Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)

Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue) - Chương 9





Cả nhà đều có mặt để đưa tiễn James. Jason và Derek, Edward và cả gia đình ông ta, Anthony và cô vợ nhỏ bé người Scot, cô nhìn hơi xanh xao, tiều tụy, nhưng cũng rất dễ hiểu, vì Anthony đã vừa tuyên bố là anh sắp được làm cha. Còn tên nhóc ba trợn Jeremy, thì đang vui mừng, hớn hở tuy đây là lần đầu tiên cậu xa cha mình, kể từ khi cậu được nhìn nhận vào sáu năm trước. Cậu nhóc có lẽ đang nghĩ, bây giờ cậu ta có thể thoát nạn ngay cả khi phạm tội giết người nếu chỉ có một mình chú Tony trông chừng cậu ta. Cậu nhóc sẽ sớm biết là cả Jason và Eddie cũng sẽ giám sát cậu thôi. Cậu sẽ bị canh chừng nghiêm ngặt, còn nghiêm ngặt hơn cả khi ở dưới sự giám sát của James và viên phó thuyền trưởng của chàng, Conrad.


Thủy triều dâng cao chấm dứt cho những lời từ biệt. Cảm giác ngầy ngật sau khi uống say của James, chuyện này là lỗi của Anthony, cũng không làm cho chàng chùn bước. Nhưng lại làm cho chàng quên bẵng mẩu giấy chàng đã viết cho cô gái Scot bé nhỏ, giải thích cho cô rõ về việc đứa con gái hầu rượu mà cô tưởng chồng mình đã ngủ với ả. Anh gọi Jeremy đến cầu tàu và đưa cho cậu nhóc.


"Đưa cho thím Roslynn cái này, nhưng chỉ khi nào không có chú Tony ở đó."


Jeremy bỏ mảnh giấy vào túi áo. "Không phải là một lá thư tình chứ ?"


"Thư tình à?" James khịt mũi. "Biến ngay, thằng chó con. Và hẹn gặp con ..."


"Con biết, con biết." Jemery giơ hai tay lên, phì cười. "Con sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà cha không làm đâu."


Cậu chạy ngược xuống cầu tàu trước khi James có thể đe nẹt cậu ta về sự lấm lắc này. Nhưng chàng lại mỉm cười khi xoay người lại, và đối mặt với Conrad Sharpe, viên phó thuyền trưởng của chàng và cũng là một người bạn thân.


"Chuyện gì thế ?"


James nhún vai, nhận thức được là Connie đã nhìn thấy chàng chuyền mảnh giấy. "Cuối cùng, tôi quyết định giúp một tay. Theo tốc độ tiến triển của Tony, chú ấy sẽ làm cho mọi chuyện rắc rối hơn."


"Tôi cứ nghĩ là anh đã không có ý định can thiệp vào," Connie nhắc nhở anh.


"À, chú ấy dù sao cũng là em tôi phải không? Cho dù là không biết tại sao tôi lại giúp nữa, trong khi chú ấy đã chơi xấu tôi tối hôm qua." Khi thấy Connie nhướng mày, chàng nhe răng cười, lờ đi cảm giác nhức nhối trong đầu. "Để bảo đảm là tôi sẽ cảm thấy thê thảm đến nỗi hôm nay không còn sức nhổ neo đấy, thằng quỉ sứ."


"Nhưng anh lại uống cùng cậu ấy, là việc đương nhiên à?"


"Đương nhiên rồi. Bây giờ, tôi không thể để chú ấy uống rượu một mình, phải không nào? Nhưng anh phải lo cho chuyện nhổ neo thôi, Connie. Tôi sợ là mình không chịu đựng được nữa rồi. Hãy đến gặp tôi ở phòng tôi, sau khi chúng ta rời bến."




************


Một tiếng đồng hồ sau, Connie châm đầy rượu whisky làm từ mạch đen lấy từ chiếc tủ chứa đầy rượu trong phòng thuyền trưởng và đến gặp James ở bàn của chàng. "Anh không phải là đang lo lắng cho thằng nhóc đấy chứ?"


"Thằng ranh con ấy à?" James lắc đầu, hơi nhăn mặt khi cơn đau đầu của chàng lại xuất hiện, và uống một ngụm thuốc giải rượu mà Connie mang đến từ tầng hầm. "Tony sẽ giám sát, không để cho Jeremy gây ra phiền phức nghiêm trọng nào. Nếu có ai đang cần lo lắng thì chính là anh đấy. Anh nên có một đứa con đi Connie."


"Có lẽ tôi nên vậy. Chỉ là tôi chưa tìm được chúng, giống như cậu đã tìm ra được thằng nhóc đó. Có lẽ cậu còn có nhiều hơn nữa mà cậu còn chưa biết đấy."


"Chúa lòng lành, một là đã quá đủ rồi," James trả lời với điệu bộ sợ hãi, làm cho bạn chàng tặc lưỡi. "Bây giờ anh có gì báo cáo không? Chúng ta có được bao nhiêu thủy thủ vậy?"


"Mười tám. Và không có chút trở ngại nào trong việc bố trí tất cả vị trí, ngoại trừ viên quản lý neo buồm, như tôi đã nói với anh."


"Vậy là chúng ta ra khơi mà không có người này à? Công việc khá nặng nhọc cho anh đấy, Connie."


"Đúng vậy, nếu tôi chưa tìm được một người vào hôm qua, đúng ra là nếu hắn đã không tình nguyện xin làm. Hắn muốn làm hành khách trên tàu chúng ta, hắn và đứa em trai. Khi tôi nói với hắn là tàu Maiden Anne không chở khách, hắn đã tình nguyện làm công để được trở về nhà. Một gã Scot cứng đầu nhất mà tôi từng gặp qua."


"Một gã Scot nữa à? Giống như lúc này tôi còn chưa gặp đủ loại người này vậy. Tôi rất vui mừng khi tổ tiên người Scot của anh đã xa tít tắp đến nỗi anh không còn nhớ gì nữa, Connie. Giữa việc truy tìm gã anh họ của Roslynn và đụng phải con cáo nhỏ hung dữ đó và người bạn đồng hành ..."


"Tôi cứ nghĩ là anh đã quên chuyện đó rồi."


Câu trả lời của James là một câu cằn nhằn. "Làm sao anh biết được là gã Scot này biết về khâu neo buồm ?"


"Tôi đã thử việc hắn. Tôi có thể nói là hắn đã từng làm qua chuyện này. Và hắn cũng cam đoan là lúc trước đã từng ra khơi với công việc của một người phụ trách điện đài, một thợ thủ công trên tàu, và một người quản lý neo buồm."



"Nếu đó là sự thật thì hắn xuất hiện thật là đúng lúc. Vậy thì tốt quá, còn gì nữa không?"


"Johnny cưới vợ rồi."


"Johnny à? Tên bồi tàu của tôi, Johnny?" Mắt James trợn lên. "Chúa lòng lành, cậu ta chỉ mới mười lăm tuổi thôi! Cậu ta đang nghĩ mình làm cái quái gì thế nhỉ?"


Connie nhún vai. "Nghe nói là cậu ta bị sa vào lưới tình và không thể sống thiếu người đàn bà nhỏ bé của cậu ta."


"Người đàn bà nhỏ bé ư ?" James cười khinh bỉ. "Tên ấy cần một người mẹ hơn là một người vợ đấy." Đầu chàng lại đau buốt, và chàng nốc ừng ực số thuốc giải rượu còn lại.


"Tôi tìm cho anh một cậu bé giúp việc khác rồi. Em trai của MacDonell ..."


Thuốc giã rượu phun đầy trên mặt bàn James . "Ai?" chàng nói như mắc nghẹn.


"Làm gì mà giật bắn lên vậy, James, chuyện gì thế?"


"Anh vừa nói là MacDonell phải không?Tên của hắn có phải là Ian không "


"Đúng vậy." Bây giờ đến lượt mắt Connie trợn lên. "Chúa lòng lành, không phải anh đã biết gã Scot đó từ quán rượu chứ, phải hắn không?"


James vẫy tay từ chối trả lời. "Anh có nhìn kỹ cậu em trai không?"


"Nghĩ kỹ lại, thì không. Cậu ta là một người nhỏ nhắn, ít nói, núp sau áo khoác của anh trai. Tôi không còn lựa chọn nào khác, phải nhận cậu ta lên tàu, vì cách đó 2 ngày, Johnny mới cho tôi biết là cậu ta sẽ ở lại Anh quốc. Nhưng anh không thể nào nghĩ ..."



"Nhưng tôi nghĩ vậy đó." Và đột nhiên James bật cười. "Ồ, Chúa tôi, Connie, thật là vô giá đấy. Tôi đã quay trở lại để tìm cô gái đó, anh biết không, nhưng cô ta và tên Scot đã biến khỏi khu vực đó. Bây giờ cô ta lại lọt vào tay tôi ở trên tàu này."


Connie lẩm bẩm."Tốt, tôi có thể thấy rằng anh sẽ có một chuyến đi lý thú đấy."


"Anh nên thấy vậy đi." James cười toe toét và quyết định trở thành con cáo già. "Nhưng chúng ta không nên lật tẩy cô ta. Tôi muốn đùa chơi với cô ta trước đã."


"Có thể là anh đã đoán sai đấy, anh biết không. Cuối cùng cô ta có lẽ là một cậu con trai đấy."


"Tôi không nghĩ vậy," James trả lời. "Nhưng tôi sẽ biết được khi cô ta bắt đầu làm nhiệm vụ của mình."


Chàng ngả người dựa vào chiếc ghế nệm thoải mái khi Connie đi khỏi. Chàng vẫn còn cười toe toét, vẫn còn ngạc nhiên về cơ hội hiếm có đã khiến cô nhóc đó và gã Scot của cô ta chọn trúng tàu của chàng trong số những chiếc tàu đậu ở cảng, thật không thể hiểu nổi.


Connie đã nói là lúc đầu họ muốn mua vé tàu, vì vậy chắc là họ có tiền. Tại sao không tìm một chiếc tàu khác nhỉ? James biết ít nhất là có hai chiếc tàu của nước Anh sẽ sớm ra khơi để đến Tây Ấn, và một trong hai chiếc tàu đó có đầy đủ tiện nghi để chở hành khách. Tại sao một cô gái phải liều lĩnh cải trang, khi cô ta sẽ dễ dàng bị phát hiện? Hay lần đó là một sự ngụy trang? Không đúng, lần đó khi chàng gặp cô, cô cũng ăn mặc như vậy. Có thể đó là cách cô thường mặc hàng ngày ... không, chàng đã quên mất là cô đã bực bội đến mức nào khi Tony nhận ra cô là một phụ nữ, không phải là đàn ông. Vậy là lúc đó cô ta đã che giấu giới tính của mình, bây giờ thì cũng vậy ... hay hy vọng là vậy .


Làm cậu bé giúp việc dưới tàu cho chàng à . Cô bé to gan thật! James lắc đầu, tặc lưỡi.


Xem chừng sẽ rất thích thú để xem cô có kế hoạch giả dạng thế nào đây. Một quán rượu đèn lờ mờ thì còn có thể, nhưng sẽ là vô phương khi ở trên tàu, dưới ánh sáng ban ngày như thế này đây. Và đúng là cô đã lừa được Connie. Cô có thể sẽ thành công nếu James chưa từng chạm mặt cô. Nhưng chàng đã gặp cô rồi, và chàng vẫn còn chưa quên cuộc gặp gỡ đó, nhớ rất rõ là đằng khác; cặp mông dễ thương của cô đối với chàng quá hấp dẫn, bộ ngực mềm mại rất vừa vặn khít khao với lòng bàn tay của chàng. Nét mặt của cô thật thanh tú, gò má nhô cao, mũi nhỏ, đôi môi mọng và đầy gợi cảm. Chàng chưa nhìn thấy chân mày cũng như tóc cô ta, nhưng cô chỉ cần nhìn chàng một chút bên ngoài quán rượu, chàng đã bị thôi miên vì đôi mắt đẹp như nhung màu nâu đậm đó.


Chàng đã quay trở lại nơi đó, không chỉ là một lần mà cả chục lần để tìm cô vào tháng rồi. Bây giờ chàng biết tại sao mình không may mắn. Không một ai biết gì về họ, bởi vì trước giờ họ chưa bao giờ ở đó. Có thể đoán là bọn họ đến từ Tây Ấn và bây giờ đang quay về, hơn là ngược lại. MacDonnel có thể là một gã Scot, nhưng cô gái thì không phải. James chưa thể phân biệt được âm ngữ của cô ta, nhưng không phải là tiếng Anh, cái đó thì chàng dám chắc là vậy .


Cô thật bí ẩn, được thôi, là một bí ẩn mà chàng muốn khám phá. Nhưng trước hết, chàng sẽ tiêu khiển bằng cách hoà mình với trò chơi của cô, bắt cô ở lại trong phòng chàng và khiến cô nghĩ rằng, cậu bé giúp việc trước kia của chàng đã luôn luôn ngủ ở đây. Chàng sẽ giả vờ như là chàng không nhận ra cô hay là để cô tưởng là chàng không nhớ gì về cuộc chạm trán trước kia. Dĩ nhiên, có thể cô không nhớ gì cả, nhưng cũng không sao. Trước khi cuộc hành trình này kết thúc, cô sẽ ở chung với chàng, không chỉ chung phòng mà còn hơn thế nữa. Cô sẽ chung giường với chàng.