Khi mặt trời xuất hiện ở phía chân trời, hắn mới khẽ thở dài một hơi nặng nề, một đêm không ngủ cùng với trải qua sinh tử trong mưa bão, tinh thần của hắn cực kì mệt mỏi, cộng thêm cảm giác rùng rợn mà con tàu mang lại khiến cho hắn không dám mất cảnh giác.
Linh hồn sau khi con người chết đi thì sẽ dần dần tiêu tán trong trời đất, còn về phần địa ngục trong truyền thuyết dân gian hắn không dám chắc nó có thật sự tồn tại hay không, nhưng theo kiến thức tu tiên của hắn thì linh hồn sẽ tiêu tán hoà vào trời đất.
Có những trường hợp đặc biệt linh hồn vẫn có thể tồn tại, cá biệt những linh hồn vẫn còn mang theo ý thức thanh tỉnh. Còn về phần tu chân tu sĩ đạt đến cảnh giới cao, linh hồn kết nguyên anh sau đó phá anh hoá nguyên thần, khi mất đi thần thể nguyên anh, nguyên thần vẫn có thể tồn tại.
Các cảnh giới tu luyện càng cao linh hồn từ từ tiến hoá, linh hồn, nguyên hồn ( nguyên anh ), thần hồn ( nguyên thần )…
Cái gọi là ma trên địa cầu là chỉ những linh hồn sau khi rời khỏi cơ thể hữu hình mà không bị tiêu tán, những linh hồn như vậy nếu như vẫn còn ý thức suy nghĩ, chúng sẽ tìm cách kéo dài sự tồn tại của chúng lâu hơn, chúng sẽ đi ăn những linh hồn khác để bổ sung tinh thần lực ( hồn lực ).
Có những trường khí đặc biệt cũng khiến cho linh hồn mạnh hơn, vũ trụ mênh mông những điều thần kì ngay cả những cường giả đứng đầu của tu chân giới cũng không biết hết được.
Hắn dám khẳng định trên con tàu ma này tồn tại một linh lồn có ý thức, chỉ là không biết linh hồn này là của người bình thường hay của tu luyện giả, nếu là linh hồn ý thức bình thường hắn còn nắm chắc việc xử lý nó, còn nếu chẳng may là linh hồn của tu luyện giả cường đại, hắn chỉ có nước bị nó nuốt sạch linh hồn.
Một lúc sau cả hai người Naccy và Hằng cũng tỉnh lại, Hằng ôm chặt lấy hắn run giọng nói.
“ Chúng ta vẫn còn sống.”
Hắn vỗ vai an ủi.
“ Ừ, chúng ta sẽ sống đến khi đầu bạc răng long.”
Naccy quan sát xung quanh con tàu, tay bấu chặt lấy hắn.
“ HIM, con tàu này mang lại cho tớ cảm giác ghê rợn.”
Hắn gật gù, Naccy tu luyện đã đột phá đến tầng 4 của Nguyệt Âm Quyết, cảm giác cũng rõ ràng hơn, lần này chỉ còn trông đợi vào Naccy, hắn bây giờ coi như đã phế một nửa còn Hằng chỉ là một con gà con.
“ Gọi bằng anh !”
Hắn nghiêm mặt nói, Naccy bĩu bĩu môi rồi dơ hai ngón tay ra ý nói là cô ấy còn hơn hắn hai tuổi, hắn cười xấu xa nói.
“ Ai ở trên người đó làm anh rõ chưa.”
Hằng nhéo cho hắn một cái, Naccy liếc hắn một cái sau đó dịu giọng xuống nói.
“ Ok, thì gọi bằng anh.”
Hắn đắc ý, mặc kệ xung quanh có nguy hiểm, tâm trạng phải vui vẻ khi vẫn còn được sống.
“ Chúng ta đi xung quanh tàu thử xem.”
Cái bụng của hắn đã đói teo lại, hắn quyết định đi vào bên trong con tàu tìm kiếm, mặc dù hi vọng trên tàu có đồ ăn là điều không thể, mà cho dù là có thì đã mấy chục năm đi qua chúng cũng biến thành một đám vi khuẩn rồi.
Ba người tìm kiếm lối vào khoang tàu, nhìn những đống rỉ sét bám khắp nơi, hắn vừa nhìn xung quanh vừa tò mò suy đoán về những bí ẩn của con tàu này.
Hắn chắc chắn con tàu này đã lênh đênh trên biển suốt mấy chục năm qua mà chưa một ai đặt chân lên ngoài ba người bọn hắn, đặt chân lên một con tàu ma hắn cảm giác cũng khá thú vị, đối với người bình thường “ Con Tàu Ma” mang đến một nỗi sợ hãi, nhưng đối với những người có năng lực siêu phàm như hắn nó chỉ giống như một cuộc thám hiểm bí ẩn mà thôi.
Nhìn cánh cửa hoen rỉ ở trước mặt, hắn đưa tay gõ gõ, sau đó lui ra sau vung chân đạp mạnh “ ầm “ cánh cửa bị hắn đá bay vào bên trong.
Hắn nhíu nhíu mày, cái chân của hắn có cảm giác đau nhói lên, xem ra cơ thể của hắn vẫn còn rất yếu, công pháp luyện tập thân thể trong kí ức truyền thừa không có bộ công pháp nào, điều đó khiến hắn rất thất vọng, hắn chỉ còn biết ôm hi vọng chờ đợi những lần phá mở kí ức phong ấn lần sau.
Tu luyện thân thể đối với hắn là một việc được xem như chỉ tiêu hàng đầu, phải có một thân thể siêu việt thì mới có khả năng chịu đựng lớn.
“ A.”
Hằng hét lên, ôm chặt lấy hắn, hắn vỗ vai Hằng an ủi.
“ Chỉ là bộ xương khô thôi.”
Trong khoang lái tàu, có hai bộ xương khô rũ ra ở ngay cạnh bánh lái của tàu, hắn đảo mắt nhìn hai bộ xương khô, hai bộ xương vẫn hoàn hảo không thiếu hay vỡ vụn một chi tiết nào, xương không bị đen màu chứng tỏ cũng không bị chết vì chúng độc.
Hắn lắc đầu, tay xoay xoay thử bánh lái tàu. Bánh lái không hề chuyển động, xem như là đã hỏng. Sau đó hắn kéo 2 cô gái đi ra khỏi buồng lái tới một cánh cửa gỗ đã mục nát, cánh cửa chỉ cần động nhẹ vào cái liền rơi lả tả xuống.
Bên trong không gian mờ mờ nhưng cũng đủ để nhìn rõ lối đi, 3 người nép sát vào nhau từ từ đi xuống, những căn phòng được ba người lần lượt khám phá.
“ Cạch” mở một cái cửa còn khá nguyên vẹn ra, 3 người đi vào, bố trí căn phòng cũng giống với những căn phòng khác, ở một cái tủ gần chiếc giường gỗ sập xệ, trên bàn còn mấy đồ vật linh tinh đã bám bụi, hắn cầm lấy một đồ vật bằng hai ngón tay lên nghịch nghịch.
“ Zippo hử !”
Hắn tự hỏi, bật thử cái bật lửa vài lần, ánh lửa loé lên. Hắn tặc lưỡi một cái, mấy cái đồ cổ này quả thật là rất bền, cầm lấy một cây đèn ở trên bàn lắc lắc, bên trong vẫn còn chất lỏng sóng sánh.
Hắn mở cây đèn ra khẽ đưa lên mũi ngủi ngủi, lông mày nhăn lại, hừ mũi vài lần cho bay hết cái mùi kinh khủng ở trong mũi.
“ Là mỡ cá voi.” Hắn tự trả lời trong đầu, đốt cây đèn dầu lên, ánh sáng vàng vọt toả ra khắp căn phòng, Naccy và Hằng bám chặt lấy nhau, cảnh giác nhìn khắp căn phòng.
Hằng kêu lên một tiếng chỉ về phía góc căn phòng nói.
“ Là một bức ảnh, làm em sợ hết hồn.”
Nhìn theo hướng Hằng chỉ, Trần Quốc Hưng đi lại phía bức tường căn phòng, ở trên tường có treo một bức ảnh đen trắng của một cô gái, nhìn vào bức ảnh hắn khẽ tặc lưỡi, trong ảnh là một cô gái cực kì xinh đẹp đang mỉm cười, mấy người nổi tiếng minh tinh bây giờ mà đem so sánh với cô gái trong bức ảnh này thì chỉ xứng đáng xách dép chạy theo sau.
“ Thật xinh đẹp.”
Naccy cảm thán mà lên tiếng, đột nhiên hắn ngẩn ra sau đó nói.
“ Ớ sao anh có cảm giác hình như cô gái cười càng ngày càng tươi nhỉ !”
Lúc đầu mới nhìn thì cô gái xinh đẹp trong bức ảnh chỉ nở một nụ cười mỉm, nhưng nhoáng một cái cô gái bên trong bức ảnh đã thay đổi, nụ cười trên môi đã nhe ra cả hàm răng.
3 người nhìn nhau, sau đó lập tức đồng thanh lên tiếng.
“ Có ma.”
Ba người lập tức vắt chân lên cổ, siêu siêu vẹo vẹo chạy ra khỏi căn phòng. Hắn cầm cây đèn dầu từ từ đi về phía trước, Naccy và Hằng mỗi người ở một bên túm chặt lấy người hắn.
Đi vào một căn phòng lớn, xung quanh là thùng lớn được xắp xếp gọn gàng, hắn tò mò gõ gõ sau đó mở một thùng lớn ra.
“ Ồ…”
Ở dưới ánh nền vàng vọt từ cây đèn dầu toả ra làm phản chiếu ánh sáng lên những chai thuỷ tinh, hắn cười vui vẻ cầm lấy một chai thuỷ tinh lên, đưa cây đèn dầu cho Naccy hắn dùng tay bật nắp của chai thuỷ tinh, một mùi thơm thoang thoảng toả ra, hắn ngửa cổ tu luôn một hơi dài.
“ À.” Một tiếng thoải mái, Hằng lo lắng vội nói.
“ Anh uống linh tinh cái gì thế ! Không sợ có độc à ?”
Hắn mỉm cười nói.
“ Là rượu, ngon tuyệt vời.”
Naccy cầm lấy chai rượu từ tay hắn, cũng không ngại ngần mà đưa lên miệng uống một hơi, sau khi bỏ ra Naccy mặt hơi đỏ lên nói.
“ Oa…rượu nho này quá ngon, ngon hơn nhiều mấy loại mà bố em mua.”
Hắn xoa xoa cằm nhìn mấy thùng lớn khác, chắc chắn cũng là rượu rồi, đám này mà đem về bán hắn cũng đủ sống một đời không lo, ít nhất cũng phải được 700 triệu USD, loại rượu này có từ những năm 40 đến nay cũng phải được hơn bảy mươi năm.
Hắn lúc này đang cực kì hối hận, lúc trước luyện chế thất bại không gian trữ vật, nếu không số rượu cực phẩm này hắn đã đem nhét hết vào túi rồi.
Hằng nhìn hắn cùng Naccy bĩu môi nói.
“ Hai người mà về chung một nhà, suốt ngày say xỉn thì cạp đất mà ăn.”
Hắn cùng Naccy cười phá lên về sự ngây thơ của Hằng, hắn đưa tay nâng cằm của Hằng lên trêu đùa.
“ Tiền của anh có đốt may ra mới hết được, em yên tâm, em có ăn đến béo múp đầu anh cũng vẫn lo được.”
Hằng lườm hắn, đưa tay nhéo hắn một trận.
“ ọt…ọt…ọt…” bụng hắn kêu lên, hắn mới ngẩn ra, nước thì có thể uống rượu thay, nhưng thức ăn thì đến bây giờ không có.
3 người tiếp tục tìm kiếm những nơi khác, ở một căn phòng rộng để những đồ đạc linh tinh, hắn tìm được lưới đánh cá, tuy nhiên vài chỗ đã bị đứt, nhưng có còn hơn không, 3 người trở lại boong tàu, hắn thả lưới đánh cá.
Bây giờ hắn mới để ý đến cảnh tượng xung quanh, sương mù bao phủ kín khắp nơi.
Tuy nhiên hắn vui vẻ phát hiện, mật độ linh khí ở nơi này khá cao. Hắn trầm tư suy nghĩ, New York giáp với Đại Tây Dương.
“ Ô cái đệt.”
Nghĩ đến Đại Tây Dương một tên gọi lập tức vang lên trong đầu hắn “ Tam giác quỷ Bermuda.” Chẳng lẽ hắn lại đang ở trong vùng biển này.