từ miệng dì ấy.

Tôi có chút sợ hãi.

Sợ rằng sẽ nghe được những lời mình không mong muốn. 

Trên thế giới này, chỉ còn dì ấy là người giống với mẹ tôi nhất.

Điện thoại vừa được bắt máy thì đã truyền tới tiếng khóc của dì.

“Cái đứa bé ngốc này.” Tiếng khóc nức nở của dì ấy vẫn không ngừng.

Dì đã khóc rất lâu trong điện thoại.

Vừa nói tôi bướng bỉnh giống y hệt mẹ tôi, vừa mắng tôi rằng chuyện gì cũng giấu ở trong lòng.

Cuối cùng dì ấy nói rằng sẽ mãi yêu tôi, đợi tôi trở về nhà.

Bất tri bất giác trời đã tối rồi.

Tôi làm ổ ở trên sô pha, đột nhiên cảm thấy bản thân rất lạnh.

Lạnh tới mức nước mắt cứ không kìm được mà rơi xuống.

Tối nay tôi lại mơ thấy mẹ.

Buổi chiều ngày ba mươi Tết, khi tôi đang trên đường đi về nhà thì nhìn thấy chiếc xe xịn với tốc độ như tên bắn đang lao về phía trước chuẩn bị đụng phải mẹ.

Tôi chạy như bay tới muốn đẩy mẹ ra, như thể không cần mạng nữa.

Mẹ thì lại cố gắng hết sức đẩy tôi ra.

Ồ.

Hóa ra không phải tôi đang ở một bên đường.

Hóa ra tôi có thể nhìn thấy rất rõ ràng nước mắt ở khóe mắt mẹ như vậy, là bởi vì tôi đứng cạnh mẹ.

Chỉ một chút nữa thôi.

Tay của tôi chỉ một chút nữa thôi là có thể đẩy mẹ ra rồi.

“Nhất Hoà, nhắm mắt lại, đừng nhìn.” Tiếng của mẹ tan vào trong gió.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, điều bà ấy nói lại là bảo tôi nhắm mắt vào.