Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 120: Quậy Nát Quán Bar




Tắm rửa xong xuôi, hắn hất mặt nói với anh Thiên.

“ Chúng ta ra ngoài làm chén đi anh.”

Anh Thiên ngẩn ra nhìn hắn rồi nói. “ Ok em, uống tí cho mát người.”

Vậy là hai anh em kéo nhau ra ngoài, kiếm một quán vỉa hè gọi vài món ăn đơn giản cùng két bia tiger.

“ Nào uống.”

Hai anh em bật bia tu một hơi hết sạch chai bia, hai người vừa uống vừa trò chuyện những chuyện linh tinh trong cuộc sống. Uống tới hơn 9h khi cả hai đã ngà ngà say hắn hất mặt nói.

“ Uống cũng đã tới tầm, anh em mình đi.”

Anh Thiên gật đầu rồi cả hai anh em đứng dậy thanh toán tiền, hắn đứng vẫy vẫy một chiếc taxi rồi cả hai người chui vào trong xe, ngồi ổn định hắn liền nói.

“ Bác cứ chở cháu đến quán bar nào nổi tiếng nhất trong thành phố cho cháu.”

Bác tài nhìn hắn từ gương chiếu hậu gật đầu nói.

“ Ok chàng trai.”

Sau đó chiếc taxi phóng đi, anh Thiên cũng không nói gì chỉ im lặng. Đi hơn 15 phút chiếc taxi dừng lại ở một quán bar mang tên Phương Đông, hai người xuống xe.

Trần Quốc Hưng nhìn tấm biển mang tên “ Bar Phương Đông “ liền tặc lưỡi trong lòng, nhìn tấm biển to tổ bố thế này là biết cái quán bar nó tầm cỡ rồi.

Hai người đi vào trong, bảo vệ bên ngoài chỉ đứng im không hỏi han bất cứ điều gì, hắn gật gù, tính đút tiền để vào nhưng người ta không hỏi hắn ngu gì mà lại khai ra. Đi vào bên trong mùi hương hỗn tạp làm hắn hơi nhăn mày, tiếng nhạc cùng tiếng hò hét của những nam thanh nữ tú làm cho không khí càng thêm náo nhiệt vui vẻ.

Hai người đi đến một bàn còn trống liền mặc kệ có ai đặt hay chưa mà ngồi xuống, vẫy vẫy tay, phục vụ là một em gái nóng bóng mặc trên người bộ đồ bó sát làm lộ ra những đường cong.

“ Hai anh dùng gì ạ ?”

Hắn nhìn qua anh Thiên thấy anh không nói gì, thì xoa xoa cằm nói.

“ Mang cho anh chai vodka nha cưng.”

Cô gái mỉm cười xinh đẹp cúi sát xuống làm lộ ra khe sâu trước ngực, khẽ sát vào tai hắn nói.

“ Ok anh, chờ em một lát.”

Hắn cười cười thò một tay lên cái eo thon kia mà kéo cả cô gái ngồi xuống đùi mình khẽ nói.

“ Cho em 1 phút.”

Cô gái cười tươi sau đó mới đứng dậy đi vào quầy bar , anh Thiên nhìn hắn cười cười nói.

“ Thằng em có vẻ khá có kinh nghiệm.”

Hắn cười nhạt vì lời nói của anh Thiên, sau đó mới nói.

“ Trẻ không chơi già đổ đốn, còn trẻ cứ chơi hết mình đi anh.”

Anh Thiên chỉ cười cười không nói, một phút sau cô gái bưng ra một chai vodka cùng hai cốc thuỷ tinh đặt xuống bàn, cười nói.

“ Rượu của hai anh.”

Hắn nhếch miệng cười, tay vẫy vẫy rồi nói.

“ Lại đây !”

Cô gái liền đi lại chỗ Trần Quốc Hưng, hắn kéo cô gái ngồi xuống đùi mình, cô gái cũng không phản kháng mà còn khẽ cựa mình dựa sát vào lòng Trần Quốc Hưng.

Hắn đưa một tay lên nâng cằm cô gái, cúi sát mặt lại nở một nụ cười hỏi.

“ Em tên gì ?”

Cô gái khẽ cựa người thoát khỏi cái tay đang nâng cằm, cúi sát vào tai hắn thì thầm.

“ Em tên Nguyệt.”

Hắn chỉ cười nhạt không tin, đa phần những cô gái làm ở môi trường này làm gì có ai nói tên thật, bất quá người ta đã nói tên Nguyệt thì hắn cứ gọi.

Hắn thò tay xuống cầm cái ví dài đặt ở trên bàn, móc chục tờ 100 usd cuốn tròn lại nhét vào khe sâu trước ngực cô gái.

“ Đi đi, cần gì anh gọi.”

Cô gái cười tươi như hoa cúi sát về phía sau, hắn rùng mình khi ở tai buồn buồn, cô gái sau đó đứng dậy, trong ánh mắt nhìn hắn loé lên hình trái tim.

“ Có gì cứ gọi em.”

Hắn nhìn theo cái thân thể nóng bóng kia chỉ khẽ cười nhạt, với những người như hắn, những cô gái bán hoa, quả thật không khơi lên nổi hứng thú trong lòng, khả năng cao đồng nghĩa với ánh mắt cũng ở tầm cao.

Rót rượu ra cốc hai anh em cùng nâng lên cụng mạnh, anh Thiên cười nói.

“ Chúc cho chuyện lần này thành công.”

Nốc hết cốc rượu, hai người trầm tư nhìn những đám người, Trần Quốc Hưng mắt đảo đảo trong không gian mờ ảo của bóng đèn nháy, những nam thanh nữ tú nhún nhảy trên sàn vẻ mặt hiện lên sự hưởng thụ, hắn khẽ nhếch miệng, xem ra ở đây cũng khá là hỗn loạn, kẹo ke được người ta lén trao tay khắp nơi.

Anh Thiên với khả năng của một cảnh sát ưu tú tất nhiên cũng đã nhìn ra, chỉ khẽ xoay xoay cốc rượu trên tay nói nhỏ với Trần Quốc Hưng.

“ Hàng ở đây có vẻ tuồn rất dễ.”

Hắn cười nhạt nốc hết cốc rượu, rồi đứng dậy đi về phía sàn nhảy, khẽ nhún nhảy theo điệu nhạc remix, 72 tuyệt kĩ của anh Bảnh được hắn từ từ tung ra, chẳng mấy mà sân khấu đã là của hắn.

Những đôi mắt to tròn của mấy em gái nhìn hắn đã lập loè, những chàng trai thì mang theo những ánh mắt học hỏi. Hắn cười cười hô lớn.

“ Anh em ơi ?”



Tất cả xung quanh lấy hắn làm chung tâm, liền đồng thanh hô lên.

“ Ơi !”

“ Anh em mình là cái gì nào ?”

“ Anh em mình là củ su hào, hây hây.”

Hắn móc tiền từ trong túi ra, tung lên trời hô lên.

“ Hôm nay, Hưng Tukuda bao hết cái quán này, anh em chơi thoải mái.”

Cả quán bay đầy những tờ tiền đô la, cả không gian sôi sục hô lên.

“ Lên !!!!!!”

Hắn vung tiền sau đó đi lại chỗ bàn DJ đá bay thằng đang đánh DJ xuống, tay khẽ đặt lên bộ DJ.

“ Anh em lên hết mình nào !”

Sau đó tay hắn như điện giai điệu âm nhạc cực sung vang lên, những cánh tay dơ cao lên cả người nhún nhảy.

“ What suppppp….are you ready…let’s go…hây…hây…hây. Cả nhà mình ơi ? Tay đâu tay đâu…lên hết đi nào.”

Anh Thiên ngồi ở một góc khoé miệng khẽ giật giật, miệng lẩm bẩm.

“ Con mẹ nó chứ !”

Nhìn lên trên sàn Trần Quốc Hưng đánh DJ xôi động, bên dưới là những cánh tay dơ cao hò hét, nhún nhảy theo điệu nhạc ban căng.

Ba mươi phút sau tiếng nhạc từ từ lặng dần rồi tắt, hắn cầm lấy cái mic rồi nói.

“ Tất cả có vui không nào ?”

Cả quán bar đồng thanh hô lớn “ Vui “, Trần Quốc Hưng cúi người chào một cái rồi nói tiếp.

“ Rất hân hạnh góp một niềm vui nho nhỏ cho mọi người, mọi người cứ tiếp tục.”

Sau đó hắn đi xuống, đám người vui vẻ dơ tay đập tay với hắn, rồi nhường ra một lối đi, có mấy em gái còn ôm chặt lấy Trần Quốc Hưng, hắn nhìn mấy cô gái nhà giàu xinh đẹp đi tìm thú vui bu lấy mình cũng không nỡ lòng nào mà xua đuổi, đến bao nhiêu hắn ôm bấy nhiêu, hắn cũng chẳng mất gì mà lại cảm nhận được đủ loại lớn nhỏ, mỗi bên ôm một em gái đi lại phía bàn.

Anh Thiên nhếch miệng nhìn Trần Quốc Hưng không nói một lời mà chỉ dơ ngón cái lên, hắn ngồi xuống, tự động có em gái rót rượu cho hắn rồi đưa tận miêng.

Hắn ngửa cổ tu sạch, liếc nhìn về một em gái cười nói.

“ Em tên gì ?”

Cô gái đưa một tay nâng cằm hắn lên, thổi một hơi rồi cười khanh khách nói.

“ Em trai mới tí tuổi mà đòi làm anh hả !”

Hắn miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đểu giả nói.

“ Người nào nằm trên thì người đó làm anh.”

Cô gái kia cũng bật cười đưa đôi mắt ngập nước nhìn hắn nói.

“ Còn phải xem ai ở trên mới được.”

Cô gái ở bên kia khẽ nhăn mày nói. “ Hôm nay em bao anh.”

Hắn cười phá lên, cúi sát vào tai cô gái khẽ thì thầm.

“ Anh đâu có thiếu tiền.”

Rồi hắn khẽ cắn vào tai cô gái, làm cô gái rên lên một tiếng khe khẽ rồi mềm nhún dựa vào trong lòng Trần Quốc Hưng.

Anh Thiên khẽ ho khụ khụ một tiếng, hắn mới cười cười nói.

“ Anh còn có việc, alô sau nhé !”

Hai cô gái lưu số điện thoại của hắn, sau đó dùng đôi mắt lưu luyến nhìn hắn nói.

“ Anh đừng có quên.”

Nhìn hai cô gái lườm lườm nhau rồi mới bỏ đi, hắn khẽ bật cười, anh Thiên nâng cốc hướng về phía Trần Quốc Hưng, hắn cũng nâng cốc hai anh em cười cười.

“ Bên kia, hình như là bồ của ông trùm khu này !”

Hắn nghe anh Thiên nói liền cười cười nói. “ Anh cũng khá đấy.”

Anh Thiên chỉ cười nhạt, Trần Quốc Hưng dơ tay lên, cô gái nhân viên tên Nguyệt lúc trước liền chạy ra, ngồi vào lòng Trần Quốc Hưng, cười tươi hỏi.

“ Anh cần gì ?”

Hắn hất mặt về phía bộ bàn ghê dài cách đó không xa, có một cô gái xinh đẹp trên người mặc một bộ váy đen cả người toả ra khí tức quyến rũ, bất cứ người đàn ông nào khi nhìn cũng nổi lên dục vọng.

“ Cô ấy là ai ?”

Cô nhân viên nhìn qua chỗ hắn chỉ sau đó vội nói. “ Anh đừng có đụng vào chị Tuyết, chị ấy là…”

Còn chưa để Nguyệt nói hết câu, hắn đã đặt một ngón tay lên môi Nguyệt, cười nhạt nói.

“ Cầm tiền trên bàn rồi nghỉ ở đây đi, nơi này sắp sảy ra truyện rồi !”

Cô nhân viên liền nhìn Trần Quốc Hưng chằm chằm, ở sâu trong ánh mắt một tia mờ mịt, sau đó cúi đầu nói.

“ Anh định gây sự ở đây sao ? Ông Trần Quân ở đây rất mạnh.”



Hắn cười cười nâng cằm Nguyệt lên, một tay còn lại vén lại mái tóc gọn gàng cho Nguyệt rồi nói.

“ Đừng quản quá nhiều chuyện, là một cô gái ngoan ngoãn đừng có ở đây lâu, sẽ sảy ra truyện đấy.”

Hắn liếc mắt cũng nhìn ra, Nguyệt là một cô gái còn zin, vậy mà lại khoác lên người một vỏ bọc xấu, hắn hiểu khi con người ở hoàn cảnh cùng quẫn, thì lúc đó bất cứ chuyện gì họ cũng có thể chấp nhận mà đánh đổi, có lẽ Nguyệt gặp phải hoàn cảnh khó khăn.

Nguyệt hai mắt trợn lên như không thể tin được, sau đó hai mắt đỏ lên cúi đầu, cả thân thể run lên, anh Thiên ngồi thưởng thức cốc rượu cũng sửng sốt, sau đó nheo mắt trầm tư.

Trần Quốc Hưng vỗ vỗ vai Nguyệt nói. “ Mau lên không muộn mất.”

Nguyệt ngẩng lên dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Trần Quốc Hưng lắc đầu, cầm lấy một sấp tiền đô trong ví đưa cho Nguyệt nói.

“ Để cô tự kiếm đủ tiền thì người thân của cô không chịu nổi đâu.”

Nguyệt run lên nhìn hắn, khẽ cúi đầu nói. “ Em cảm ơn, nhất định sau này em sẽ trả cho anh.”

Hắn cười cười tay phất phất nói. “ Đi đi.” Nhìn theo bóng dáng của Nguyệt chạy ra khỏi quán bar hắn cười nhạt, có vẻ hắn vừa làm được một truyện tốt thì phải, bấy giờ anh Thiên mới lên tiếng.

“ Sao em biết ?”

Hắn nhún nhún vai, cầm cốc rượu lên uống một ngụm rồi mới nói.

“ Đoán đại.”

Thiên miệng khẽ giật giật nhìn Trần Quốc Hưng, hắn lắc lắc cốc rượu trong tay trầm tư một lúc rồi nói.

“ Thôi xử lý nhanh còn về ngủ.”

Anh Thiên cũng gật đầu, hắn đứng dậy, anh Thiên liền vội nói.

“ Dám chắc anh em mình không nát xác chứ?”

Hắn cười ha ha liếc mắt khinh thường anh Thiên rồi nói.

“ Sợ gì, em luyện võ cổ, anh cũng biết võ lại cộng thêm còn là công an, sợ chó gì bố con thằng nào.”

Thiên nghi ngờ nhìn Trần Quốc Hưng, hắn thì nhếch miệng đi lại chỗ cô gái quyến rũ ngồi một mình bên kia.

Trần Quốc Hưng đi lại chỗ cô gái, ngồi xuống bên cạnh, đưa tao khoác lấy bả vai cô gái, trên miệng là một nụ cười.

“ Em gái sao lại cô đơn một mình ngồi đây, tâm sự cùng anh cho nhẹ lòng.”

Cô gái nhìn qua bàn tay của Trần Quốc Hưng, sau đó nhìn hắn miệng nở một nụ cười nhếch mép, lạnh nhạt nói.

“ CÚT.”

Trần Quốc Hưng cười cười, cúi sát mặt lại cho đến khi chỉ còn cách mặt cô gái xinh đẹp khoảng 1 cm khẽ nói.

“ Anh rất thích người như em, đi với anh một đêm.”

Cô gái miệng vẫn nhếch lên một nụ cười, rồi nói. “ Nếu anh tối nay có thể nguyên vẹn ra khỏi đây, tôi sẽ suy nghĩ.”

“ Đm thằng kia, cút xa chị Tuyết ra.”

Cùng lúc đó tiếng quát vang lên, hai tên đô con xăm trổ đầy người chạy lại, cô gái được gọi là chị Tuyết, cười cười nói.

“ Nếu có bản lĩnh tôi sẽ là của cậu.”

Trần Quốc Hưng nhìn khuôn mặt đầy mị hoặc của cô gái tên Tuyết trước mặt trong lòng thầm hô, quả nhiên là quyến rũ mê người.

“ Vậy cô sẽ là của tôi.”

Không đợi hai tên vừa đến nói thêm gì, Trần Quốc Hưng nhanh như cắt vơ lấy một chai bia trên bàn, đập thẳng xuống đầu một thằng.

“ Choang” thanh âm vỡ vụn vang lên, cùng tiếng kêu đau đớn, một tên ăn nguyên một chai bia vào đầu liền gục xuống, ôm đầu.

Tên còn lại gầm lên quát. “ Đm dám gây sự ở địa bàn của anh Quân…”

Không đợi tên kia nói hết câu, thì lại thêm một tiếng vỡ vụn vang lên, anh Thiên đã xuất hiện ở sau lưng tên còn lại tặng cho tên đó một chai bia vào đầu, tên kia ôm đầu sau đó quay lại.

Thiên thấy vậy thì nhăn mày, tay vơ thêm một chai nữa, nhanh như chớp khuyến mại thêm một chai nữa vào đầu tên kia, ăn hai chai bia vào đầu tên kia liền ôm đầu gục xuống. Tiếng nhạc lập tức im bặt, không gian liền hỗn loạn.

“ Đánh nhau rồi, mau gọi cấp cứu.”

Trần Quốc Hưng nhếch miệng, rồi quay lại nhìn khuôn mặt cô gái tên Tuyết đã tái đi, hắn cười cười nói.

“ Đi thôi.”

Rồi hắn đưa tay nắm lấy tay cô gái tên Tuyết mà kéo đi, mặc kệ sự vùng vẫy của cô gái, hắn kéo lên lối đi hướng về tầng 2.

Cô gái vùng vẫy ngã lăn ra trên đất, đôi giày cao gót màu đen cũng đã rơi ra, Trần Quốc Hưng nhếch miệng, linh lực vận chuyển phóng ra, cô gái lập tức mềm nhũn không giãy giụa.

Hắn bế thốc cả thân thể mềm mại vào trong người, trong lòng cảm thán, đây có vẻ là một vai diễn phản diện, đá bung của một căn phòng vip, đám người bên trong còn đang bay lắc, hắn lạnh lùng quát lên.

“ Ra ngoài cho tao.”

Mấy tên vẻ mặt hiện lên giận giữ, hắn liền hất mặt, anh Thiên cầm mảnh chai vỡ lúc nãy chỉ vào mấy thằng kia quát.

“ Thằng nào cứng thì lên.”

Mấy thằng kia liền hập hực nhìn hai người bọn hắn, sau đó cũng chạy ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Trần Quốc Hưng nhếch miệng , ném cô gái tên Tuyết vào một góc, sau đó cùng anh Thiên cười phá lên.

“ Chú em sau này có khả năng làm một tên phá phách.”

Hắn nhếch miệng, bật nắp một chai bia rồi tu một hơi, khẽ “ À “ một tiếng, hắn mới nói.

“Bây giờ chỉ cần cá cắn câu.”