Không có bất kỳ phòng bị nào Điền Vũ Mặc lập tức mở to mắt, nắm chặt bả vai của y, lần nữa thét lên chói tai. Đại nhục bổng ra sức đâm tới tấp làm hắn vẫn đau không gì so sánh được, nhưng trong thống khổ hỗn loạn có chút gì đó không giống. Rốt cuộc là cảm giác gì thì hắn cũng không thể nói rõ. Đây là loại cảm giác rất kỳ quái mà hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua.
“Con ngoan, nhớ cho kỹ, chỗ này chính là điểm sướng nhất trong huyệt khẩu của con, là chỗ có thể làm con thoải mái nhất. Hiện tại nhị thúc đang ra sức đâm nó, làm con sướng chết đây!” Y nhào lên thân hình gầy yếu của con riêng. Trong không gian nhỏ hẹp, ra sức đâm vào tiểu cúc hoa. Vì để con riêng nhanh đạt được khoái cảm, y một tay xoa nắn hai đóa hồng trên ngực, đồng thời tay khác đùa bỡn tiểu mật hoa của con riêng. Ngón cái và ngón trỏ vân ve chỗ nhạy cảm phía trên mật huyệt, ngón giữa nhẹ nhàng nhét vào tiểu mật huyệt, còn hai ngón tay khác vuốt ve chung quanh.
“Ngô a… Ba ba, tôi cảm thấy thật kỳ quái…a…a ba ba sờ phía dưới thật là nhột….ngô ừ, cầu xin nhị thúc đừng đâm nữa, thật sâu… A a a… Nhẹ chút… A a a…” Dưới đòn công kích tới tấp của y, Điền Vũ Mặc hoàn toàn bị lạc giọng, tiếng khóc đáng thương giờ phút này giống như tiếng rên rỉ thoải mái. Từng cú thúc vào dũng mãnh giống như gậy sắt được nung nóng, mỗi cái đều thúc tới tận chỗ sâu nhất làm hắn cảm thấy đau quá nhưng bên trong cái đau rát đó còn có một loại khoái cảm kỳ diệu. Nhất là khi đầu nhục bổng đụng vào điểm nhạy cảm, làm hắn càng trào dâng khoái cảm mãnh liệt. Cộng thêm tác động trước ngực và mật xài phía trước, hắn sắp không chịu nỗi nữa rồi….
“Tiểu *** ô, có phải bị ba ba làm rất sướng không. Thấy con sảng muốn chết! Mới vừa rồi còn đòi chết đòi sống không để cho ba ba chơi. Ba ba cũng biết con khẩu thị tâm phi, tiểu lừa đảo!” Y nhếch môi, liếm vành tai mượt mà của Vũ Mặc, đong đưa eo điên cuồng thúc vào tiểu huyệt. Thật vất vả lắm mới chiếm được bảo bối. Tiểu huyệt của con riêng vừa ướt vừa nóng, khoái chết người, so với lỗ l*n của phụ nữ còn chặt hơn gấp trăm lần, làm y khoái đến phát điên.
“A a… Ba ba, van xin ba để nhị thúc chậm lại một chút, nhẹ….a ngô chút….quá…quá nhanh….mạnh quá….ngô…ngô. Đừng…đừng…dừng lại….a.a.” Va chạm kịch liệt, thân thể gầy yếu bị đẩy về phía sau. Hắn sợ hãi ôm chặt lấy y, vừa đau vừa thoải mái, khóc lóc van xin. Cúc huyệt đang bị đại nhục bổng thô to chèn ép đến cực hạn.
“Đừng dừng lại? Tốt! Nhị thúc nghe con, nó sẽ không dừng lại. Nó sẽ ra sức chơi con, cho đến khi con ngất đi thì thôi! Con hãy yên tâm!” Y cố ý hiểu lầm ý của con riêng. Kéo hai chân con riêng đưa lên cao, để mình đi vào càng sâu hơn nữa, chơi nát huyệt khẩu mất hồn, làm con riêng phải kêu cha gọi mẹ.
“A a…ông nghe lầm rồi, tôi nói ông dừng lại…a, ngừng, cứu mạng a…!Ba ba đừng thúc vào nữa, tôi….aaaaaa.” Điền Vũ Mặc lắc đầu, muốn giải thích để kế phụ mau dừng lại nhưng lời nói còn chưa hết thì y giống như dã thú đâm vào càng mãnh liệt hơn, tiến vào chỗ càng sâu hơn….làm Điền Vũ Mặc kích thích dữ dội, thiếu chút nữa không thở nỗi.
Một màn *** loạn làm người ta nói không nên lời. Sáng sớm trong ngõ vắng, ánh nắng chiếu vào, bên trong một chiếc xe cao cấp, một thiếu niên mười ba tuổi mặc đồng phục học sinh trường danh giáo. Thiếu niên hạ thể trần trụi, lộ ra cặp mông tuyết trắng, đang bị một người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi đè bên dưới hung hăng cuồng thao. Thiếu niên vừa thoải mái vừa khó chịu đến sắp không thể phát ra tiếng, hai bắp chân trắng nõn giơ lên không trung đung đưa theo từng đợt vận động của y. Trên chân vẫn còn mang đôi vớ trắng cùng với đôi giày da màu đen đắc tiền.
“Con ngoan, ba ba biết con muốn gì. Con không cần khách khí với ba ba. Ba ba sẽ ra sức *** chết con, ba ba hiểu mà! Ba ba sẽ để nhị thúc toàn tâm toàn lực làm tốt nhiệm vụ, chơi chết đứa con *** đãng này. Tiểu lãng lơ! ── ai ơ…”” Y cười tà ác, nhưng y rất nhanh liền bị báo ứng. Bởi vì y quá mức hưng phấn nên không chú ý làm đầu đụng vào trần xe, đau đến nhíu mày. Y hoàn toàn quên mất nơi này không phải là khách sạn, cũng không phải trên chiếc giường lớn king size mà là trong xe hơi chật hẹp, bất cứ lúc nào không cẩn thận cũng sẽ bị đụng đầu.
Nhìn cha kế-đại sắc lang biến thái bị đụng đầu, khuôn mặt đầy nước mắt của Điền Vũ Mặc không nhịn được “phụt” cười thành tiếng. Đứa nhỏ ngốc nghếch cũng quên mất tình cảnh hiện tại của mình!
Thấy con riêng cười mình, y xấu xa nói: “Ba ba đột nhiên nhớ ra, con còn phải đi học! Là ba ba không tốt, chuyện trọng yếu như thế mà cũng quên mất. Ba ba sẽ lập tức đưa con đến trường!”
Điền Vũ Mặc lúc này mới nhớ tới việc mình còn phải đi học. Bởi vì y khiến hắn cũng quên mất chuyện đến trường. Hiện tại y cuối cùng cũng có chút lương tâm thả cho mình đi học. Hắn hẳn là phải cao hứng mới đúng nhưng không biết vì sao hắn không có lấy một chút vui mừng nào.
Điền Vũ Mặc cúi đầu nhìn cúc huyệt bê bết máu. Chỗ kia bị y tàn phá quá mức, sau khi y rút côn thịt ra cũng không lập tức khép lại mà vẫn còn hở một cái động nho nhỏ. Chỗ kia đau đến mức tê dại, không còn bị phân thân khủng bố giày xéo hẳn là chuyện cầu cũng không được, nhưng Điền Vũ Mặc lại phát hiện khi đại nhục bổng nóng rực rút ra, tiểu huyệt liền ngứa ngáy, khó chịu vô cùng. Đó là một loại cảm giác trống rỗng, khó chịu vô cùng…
“Đứa nhỏ *** đãng, sao cứ nhìn chòng chọc lỗ ðít của mình thế, lại phát xuân gì nữa đấy! còn không mau ngồi dậy mặc quần vào, nếu không nhanh sẽ bị trễ đấy!” Y thấy con riêng nhìn chằm chằm cúc huyệt, vẻ mặt hụt hẫng như dục vọng vẫn chưa được thỏa mãn, cười càng gian hơn.
“Tôi…” Điền Vũ Mặc hẳn là phải nhanh mặc quần áo tử tế để chuẩn bị lên lớp, nhanh nhanh thoát khỏi tên biến thái kinh khủng này. Thoát khỏi nơi hèn hạ, tục tĩu, dơ bẩn này nhưng thân thê hắn lại không muốn. Hạ thể hắn ngoại trừ khó chịu, trống rỗng, mất mát ra còn bắt đầu trở nên ngứa dị thường.
“Tôi cái gì, còn ngẩn ra đó làm gì, mau mặc đồ vào. Chúng ta sẽ lập tức tới trường!” Y giả bộ nghiêm túc lạnh giọng ra lệnh, ngồi dậy kéo quần lên làm bộ muốn nhét côn thịt vào quần.
“Không…” Thấy phân thân khổng lồ sắp biến mất, Điền Vũ Mặc không kịp suy nghĩ đã vươn tay ra bắt lấy hỏa vật hùng tráng của y.
“Tiểu *** phụ, nhìn không ra nha, thì ra con khao khát đến vậy! Con không cho ba ba thu hồi phân thân là có ý gì? Còn chưa bị ba ba chơi đủ? Muốn ba ba tiếp tục chơi con sao?” Y nâng cằm hắn lên, cười tà nhìn vào mặt hắn, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.
“Không phải là…” Điền Vũ Mặc lúc này mới thanh tỉnh lại, giật mình không biết bản thân đang làm gì! Mắc cỡ liền vội vàng buông đại nhục bổng của y ra, lắc đầu kêu lên. Hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có thể làm ra chuyện *** đãng, hạ lưu đến vậy? Giống như là chưa thỏa mãn dục vọng vậy. Nhưng mà tiểu huyệt của hắn càng ngày càng ngứa, giống như bên trong có hàng ngàn hàng vạn con sâu đang bò lúc nhúc, khó chịu sắp chết rồi! Điền Vũ Mặc dục hỏa bừng bừng, vặn vẹo uốn éo cái mông, muốn xua tan cảm giác trống rỗng giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến bên trong cắn xé.
“Không phải sao? Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh đứng dậy sửa soạn lại rồi chuẩn bị đi học. Nếu muộn giờ thì ba ba cũng mặc kệ!” Y lạnh lùng cười, một lần nữa thúc giục con riêng.
“Tôi…tôi không muốn đến trường!” Điền Vũ Mặc cắn môi, e lệ nhìn y, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói. Cái mông của hắn thật là ngứa!
“Không muốn đi học? Muốn chơi tiếp?” Y buông hắn ra, khóe miệng nhếch lên một độ cong tà ác. Thật muốn nhìn vẻ mặt khốn khổ đến chết này của bé yêu.
“Tôi…tôi..tôi không biết!” Điền Vũ Mặc ấp úng một hồi lâu. Hay là cầu xin y cho hắn đại nhục bổng, van xin y dùng phân thân nóng rực đâm hắn, giúp hắn xua tan cơn ngứa như điên này!
“Không biết? Hừ! Con hư, nếu con không nói thì ba ba sẽ chở con về trường thật đó. Cho cái mông nhỏ ngứa chết luôn, từng giờ từng phút đều khao khát bị côn thịt chơi. Không có côn thịt chơi, để xem có ngứa chết tiểu lẳng lơ này hay không!” Y nhíu mày, lạnh giọng mắng, xem còn dám chống đối mình nữa hay không. Cho dù vật nhỏ nhịn được thì mình cũng không nhịn được. Bây giờ đại nhục bổng của y đang khó chịu muốn chết, muốn tiến vào tiểu huyệt ấm áp, ẩm ướt, mềm mịn như tơ lụa, làm người ta thoải mái như đang lơ lửng trên thiên đường.
“Tôi…tôi..” Điền Vũ Mặc mắc cỡ, mặt đỏ như tôm luộc. Hắn muốn mắng y một trận cho hả giận nhưng lại sợ y thật sẽ làm thế, để cái mông của hắn ngứa ngấy cả ngày trời, khao khát côn thịt của y. Vừa nghĩ tới đã thấy kinh khủng!
“Sao nào? Ba ba rất bận rộn, còn phải đến công ty nữa. Ba ba cho con thêm một giây nữa, nếu con không chịu thành thật thì ba ba sẽ mặc kệ con!” Y cau mày, tức giận mắng.
“Tôi…tôi muốn ba ba… làm tiếp chuyện vừa rồi!” Điền Vũ Mặc khóc nức nở, nói ra việc mà cả đời này hắn thấy thẹn nhất….nhưng cúc huyệt đang bị ngứa đến phát điên rồi. Cái mông nhỏ càng lúc càng ra sức cọ sát vào ghế da, hắn muốn phát điên rồi!
“Hừ! Cuối cùng cũng chịu thành thực. Tiểu *** phụ rõ ràng khoái bị chơi mông muốn chết mà còn giả bộ trinh tiết! Thật là tiểu phiến tử vĩnh viễn cũng không ngoan! Tiểu lẳng lơ, muốn thì cầu xin ba ba đi!” Y khinh thường mắng, nhếch môi cười *** nói.
“Tôi van xin ông!” Bị y nhục nhã, Điền Vũ Mặc hận không thể đập đầu vào tường chết quách cho xong nhưng cái mông bị ngứa so với chết còn thống khổ hơn gấp trăm lần.
“Van xin tôi cái gì?”
“Van xin ba ba….chơi….huyệt khẩu của tôi…” Điền Vũ Mặc biết y thích mình gọi là ba ba, vì để sớm giải thoát khỏi thống khổ nên chỉ có thể gọi từ mà mình thống nhận nhất trên đời.
“Lỗ đít? Lỗ đít là gì? Nơi này có phải không? Tôi sao lại không biết vậy kìa!” Y cố tình giả ngu, tiếp tục gây khó dễ cho con riêng. Y vốn muốn ngay lập tức cắm vào thân thể của con riêng nhưng nhìn thấy vẻ mặt khả ái, vừa thẹn vừa giận, mếu máo như sắp khóc tới nơi làm y thật nhịn không được muốn trêu chọc, khi dễ hắn. Không ai biết trêu chọc chú cừu non khả ái này là việc vui sướng nhất trên đời. Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt này của con riêng, tâm tình dù có không tốt đến mấy cũng lập tức trở nên vui vẻ hẳn lên.
Điền Vũ Mặc biết y là đang cố tình hành hạ mình, muốn thấy vẻ mặt khuất nhục của mình. Nếu không đạt được mục đích, hắn sẽ vẫn tiếp tục hành hạ mình. Điền Vũ Mặc nhẫn nhịn, đè nén cảm giác thẹn xuống, chủ động giơ chân lên, làm lộ ra tiểu hồng cúc, mếu máo nói: “Chính…là chỗ này!”
“Chỗ này là chỗ nào?” Y khom lưng nhìn huyệt khẩu đỏ hồng của con riêng, sỗ sàng duỗi ngón tay ra khều khều huyệt khẩu.
“A…” Lỗ đít bị y chơi lên chơi xuống đã sớm trở nên vô cùng nhạy cảm. Điền Vũ Mặc lập tức hừ nhẹ một tiếng.
“Đứa nhỏ phóng đãng, không cho phát tao! Nhanh trả lời câu hỏi của ba ba!” Y vỗ một cái xuống cặp mông mềm mại, đầy đặn của hắn.
“Bên trong…lỗ đit!” Điền Vũ Mặc ngượng ngùng nhắm chặt hai mắt lại, giọng nhỏ đến gần như không nghe được.
“Muốn ba ba dùng cái gì để chơi tiểu huyệt *** đãng này đây?” Y hỏi càng ngày càng hạ lưu, đối với chuyện nhục nhã con riêng y cảm thấy vô cùng hưng phấn, không hề biết mệt mỏi.
“…là vật lớn nhất trên người của ông!” Điền Vũ Mặc ngượng ngùng nhìn đại xà hung mãnh giữa háng y, không rõ bản thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng lúc trước mình sợ nó đến vậy nhưng sao bây giờ lại khẩn cầu nó tiến vào thân thể của mình? Cho dù bị y nhục nhã hết lần này đến lần khác, dùng ngôn từ hạ lưu bỡn cợt hắn nhưng hắn khao khát muốn cái vật kinh khủng kia đâm vào thân thể, ra sức chà đạp hắn! Hắn có phải bị bệnh rồi không?
“Chỗ lớn nhất trên người của tôi? Tay? À, còn có chân nữa!” Y dựa vào đùi con riêng, ngón tay mân mê tiểu hồng cúc, thỉnh thoảng đâm ngón tay vào nhưng lại không chịu cắm vào toàn bộ để thảo mãn cơn đói khát của cúc huyệt. Tà ác nhất chính là lại đem đại nhục bổng nóng như lửa ma sát ở giữa hai đùi, cách lỗ *** thật gần, nhưng không muốn đút vào. Cố ý để hắn nhìn thấy nhưng ăn không được. Đại nhục bổng sưng trướng, khổng lồ, không ngừng rỉ ra dịch thể khiến cho bắp đùi trắng mịn vô cùng bẩn.
“Không phải! Là cái vật thô to…ngô..a..đồ…” Điền Vũ Mặc bị y đùa bỡn vô lương, dục vọng càng thêm dâng trào. Toàn thân đỏ bừng, bị dục hỏa nhấn chìm, tiếng thở gấp càng ngày càng lớn.
“Thứ đồ thô to? Toàn thân tôi chỗ nào cũng thô to, con rốt cuộc là đang nói đến cái gì a? Chẳng lẽ là đầu của tôi, đầu của tôi là cứng nhất, nhưng cái động của con lại nhỏ như thế, đầu tôi mà nhét vào có lẽ sẽ biến thành động không đáy mất thôi! Tiểu *** phụ, cái miệng nhỏ của con thật tham lam quá đi!” Y nhỏ giọng cười xấu xa, trêu chọc nói, cầm lấy phân thân của mình vô cùng tà ác, nhẹ nhàng ma sát lên huyệt khẩu của con riêng. Chà một vòng xung quanh cúc hoa, vài giọt dịch thể dính trên hồng cúc thật giống như đang tưới nước cho hoa. Trên đóa cúc hồng dính đầy bạch dịch, cảnh tượng cực kỳ *** loạn, hạ lưu. Càng ma sát, huyệt khẩu nhỏ càng thêm ngứa.
“Không phải là đầu của ông! Mà là đại nhục bổng của ông! Ba ba, van cầu ông đừng hành hạ tôi nữa. Nhanh cho tôi đi! Ô ô ô…” Thấy y nói càng lúc càng khó nghe, Điền Vũ Mặc xấu hổ khóc lớn. Sợ nếu không nói rõ ràng, y sẽ lại tiếp tục khi dễ hắn.
“Tốt lắm! Không chọc con nữa! đứa con hư *** đãng, xem sau này còn dám cười ba ba nữa hay không?” Y cũng đã trêu hắn đủ rồi, nhéo mũi hắn nghiêm túc nói. Đại nhục bổng cũng đã nhẫn đến cực hạn rồi!