Kẻ Thứ Ba

Kẻ Thứ Ba - Chương 1




Hôm nay tớ phải rời đi.

Tuy đây không phải lần đầu tớ nói vậy, nhưng lần nào các cậu cũng níu lấy tớ, tớ không đành lòng nên ở lại. Quẩn quanh vài vòng, chẳng còn ai tin rằng tớ sẽ đi thật nữa.

Thế nên lần này, tớ không định chào ai hết.

“Các cậu” – hai người bạn thân nhân nhất của tớ – Giang Dã và Diệp Thường Phi.

Giang Dã là cậu bạn học chung với tớ từ những năm cấp một, thật ra cậu cũng chỉ chào đời sau tớ mấy tháng thôi, sau đó thì học chung lớp tới những năm cấp hai luôn.

Nhờ thế mà thành bạn của nhau.

Tớ xót xa nhớ lại thời thanh xuân tươi đẹp ấy, chợt nhận ra tớ càng ngày càng thích cậu, Giang Dã.

Cảm giác thích này thật khó hiểu. Chắc do ngày đó cậu tỉnh bơ giật lấy chai nước của tớ rồi nốc cạn sau trận bóng, chắc do tan học cậu cứ quàng vai tớ rồi rủ tớ về chung, chắc do cậu xỉn rồi mà vẫn cười với tớ, chắc do cậu với tớ cứ kề bên nhau… Tóm lại, tớ thích cậu, thích suốt mười năm nay.

Rồi tớ thấy cậu yêu đương, chia tay, lại yêu vào, lại chia tay… cách cậu yêu đương thật thành thạo đến vậy: dẫu bạn nữ kia thương cậu nhiều đến đâu cũng chủ động ngỏ lời chia tay, dần dà tiếng thơm “cậu bạn trai dịu dàng, săn sóc” vây quanh người cậu.

Chỉ là tim tớ đổi thay rất nhiều: từ những ghen ghét, khổ sở ban đầu sang bình tĩnh, thậm chí tớ còn thản nhiên mua bao bao cao su cũng như chọn hoa lựa quà cho bạn gái giúp cậu.

Âu cũng vì, bất kể cậu quen ai thì tớ vẫn là cậu bạn thân nhất của cậu.

Bạn mà, thuận theo ý trời, mỉm cười vỗ tay, chúc cậu hạnh phúc.

Cho đến khi, Diệp Thường Phi xuất hiện.

Cậu vẫn là cậu bạn thân nhất của tớ, vì cậu không chỉ học chung những năm cấp hai với tớ, mà còn cả cấp ba, cả đại học, đến chuyên ngành cậu chọn cũng giống tớ luôn.

Còn Diệp Thường Phi là cậu bạn mà tớ quen khi tớ học đại học.

Tớ bảo “tớ quen”, vì cậu ấy là bạn cùng phòng của tớ.

Sau này, tớ giới thiệu Diệp Thường Phi với cậu, cậu mới quen biết cậu ấy.

Kế đó… cậu ấy thường đi chung với cậu và tớ, “hai người cậu và tớ” bỗng thành “ba người cậu ấy, cậu và tớ”.

Thật ra tớ vẫn nhớ, lần đầu cậu gặp cậu ấy, vẻ mặt cậu ngạc nhiên vô cùng. Cậu ấy như đóa đào nở rộ giữa trời xuân, xinh đẹp, vô tư, ngây thơ, hồn nhiên, ai gặp cậu ấy cũng cười tươi xán lạn. Tớ cứ ngỡ cậu thẳng, nào ngờ cũng có ngày cậu mặc kệ giới tính của đối phương mà đem lòng ái mộ đóa hoa tươi thắm ấy.

Nhiều lúc sau này, tớ tự hỏi, chính tớ giới thiệu hai cậu biết nhau, có hối hận không? Để cậu ấy đi chung với cậu và tớ, có hối hận không? Từ “cậu và tớ” thành “cậu ấy, cậu và tớ”, có hối hận không? Hay là… không chịu nhận ra ánh mắt cậu nhìn cậu ấy khác hẳn cách cậu nhìn những cô bạn cũ, có hối hận không?

Ấy thế mà chính tớ cũng chẳng thể trả lời.

Bởi vì… Diệp Thường Phi là một cậu bạn rất ư là tốt với tớ.

Thân thể tớ không khỏe như các cậu, tớ rất dễ sốt, dễ bệnh. Có một lần tớ sốt đến mức đầu óc quay cuồng, không đủ tỉnh táo để phân biệt ai với ai, cậu còn vô tư rủ tớ xem cậu chơi bóng rổ.

Lúc đó Diệp Thường Phi nhìn tớ, cậu ấy nói lớn:

– Ối… Đàm Thanh sốt rồi, để tụi tớ dìu cậu ấy vào phòng y tế!

Tớ cảm động. Cậu mới rờ trán tớ, líu lưỡi:

– Thật! Trán cậu nóng quá, Thanh Thanh!

Cậu ấy hận sắt không thành thép:

– Đồ ngốc! Hễ anh không thấy là cậu ta u mê vậy đó!

Cậu xoa mái đầu ngắn cũn của cậu ấy, ra vẻ hằn học, trêu:

– Em dám mắng anh cơ! Gan to thật đấy!

Tớ bất đắc dĩ nhìn cậu và cậu ấy chọc ghẹo nhau, lúc đó tớ chỉ thấy yên lòng vì hai cậu hợp cạ nhau ghê – rồi tớ lơ đi sự hợp cạ này, lơ đi gợn sóng nhè nhẹ này.

Chuyện cậu sẽ quen cậu ấy rõ mồn một đến thế, chỉ là tớ chẳng chịu nhận ra, hoặc tớ chẳng muốn thấy.

Thế nên tớ cứ vô tư nhìn cậu tay trong tay với cậu ấy trước mắt tớ. Hình như lúc các cậu nhờ tớ giấu người lớn trong nhà chuyện các cậu quen nhau, tớ mới khiếp đảm ngộ ra… khiếp đảm như thể hai người thân tớ nhất trên thế giới này cùng phản bội tớ vậy.

Tớ lại không thể biểu lộ cảm xúc khiếp đảm ấy ra được, vì tớ là người bạn thân nhất của các cậu: các cậu tin tớ, tiết lộ câu chuyện đi ngược lẽ đời này cho tớ nghe đầu tiên, mong tớ chúc các cậu hạnh phúc.

Tất nhiên là, tớ…

Nén tấm lòng cay đắng, tuyệt vọng của mình vào, tỏ vẻ biết điều, hỏi han các cậu:

– Thật đấy à? Sao các cậu giấu tớ lâu vậy chứ?

– Thì… sợ Thanh Thanh thấy ghê, thấy khó chấp nhận… – Cậu ấy trả lời, thở phào nhẹ nhõm, hai tai ửng đỏ, chề môi làm nũng.

Tớ lại đeo chiếc mặt nạ vô hình lên, miệng cười mà lòng khẽ nhói:

– Sao thế được? Tớ chúc mừng các cậu này!

Cậu nắm chặt tay cậu ấy, mắt cậu bừng sáng, nhìn tớ:

– Tớ vui lắm, Thanh Thanh. Cậu lại chúc tớ hạnh phúc bên Tiểu Phi, cậu quả là bạn thân nhất của tớ mà!

Ánh mắt cậu lấp lánh như thu hết cả dải ngân hà vào trong. Cậu vui sướng với hạnh phúc đến thế, ấy là điều tớ… chưa từng thấy.

Tớ ngây người đứng đó, cổ họng như bị ai siết chặt, nhất thời mất đi khả năng giao tiếp.