“Đương nhiên là thật! Tôi lừa em làm gì? Nếu tôi thật đã làm với mẹ em, thì sao mỗi ngày đều nghĩ tới việc muốn chơi tiểu yêu tinh mê người này chứ, nghĩ phải làm sao để đem em nắm trong lòng bàn tay. Tôi sớm đã nói với em, tôi là vì em nên mới kết hôn với mẹ em. Nếu không thì có biết bao tiểu thư khuê cát, danh gia vọng tộc dâng tới tận cửa mà không chọn, ngược lại cưới một bà già như mẹ em. Huống chi nàng đã ly dị, còn thêm một đứa con của chồng trước! Tôi làm tất cả những điều này đều là vì em. Ngay từ lần đầu gặp em, tôi liền quyết định sẽ sống bên em trọn đời! Cả đời này em chỉ thuộc về một mình tôi. Kiếp này em đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay tôi!” Y khôi phục lại vẻ dịu dàng, yêu thương hôn lên khuôn mặt đã bị mình đánh đến biến dạng, thổ lộ tất cả tình cảm trong lòng.
Lời y nói hoàn toàn là sự thật. Mấy tháng trước vô tình nhìn thấy Điền Vũ Mặc xong, y điên cuồng yêu một đứa nhỏ chỉ mới 13 tuổi. Y lập tức phái người điều tra hết thảy mọi thứ về Điền Vũ Mặc. Sau khi biết bí mật của Điền Vũ Mặc, y cực kỳ đau lòng về số phận nghiệt ngã của Vũ Mặc. Lại càng thêm mê luyến một tiểu nam hài chỉ đáng tuổi làm con mình đến không cách nào có thể buông ra được ra. Y không thể khống chế được tình cảm điên cuồng đối với Điền Vũ Mặc. Y khát khao được bảo vệ, che chở cho Vũ Mặc không để hắn bị bất kì kẻ nào thương tổn. Đến cuối cùng y nghĩ ra một kế hoạch điên cuồng. Y quyết định cưới mẹ Điền Vũ Mặc làm vợ, biến Điền Vũ Mặc thành con mình. Như vậy y mới có thể được ở gần hắn, cũng có thể lấy danh nghĩa phụ thân hảo hảo chiếu cố Điền Vũ Mặc. Với điều kiện cùng ngoại hình xuất chúng của mình, y dễ dàng làm Điền Nhược Vân nguyện ý gả cho mình, để y toại nguyện trở thành cha kế của Điền Vũ Mặc. Tìm cơ hội ăn Điền Ngữ Mặc!
“Ông….ông điên rồi!” Điền Ngữ Mặc nghe y nói xong sợ đến run người, lắc đầu ngoày ngoạy. Lần đầu tiên y xâm phạm thân thể hắn đã từng nói với hắn, y là vì hắn nên mới cưới mẹ hắn. Lúc ấy hắn hoàn toàn không tin, cho rằng đó chỉ là lời nói điên khùng. Nhưng hôm nay y lại nói thế, còn làm chuyện như vậy với mẹ….thật làm hắn hoài nghi không biết lời y nói có thật không? Nhưng vô luận là y nói thật hay không, cho dù y có thật lòng thích hắn đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không tiếp nhận tình cảm của y. Y cưới mẹ mình, y chính là cha kế của mình. Hơn nữa bọn họ đều là đàn ông, hắn tuyệt đối sẽ không thương y.
“Đúng! Tôi điên rồi! Ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã hoàn toàn phát điên vì em! Là em hại tôi thành ra thế này. Em phải chịu trách nhiệm!” Người đàn ông cao lớn lại đi làm nũng với một cậu bé trai mới 13 tuổi, đối phương lại là con riêng của y. Điều này hết sức buồn cười nhưng y hoàn toàn không quan tâm đến. Cho dù bị mọi người phỉ nhổ là một đại biến thái đi yêu thích trẻ con, y cũng không quan tâm. Chỉ cần có được trái tim của Tiểu Mặc, chỉ cần làm cho hắn yêu mình là được! Người khác nói thế nào cũng không quan trọng!
“Ông điên thật rồi! Ông bình tĩnh một chút. Tôi là con của ông, ông là ba tôi. Chúng ta không thể như vậy được! Như vậy là sai!” Nhìn người mới vừa rồi còn hung hăng tát mặt mình, so với dã thú còn hung tàn hơn, lúc này lại giống như một đứa con nít đi làm nũng với mình. Điền Vũ Mặc nhất thời mù mịt, nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, khuyên nhủ y. Hành động điên cuồng của y làm hắn không tài nào hiểu được, cũng không cách nào tiếp nhận được. Mặc dù còn nhỏ nhưng hắn biết thế nào là luân thường đạo đức, thế nào là tam cương ngũ thường. Loạn luân chính là thiên lý bất dung, loạn luân nhất định sẽ bị trời phạt!
“Có gì mà không thể! Chúng ta cũng không phải cha con ruột, giữa chúng ta không hề có quan hệ máu mủ. Hơn nữa cho dù là cha con ruột thì sao chứ? Cho dù em là con ruột của tôi, tôi cũng sẽ thích em. Tôi sẽ moi cả trái tim ra để yêu em, dùng phân thân của tôi nhét vào tất cả huyệt động trên người em. Rót đầy dịch thể vào tất cả các lỗ nhỏ trên người em!” Y căn bản không để ý đến ánh mắt thế tục, bỏ mặc tất cả luân thường, đạo lý. Y chỉ biết, chỉ cần thứ gì Nghiêm Ký Hạo muốn thì nhất định phải đạt được. Không cần biết phải dùng thủ đoạn gì, ai dám cản đường y, y tuyệt đối không tha.
Điền Vũ Mặc đối với mức độ biến thái của y cũng không còn gì để nói. Y ngay cả cầm thú cũng không bằng, chửi y là ma quỷ cũng là khen y rồi. Cho dù là ma quỷ cũng không lên giường với con của mình, làm ra chuyện loạn luân, đồi phong bại tục này.
“Được rồi, không nói nhảm nữa. Tranh thủ thời gian thôi! Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi!” Y ngồi chổm hổm lên trên mặt Điền Vũ Mặc nhưng lần này là đưa lưng về phía Điền Vũ Mặc. Dương vật khủng bố nhét vào miệng Điền Vũ Mặc, cười *** đãng ra lệnh: “Con ngoan, nhị thúc mới vừa rồi bị con cắn rất thảm. Con hãy hảo hảo liếm nó, bồi thường cho nó!”
Điền Vũ Mặc sao có thể đồng ý, đương nhiên là lập tức lắc đầu cự tuyệt.
Y mất hứng nhíu mày, thô bạo đẩy vào miệng Điền Vũ Mặc, đem phân thân kinh người nhét vào. Điền Vũ Mặc muốn nhổ ra nhưng bị y uy hiếp nói: “Không được phép nhả ra, chúng ta không còn thời gian nhiều nữa, dược liệu cũng sắp mất hiệu lực. Cẩn thận bất cứ lúc nào mẹ con cũng sẽ tỉnh dậy phát hiện ra chuyện của chúng ta!” Thật ra y chỉ cố ý hù dọa Tiểu Mặc. Y cho Điền Nhược Vân liều thuốc rất nặng, nàng chắc phải ngủ tới trưa.
Nghe vậy, lúc này Điền Vũ Mặc mới chợt hiểu ra. Cuối cùng đã hiểu tại sao bọn họ ở nơi này gây ồn ào như thế mà mẹ nằm bên cạnh vẫn không tỉnh lại. Thì ra là bị thuốc. Điền Vũ Mặc hận y tím ruột tím gan, tên ác ma này dám hạ thuốc mẹ hắn, cũng không biết mẹ có xảy ra chuyện gì không?
“Tiểu bảo bối, ba ba sẽ hảo hảo huấn luyện cái miệng nhỏ nhắn của con. Để nó trở thành một *** khí độc nhất vô nhị trên đời này. Mặc dù ba ba đã được rất nhiều phụ nữ khẩu giao qua nhưng không người nào có thể vượt qua con! Con quả thật là thiên phú a!” Y thừa dịp Điền Vũ Mặc thất thần, một lần nữa đâm sâu vào cái miệng ướt át, nóng bỏng mất hồn của con y, thoải mái thở dài nói.
Ngô ừ… Ừ hừ…” Điền Vũ Mặc vội vàng hoàn hồn, phát hiện *** cụ đang chọc chọc trong miệng mình. Dâm cụ thô to đùa giỡn biến thái trong miệng mình. Hắn lập tức phản kháng, lại muốn cắn y một ngụm nữa. Hắn thật sự không thể giúp cha kế khẩu giao, làm trò hạ lưu như vậy!
“Con hư, lại muốn cắn nhị thúc của con nữa sao! Xem ra con vẫn không học được gì, còn dám cắn lão tử một lần nữa, lão tử sẽ lập tức bán mẹ con vào hộp đêm làm ***. Để nàng mỗi ngày phải tiếp khách!” Lần này y không cho Điền Vũ Mặc có cơ hội phản kháng, thấy hàm răng trong cái miệng nhỏ nhắn bao vây côn thịt, hàm răng sắc bén lại muốn tập kích mệnh căn của mình. Y phát hỏa uy hiếp trước.
Điền Vũ Mặc nghe thế vội vàng nhả răng ra, không dám cắn y nữa. Cố gắng nhịn một chút để y thao cái miệng nhỏ của mình. Hắn biết tính cách của y, y nói được là làm được. Nghĩ đến mẹ thế nhưng lại gả cho một người hoàn toàn không thương mình, căn bản không quan tâm đến nàng. Còn dọa sẽ bán nàng vào hộp đêm tiếp khách. Đúng là cầm thú! Lòng hắn vừa đau lại vừa hận. Hắn đau vận mệnh của mẹ sao lại bất hạnh đến thế, hắn hận y tại sao lại đối xử với mẹ như vậy. Đồng thời hắn cũng hận chết bản thân mình tại sao lại bị y nhắm trúng, cướp đi hạnh phúc vốn dĩ thuộc về mẹ. Hắn thật có lỗi với mẹ!
“Con hư, con thật là trời sanh đê tiện. Không thích uống rượu mời lại thích uống rượu phạt. Ba ba van xin con, con không đồng ý mở mồm ra cho ba ba thao! Phải đợi ba ba uy hiếp thì con mới nghe lời! Hay là con cố ý, con thích ba ba uy hiếp con, để hưởng thụ khoái cảm bị ngược đãi!” Y lạnh lùng cười một tiếng, cố ý mắng vô cùng khó nghe. Xem ra con riêng vẫn chưa thích mình, làm mình phải uy hiếp hắn thì hắn mới nghe theo. Thời gian còn dài, vô luận thế nào đi chăng nữa mình cũng sẽ làm tiểu bảo bối khả ái này yêu mình!
“Ngô ừ… Hừ ngô… Ngô hừ ừ…” Điền Vũ Mặc muốn cãi lại nhưng miệng đã bị côn thịt bịt kín, căn bản không cách nói chuyện được chỉ có thể phát ra tiếng kêu hừ hừ đứt quãng.
“Con hư, bây giờ ba ba cho con hai lựa chon. Thứ nhất chính là hảo hảo hầu hạ ba ba, dùng cái miệng *** đãng liếm nhị thúc của con lên đỉnh! Thứ hai tiếp tục ngoan cố, chống cự nhưng vẫn bị côn thịt của ba ba đâm vào miệng cho tới khi mẹ con tỉnh lại mới thôi!” cái miệng *** đãng của Điền Vũ Mặc thật sự quá tuyệt vời. Côn thịt mới bị cắn rất nhanh liền sinh long hoạt hổ, sảng khoái hưởng thụ hương vị ngọt ngào, nóng ướt trong cổ họng con y. Côn thịt hung hăng đâm vào, đâm đến chỗ sâu nhất trong cổ họng Điền Vũ Mặc, không hề có chút gì là thương hoa tiếc ngọc. Vốn y là muốn hảo hảo thương yêu con riêng, không có ý định thô bạo như thế. Nhưng tiểu bảo bối lại muốn cắn y làm y thật sự rất tức giận. Căn bản không khống chế được bản thân liền hung hăng tát hắn mấy bạt tay.
“Ô ngô… Ô…” cổ họng của Điền Vũ Mặc sắp bị y chơi tới chảy máu rồi. Điền Vũ Mặc đau đến rên hừ hừ. Hắn không có sức phản kháng lại chỉ có thể nằm yên chịu đựng. Nghe thấy lời y nói….hắn như thấy được hi vọng le lói cuối đường hầm. Hắn biết mình phải khuất phục, hắn muốn lựa chọn thứ nhất. Nếu để y chơi đến khi mẹ tỉnh lại, hắn có thể sẽ bị y làm cho chết khô.
Dưới sự bức bách tà ác, bá đạo của y, Điền Vũ Mặc lần nữa cúi đầu trước vận mệnh. Hắn đầu hàng. Đầu lưỡi đã bị y làm đến tê dại, cố gắng chủ động liếm láp phân thân khủng bố. Lần này hắn không khóc nữa, bởi vì nước mắt đã sớm chảy khô. Điền Vũ Mặc chỉ là một đứa nhỏ chưa tới 14 tuổi. Hắn không có cách nào ngoan cố hay dũng cảm phản kháng lại y.
“Đây mới là bảo bối ngoan của ba ba! Ra sức liếm một chút, cứ nghĩ đây là món kem con thích ăn nhất. Hảo hảo liếm nó, mút nó!” Y cực kỳ cao hừng, mặt mày hớn hở hướng dẫn con riêng. Dương vật dưới bụng giảm dần tốc độ, không hề hung mãnh giống như mới vừa rồi. Thiết bổng khổng lồ trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, nhịp nhàng nhấp từ từ vào cái miệng ngọt ngào của con riệng. Dương vật nhẹ nhàng đi vào, để con y không cảm thấy thống khổ như vừa rồi, có thể hảo hảo bú liếm hầu hạ đại nhục bổng của y.
Điền Vũ Mặc cuối cùng cũng có thể hảo hảo hô hấp, vừa nãy bị y đâm vào mãnh liệt quá làm cho hắn không cách nào thở được. Điền Vũ Mặc điều chỉnh hô hấp, bắt đầu làm theo lời của y. Tưởng tượng cự vật dữ tợn xấu xí trước mặt là món cam ướp lạnh mình thích ăn nhất. Ra sức bú y, cái lưỡi nhỏ nhắn thẹn thùng tỉ mỉ liếm, làm đại nhục bổng thô to bị liếm ướt đẫm. Hắn ra sức liếm, hy vọng có thể làm y nhanh bắn ra. Làm y sớm để hắn quay về phòng.
“A! Tiểu kỹ nữ, con quả thật là có năng khiếu. Ba ba bị con làm cho thoải mái chết được. Chính là như vậy, cứ tiếp tục liếm. Con rất có thiên phú!” Y thoải mái gầm nhẹ nói, côn thịt sảng đến mức phồng to hơn khi nãy một vòng.
Phát hiện *** vật trong miệng trở nên lớn hơn, Điền Vũ Mặc bị hù cho hết hồn, hoảng sợ ngừng lại.
“Đừng ngừng, nhanh lên một chút. Tiếp tục liếm giống như mới vừa rồi vậy đó! Chỗ mới nãy bị con cắn bị thương càng phải đặc biệt liếm cẩn thận. Hảo hảo giúp nhị thúc trị liệu! Nếu để nhị thúc biến thành tàn phế thì sau này không còn đại nhục bổng chơi tao huyệt nữa rồi!” Phát hiện hắn dừng lại, y lập tức ngắt hông hắn một cái, lo lắng thúc giục.
Điền Vũ Mặc mắc cỡ, trừng mắt nhìn y. Sau đó tiếp tục bú liếm đại nhục bổng của y, hắn trước dùng sức mút lấy phân thân của y sau đó bắt đầu tìm kiếm chỗ bị mình cắn. Hắn rất nhanh liền thấy một vòng dấu răng xanh tím, bên ngoài còn rỉ ra vết máu li ti.
Nhìn chỗ bị mình cắn, trong lòng Điền Vũ Mặc thầm nghĩ xem ra mới vừa nãy hắn cắn y rất mạnh. Y hẳn là rất đau! Nhưng đáng đời y, ai kêu y bắt hắn ăn thứ đồ bẩn thỉu đó làm gì. Mặc dù trong lòng nghĩ thế nhưng trời sanh tính tình thiện lương, Điền Vũ Mặc vẫn là có chút hối hận, cảm thấy mình làm vậy hơi quá đáng. Mặc dù hắn còn là một đứa nhỏ nhưng từng nghe nam sinh cùng lớp đàm luận qua một chút về chuyện sinh lí nam giới. Biết chỗ đó là chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể đàn ông cũng là chỗ trọng yếu nhất. Nhìn có vẻ chỉ là một vết thương nhỏ nhưng thật ra là vô cùng đau. Vô luận người trước mắt có bao nhiêu hư hỏng nhưng y dù sao cũng là cha kế của mình. Mình không thể làm chuyện thương tổn đến y!
Điền Vũ Mặc áy náy thổi mấy cái vào vết thương của y, sau đó mới vươn đầu lưỡi ra liếm dấu răng trên phân thân. Động tác của hắn vô cùng dịu dàng, thổi nhè nhẹ như sợ làm y đau.
Nhìn bộ dáng con riêng vô cùng cẩn thận bú liếm côn thịt của mình, y vốn phấn khởi nay lại càng thêm kích động vô cùng. Y tà ác nói: “Con ngoan, ba ba yêu con chết đi được. Nhị thúc của con cũng yêu con muốn chết. Con làm cực kỳ giỏi a! Bây giờ ba ba sẽ thưởng cho con, để con cũng vô cùng thoải mái!” Y vừa hưởng thụ cái miệng *** của con riêng, vừa đưa tay vuốt ve thân thể so với con gái còn trắng nõn nà hơn. Trên cơ thể không có lấy một cọng lông, bóng loáng như tơ lụa, sờ vào vô cùng thích. Từ cổ vuốt ve xuống dưới, không bỏ sót tấc da tấc thịt nào trên người con riêng. Bàn tay trượt xuống ***g ngực bằng phẳng, vuốt ve hai nhụy hồng chói mắt.
“Ngô ừ… Không… Hừ ừ…đừng…đừng sờ, van ông….aa” Thân thể Điền Vũ Mặc dị thường nhạy cảm. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bị y vuốt ve nhưng mỗi khi bị y đụng đến liền có cảm giác. Hai đầu nhũ nho nhỏ mới bị y đùa bỡn, hắn đã nhịn không được kêu lên.
“Tại sao không cho ba ba sờ, ba ba thích nhất là hai đầu nhũ nhỏ này của con. Thật nhỏ, thật đáng yêu! Hơn nữa còn là màu phấn hồng nga!” Y nghe thấy tiếng hắn cầu khẩn, cười càng tà ác hơn. Hai tay ra sức chà sát, xoa nắn đầu nhũ yếu ớt. Đầu vú của Điền Vũ Mặc thật sự là xinh đẹp hiếm có, đầu nhũ của hắn không đen sậm giống như đa số đàn ông khác, cũng không giống như phụ nữ có màu đỏ thẫm tục diễm. Mà đây là loại phấn hồng giống như trẻ sơ sinh.
“A a… Ba ba, van xin ba đừng ngắt nữa…đau quá….aa…đừng… ba ba” Vũ Mặc lắc đầu, đầu nhũ bị y dày vò đau muốn chết. Nhưng kỳ quái chính là đằng sau cảm giác đau đớn lại có một loại khoái cảm nói không nên lời làm hắn nhịn không được lại một lần nữa gọi y là ba ba. Hy vọng y bỏ qua cho mình.
“Thối nhi tử thật không ngoan, con sao lại không biết nghe lời như vậy. Vừa mới nói là không được ngừng bú đại nhục bổng của ba ba rồi mà. Con không nghe thấy nhị thúc của con đang kêu gào, kháng nghị sao! Chẳng lẽ lại muốn bị ba ba trừng phạt nữa?” Điền Vũ Mặc bởi vì bị bàn tay sờ soạt, ngắt nhéo trước ngực nên mới dừng động tác trong miệng lại, quên mất việc bú côn thịt của y.
“Thật xin lỗi!” Điền Vũ Mặc bị làm cho sợ hãi, vội vàng nói xin lỗi, lập tức tiếp tục bú liếm hầu hạ đại nhục bổng của y. Hắn không nghĩ y lại dùng cách biến thái này trừng phạt hắn. Hắn càng sợ y giận chó đánh mèo làm tổn thương đến mẹ hắn.
“Hừ! Còn dám không ngoan như thế nữa, ba ba sẽ tức giận thật đó!” Y hài lòng gật đầu, không quên cảnh cáo nói. Sau đó lại tiếp tục đùa bỡn đầu nhũ của con riêng. “Con ngoan, con cái gì cũng tốt chỉ mỗi tội không có vú. Con sao lại trỗ mã chậm đến thế, ba thấy thiếu nữ bằng tuổi con, vú đều đã bắt đầu nhô lên. Còn con nơi này vẫn bằng phẳng. Mặc dù con là nam sinh nhưng cơ thể con lại đặc thù như vậy hẳn là sẽ mọc vú giống như con gái mới phải. Nếu không có vú thì thật là đáng tiếc a, đầu nhũ con xinh đẹp như thế mà!” Y ra sức vò nắn đầu nhũ của con riêng làm cho hắn rên rỉ càng lúc càng lớn, vẻ mặt đáng tiếc thở dài nói. Thân thể của con riêng vô cùng hoàn mỹ không có gì đáng để phàn nàn, duy chỉ thiếu có mỗi bộ ngực. Y vô cùng thích nhũ giao, nếu con riêng không có vú, y sẽ không thể nhũ giao với con riêng. Thật đúng là chuyện đáng tiếc nhất trên đời.
Điền Vũ Mặc vừa tức vừa thẹn. Thân thể khác người là chuyện hắn để ý nhất. Điều làm cho hắn cảm thấy may mắn duy nhất là hắn không ngực giống con gái. Không nghĩ tới y thế nhưng lại hy vọng hắn mọc vú. Y hoàn toàn không để ý đến nỗi thống khổ của mình. Đúng là đồ biến thái, bại hoại!
“Nhưng con đừng lo, ba ba sẽ giúp con hảo hảo xoa bóp. Mỗi ngày đều giúp con xoa ngực, rồi sẽ có một ngày vú con nhất định sẽ nhô ra!” Y quay đầu lại nhìn con riêng sỗ sàng cười *** nói. Hai bàn tay to bao trùm bộ ngực phẳng phiu của hắn, ra sức xoa nắn, vặn vẹo.
“Ông hạ lưu…a a..đau… xoa nhẹ…đau quá…a” Khí lực của y lớn vô cùng, vốn cho là nước mắt đã khô cạn hết một lần nữa đau đến trào ra hốc mắt. Hắn lớn lên rất gầy, dưới da chỉ toàn là xương, một chút thịt cũng không có. Y bóp làm hắn đau muốn chết, làn da tuyết trắng cũng đã đỏ ửng.
“Ngoan! Bảo bối, đừng khóc! Ba ba biết con đau nhưng ba ba cũng là vì tốt cho con! Con không có vú thật không xong, không có vú sau này sao có thể cho con chúng ta bú sữa được. Hơn nữa cũng không cách nào giúp ba ba nhũ giao! Vì ba ba, vì tương lai con chúng ta, con hãy ráng chịu một chút!” Y cũng vô cùng đau bảo bối a, ngọt ngào dụ dỗ nói. Nhưng y vẫn không dừng lại, hơn nữa lại càng bóp mạnh hơn nữa. Làn da non mịn sắp bị y xé rách.
“Ba ba, con không chịu được nữa….ô ô đau quá….tha cho con có được không….ô ô van xin ba ba….” Điền Vũ Mặc đau đến khóc không thành tiếng, gương mặt nhỏ nhắn sưng vù khóc nức nở, liều mạng cầu khẩn y buông tha. Đáng buồn nhất chính là vừa van xin y đồng thời hắn còn phải tiếp tục phun ra nuốt vào đại nhục bổng của y, không dám dừng lại.
“Bảo bối, đừng khóc! Ba ba xoa thêm mấy cái nữa, con ráng nhịn một chút!” Thấy con riêng đau đến như vậy, y vừa dụ dỗ vừa kéo hai cặp chân thon dài, trắng nõn của con riêng vòng qua cổ mình. Nâng hạ thể chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót lên gần mặt mình.
Điền Vũ Mặc nghi ngờ nhìn lưng y, mới vừa muốn hỏi y định làm cái gì. Y đã cúi đầu xuống thè lưỡi liếm lên quần lót của hắn.
PS: chú thíc một chút, tiểu thụ nói anh công từng xâm phạm mình. Nghĩa của từ xâm phạm ở đây chỉ dừng lại ở mức độ sờ mó bên ngoài thui chứ chưa thực sự ăn đâu