Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 130: Nói Chuyện




Ngồi dài đít nhồi nhét hết các công thức giáo dục công dân rồi lại lịch sử vào trong đầu, cuối cùng thì cũng hết 5 tiết.

Đút sách vở vào rồi đeo ba lô lên, tay đúc túi quần nghênh ngang mà đi với cái điệu bộ quen thuộc, rất dễ gợi đòn.

Hắn cảm nhận được không ít ánh mắt mang theo sát khí, nhưng mà chẳng có thằng nào dám lên mà hăm he, léng phéng hắn lại chả đấm cho ngu người.

Chạy vào nhà xe chờ mãi mới bớt đông người, hì hục dắt xe ra cổng. Ra đến bên ngoài thấy đám học sinh vẫn chưa về mà đang tụ tập xem đánh nhau, hắn liếc mắt nhìn qua thì bĩu môi, hai thằng lớp 10 đứng ở giữa đường mà cứ trợn mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng lại huých vai nhau một cái, hắn tặc lưỡi một cái vì độ trẻ trâu của hai thằng bé, mấy cái kiểu huých vai chỉ có bọn chỉ con nít mới làm như thế.

Thấy Hằng đang đứng ở một bên hắn phi xe phóng qua.

“ Mời công chúa lên xe.”

Hằng thấy hắn thì nhăn mày, rồi lấy ra một cái khẩu trang y tế đeo lên cho hắn.

“ Đeo khẩu trang vào, không là mặt anh mọc mụn bây giờ.”

Hắn để im Hằng đeo cho mình, khi đã đeo xong hắn mới gật gù nói.

“ Mặt anh dày còn hơn thớt làm sao mà mọc mụn được.”

Hằng cười hì hì rồi nhảy lên xe ôm lấy eo hắn, thằng Quang với thằng Tiến mập không biết từ đâu chui ra.

“ Anh Quang đeo khẩu trang vào đi, bụi bẩn nhiều lắm.”

Thằng Tiến mập mặt nhu tình dơ cái tất chân không biết lấy từ đâu được, dơ vào mặt thằng Quang, thằng Quang mặt mũi tái mét cười gượng gạo nói.

“ Mặt anh dày lắm hay là em đeo đi.”

Thằng Tiến mập ưỡn ẹo cười khùng khục nói.

“ Anh đeo đi, em lo cho anh lắm.”

Trần Quốc Hưng trợn mắt, dơ dơ nắm đấm lên hăm doạ cả hai thằng kia mới bẽn lén bỏ chạy, Hằng nhìn theo hai thằng mà phì cười nói.

“ Tiến với Quang cứ như một đôi vậy.”

Hắn gật gù, hắn lúc rảnh rỗi phải lột quần cả hai thằng ra xem mới được, nhỡ đâu mà cả hai thằng không có chim thì hắn cạch mặt luôn, chơi với hai thằng ấy không khéo hắn cũng bị thọt vào thì mệt.

Chờ một lúc cũng thấy Thuỷ đi bộ ra, hắn liền hỏi.

“ Ơ xe đâu ?”

Thuỷ cười hì hì nói. “ Sáng bố em đưa đi học, trưa không đi đón em được.”

Hắn cũng gật gù, vẫy vẫy tay một cái thằng Tiến mập cùng thằng Quang đang hóng cái vụ đánh nhau cũng phi xe qua.

“ Lai con bé Thuỷ về cho anh.”

Cả hai thằng mắt sáng lên như đèn pha ô tô, nước dãi cứ nhỏ tong tỏng xuống đất mà rối rít nói.

“ Lên xe anh chở về.”

“ Lên xe anh này, đi xe thằng béo không khéo gẫy vành.”

Hai thằng hậm hực nhìn nhau, hắn thì bĩu môi, khi có gái thì tình nghĩa anh em quan trọng chó gì nữa.

Thuỷ cười hì hì nhìn cả hai thằng đang như gà chọi nhau, đắn đo một lúc nhìn thằng Quang rồi lại nhìn thằng Tiến mập, hai thằng mặt như đang chờ đợi sự lựa chọn của số mệnh vậy.

Cuối cùng Thuỷ chỉ chỉ vào thằng Tiến mập cười hì hì nói.

“ Vậy anh cho em đi nhờ xe anh nhá.”

Thằng Tiến mặt mũi hơn hở đầu gật như cái máy, lấy luôn cái tay áo lau qua cái yên sau rồi nói.

“ Em lên đi anh lai về.”

Thằng cu Quang mặt như bị táo bón, xám xịt lại nhìn thằng Tiến mập đang cùng Thuỷ nói chuyện vui vẻ, Trần Quốc Hưng nhìn thằng Quang mà cười hắc hắc nói nhỏ.

“ Nhà thằng Tiến mập nó giàu hơn nhà mày, xe nó đẹp hơn xe mày…hazzz.”

Thằng cu Quang sụt xịt, đưa tay lên vỗ bùm bụp lên ngực, giọng điệu chua sót nói.

“ Nghèo có gì là sai chứ, tao có trái tim chân thành cơ mà.”

Hắn cười cợt thằng bạn, rồi vỗ vỗ vai nó nói. “ Về bảo ông già mày mua cho cái ô tô, kiểu gì chả khối em chết.”

Thằng Quang như tìm thấy ánh sáng, ngẩng phắt lên vẻ mặt hiện lên một niềm tin mãnh liệt nói.

“ Đúng, tối về bảo bố tao mua cho con lamboghini, mai đi học cho ngầu.”

Hằng vỗ vỗ vai hắn nói. “ Hai ông bớt bớt dùm tôi, về nhanh lên chứ cứ ở đó mà diễn, tí nữa lại vỡ đầu vì nắng.”

Hắn gật gù vít ga con xe điện phóng đi, mà hai thằng cu kia nó vẫn cứ gạ gạ nhau ở giữa đường làm không có lối đi. Hắn dừng xe lại ở gần hai thằng kia rồi ngoác cái mồm ra nói.

“ Ê hai thằng cu, đánh nhau thì ra chỗ khác, tránh đường ra cho tao về.”



Hai thằng kia đang hăng máu nghe hắn nói thì đều nhìn qua cùng trợn mắt đồng thanh nói.

“ Mày là thằng nào mà tao phải tránh.”

Trần Quốc Hưng ơ lên một tiếng, hai thằng cu này đầu nó bị gì ế nhỉ, khẽ thở dài nhìn xung quanh thấy mấy thằng đệ thì cười cười, hất mặt lên nói.

“ Lên cho hai thằng một trận, rồi giới thiệu cho nó biết tao là ai.”

Cả chục thằng lao lên kéo hai thằng cu kia vào trong căn nhà bỏ hoang ở bên kia, hắn gật gù vít ga phóng xe đi, ghẹ nhau cả nửa ngày không dám đấm vậy thì hắn gọi người đấm cả hai thằng luôn một thể cho nó công bằng.

Phóng xe ra đến đường lớn, thằng Quang cùng thằng Tiến phi xe lên đi thành hàng ba song song với hắn.

“ Mày vẫn bạo lực như vậy.”

Hắn nghe thằng Quang nói mà tay lái lảo đảo, thằng Quang nói như thế thì mất hết hình tượng của hắn rồi còn đâu, khẽ liếc mắt qua Thuỷ thấy em đang gật gù có vẻ như là cùng quan điểm với thằng Quang thì hắn khẽ tặc lưỡi rồi nói.

“ Bậy bạ, tao là con ngoan trò giỏi năm nào chả có giấy khen.”

Cả hai thằng kia bĩu môi, vừa đi vừa nói chuyện, một lúc sau thì đám thằng Minh cũng phóng xe đuổi kịp hắn.

“ Đại ca, em đấm cho hai thằng kia không sịt phát nào rồi.”

Hắn trợn mắt, hình tượng trong lòng em Thuỷ về hắn xem như là thật sự đến đáy rồi, hắn khẽ ho một tiếng rồi nói.

“ Giới thiệu nhẹ nhàng là được rồi.”

Mấy thằng cùng cười phá lên, rôm rả cả một đoạn đường, đi một hồi thì cũng đến nhà Thuỷ.

“ Ơ mày với Hằng không về à ?”

Thằng Tiến mập dừng xe lại cho Thuỷ xuống, rồi quay qua hỏi hắn. Trần Quốc Hưng lắc đầu rồi nói.

“ Tao với Hằng vào nhà em Thuỷ chơi.”

Thằng Tiến mập gật gù rồi cũng phóng xe về cùng đám kia, đi bộ thêm một đoạn, Thuỷ mở cổng một căn nhà hai tầng với khoảng sân vườn rộng rãi cho hắn.

Phóng xe vào trong sân dừng lại, gạt chân chống quét một đường cháy sân rồi nhảy xuống xe, hắn còn chưa kịp đánh giá xung quanh từ sau lưng có gió.

Trần Quốc Hưng cười nhạt trong lòng vung chân về phía sau, đạp một cái rồi một tiếng kêu vang lên “ Ui za cái mông của tôi”

Một thân ảnh bị Trần Quốc Hưng đạp bay ra cắm đầu vào giữa gốc cây si cảnh, kêu lên oai oái.

Thuỷ há hốc cả mồm sau đó chạy lại chỗ người thanh niên đang mắc đầu trong đám rễ cây dơ chân lên đá thêm vài cái vài mông người thanh niên.

“ Anh Hai chết bầm, về bao giờ mà lại dấu em, đá chết anh.”

Trần Quốc Hưng cười nhạt, rồi nắm tay Hằng kéo vào trong nhà mặc kệ hai anh em nhà kia, đi vào trong nhà thấy một ông già tầm 70 tuổi đang ngồi trên ghế mà xem ti vi, hắn vừa vào đến cửa phòng khách, ông già liền quay mặt ra nhìn, 4 mắt va chạm trên không trung, lập tức cả không gian như đọng lại.

Hằng ở bên cạnh cũng khẽ run lên một cái, nhưng được bàn tay Trần Quốc Hưng nắm chặt chuyền ra hơi ấm, Hằng mới bình thường chở lại.

Ở bên ngoài cả người thanh niên và Thuỷ vẻ mặt đều ngây ra nhìn Trần Quốc Hưng, người thanh niên khẽ xoa xoa đầu Thuỷ rồi hỏi.

“ Làm sao em lại quen biết một con quái vật thế kia, khí tức thật mạnh.”

Thuỷ nhăn mặt vì bị người thanh niên xoa đầu, nhưng cũng mặc kệ rồi nói.

“ Anh ấy mạnh lắm sao ?”

Người thanh niên trợn mắt nhìn Thuỷ chỉ chỉ về phía Trần Quốc Hưng mà nói. “ Em không thấy hắn đang đọ mắt với ông nội hả.”

Thuỷ bĩu môi nói. “ Anh cũng đọ mắt với ông nội suốt còn gì.”

Người thanh niên gãi gãi đầu chỉ lặng lẽ thở dài, trong ánh mắt nhìn Trần Quốc Hưng mang theo một sự hâm mộ cùng một ít tò mò, còn chưa đến 20 tuổi lại có khí tức mạnh mẽ như vậy quả thật là quá biến thái.

“ Ha ha…nhân tài nước Nam ta quả nhiên như rồng.”

Hắn trong lòng thì kinh sợ, vừa rồi hai người đọ mắt người thua là hắn, tu vi cổ võ của ông già này sợ rằng còn cao hơn những gì mà trước đó hắn phỏng đoán, ông già này là cao thủ vậy mà hắn lại không nhận ra là ông lão là nhân vật phong vân nào, với tu vi cổ võ bậc này ít nhất cũng phải ngang hàng với 3 đại cao thủ, Bắc Phong Nguyễn Thành Nam, Trung Cương Lý Duy Hà, Nam Đạo Trần Anh Quân, ba cái tên được xem như là cao thủ hàng đầu của ba vùng miền, những thông tin Trần Quốc Hưng có được lại không có về ông già đang ngồi trước mặt này.

“ Nào nào, mau vào ngồi uống nước.”

Trần Quốc Hưng cũng không khách khí gì, sỏ đôi dép đi trong nhà vào rồi kéo Hằng đi lại ngồi xuống ghế đối diện với ông già.

“ Cháu chào ông.”

Hằng cũng cúi đầu chào, ông già chỉ cười không đáp, tay với lấy ấm trà lên định rót cho hắn nhưng trong ấm đã hết nước, ông già nhăn mặt gọi ra ngoài.

“ Thằng Thái mau pha cho ông ấm chè.”

Người thanh niên và Thuỷ cũng đi vào trong nhà, Thuỷ cười vui vẻ ngồi xuống cạnh ông già, còn người thanh niên mặt mũi nhăn nhó nói.

“ Ông nội sao ông không sai con bé Thuỷ mà lại sai cháu chứ.”

Ông già trợn mắt nói. “ Con Thuỷ là cháu nội tao, còn mày là đứa tao nhặt ở ngoài bãi rác về ném cho bố mẹ mày nuôi, vì thế tao thích sai mày được không ?”

Người thanh niên tên Thái cầm lấy ấm chè, bĩu môi một cái rồi mang đi pha chè. Trần Quốc Hưng cười cười, xem ra giữa hai đứa cháu nội ông già này yêu quý Thuỷ hơn rồi, mà cũng đúng thôi hắn mà có cháu nội cũng chỉ quý cháu gái chứ mà cháu trai hắn chả đá ra vườn, bọn cháu trai phiền phức lắm đâu thể nào như mấy cô cháu gái được.



“ Cứ gọi ông là ông Tuấn là được.”

Ông già nhìn hắn rồi nói, Trần Quốc Vâng gật đầu, rồi cũng giới thiệu tên hắn và Hằng, nghe hắn giới thiệu Hằng ông Tuấn cười ha ha rồi vỗ tay vào nhau vẻ tiếc nuối nói.

“ Cháu có bạn gái rồi thì tiếc quá, ông còn định gả con bé Thuỷ cho cháu…hazzz.”

Trần Quốc Hưng trong lòng thì âm thầm suy tư, làm gì có chuyện tốt như thế cơ chứ, nếu hắn mà không phải một kẻ có chút thực lực thì ngay cả cơ hội nói chuyện với ông già này cũng không có, Thuỷ thì lắc lắc tay ông nội hờn dỗi nói.

“ Ông nội đừng có đùa như vậy.”

Một lúc sau người thanh niên tên Thái cũng mang ấm chè lên, nói chuyện một lúc thì ông Tuấn lên tiếng.

“ Cháu lên tầng ông có chuyện nói riêng với cháu.”

Trần Quốc Hưng trong lòng lẩm bẩm, cuối cùng thì cũng đến lúc, hắn không tin ông Tuấn này chỉ mời hắn về đây để nói mấy chuyện tào lao, khẽ nhìn qua Hằng gật đầu rồi hắn theo sau ông Tuấn đi lên tầng, nhìn những bước chân nhẹ nhàng của ông Tuấn hắn tặc lưỡi một cái.

Dẫn Trần Quốc Hưng vào một căn phòng, xung quanh được bố trí những giá sách cùng bộ bàn ghế gỗ.

“ Cháu ngồi đi.”

Ngồi xuống ghế gỗ, ông Tuấn cười nhìn hắn, 4 mắt lại va chạm nhau, một lúc sau hắn lên tiếng trước.

“ Ông không gọi cháu đến đây chỉ để nhìn cháu như vậy chứ.”

Ông Tuấn cười phá lên một lúc mới nghiêm túc nói.

“ Đúng, ông mời cháu đến đây chỉ để nhìn cháu.”

Trần Quốc Hưng cười cười, chỉ đợi ông Tuấn nói tiếp.

“ Ông muốn nhìn tận mắt để xem cháu có phải một kỳ tài võ đạo hay không ! Và ông không thất vọng, cháu quả nhiên làm ông không nhìn thấu.”

Trần Quốc Hưng cười nhạt trong lòng, nếu mà ông Tuấn có thể nhìn thấu, hắn chẳng còn bình tĩnh mà ngồi đây rồi.

“ Cháu và cô bé kia cùng tu luyện một loại võ công ?”

Hắn gật đầu xem như là thế, ông Tuấn hơi bất ngờ, một lúc sau mới nói. “ Ta đoán tư chất của cô bé kia không thể nào tu luyện được.”

Trần Quốc Hưng cảm thấy nếu mà cứ lằng nhằng như vậy thì rất đau đầu, vì vậy hắn nói.

“ Đây là bí mật của sư môn, cháu không thể nói. Ông muốn gì ở cháu ?”

Ông Tuấn thở dài, một lúc lâu mới lên tiếng.

“ Những kẻ tu cổ võ không ai không muốn đột phá cảnh giới cao hơn, ông nhìn thấy hi vọng đột phá trên người cháu.”

Hắn cười phá lên một lúc mới nheo mắt nhìn ông Tuấn nói. “ Không lẽ ông định ăn thịt cháu ?”

Ông Tuấn khẽ thở dài rồi mới nói. “ Ông chỉ muốn thỉnh an sự phụ của cháu, xin được sự chỉ dạy, mặc dù ông biết là hơi lỗ mãng.”

Hắn ngẩn ra, muốn gặp sư phụ hắn, hắn làm gì có sư phụ, trong đầu khẽ đảo nhanh qua vài suy nghĩ. Tinh thần võ đạo của ông Tuấn còn rất nhiệt huyết, dù đã ở cái tuổi thất tuần gần đất xa trời nhưng không mất đi tinh thần võ đạo, xem như là một võ giả chân chính.

“ Sự phụ cháu ngao du bốn bể, không biết ông ấy đã đi đâu rồi, chỉ thỉnh thoảng mới về thăm cháu.”

Ông Tuấn nghe hắn nói vậy thì khẽ lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ mất mát, khẽ cười.

“ Haha xem ra số trời không để ta biết đến cảnh giới kia rồi.”

Nghe ông Tuấn nói một mình, hắn liền tò mò mà hỏi. “ Ông chắc là một cường giả Tiên Thiên, vậy cảnh giới bên trên là gì ạ ?”

Hắn thật sự là tò mò về cảnh giới của cổ võ, hắn chỉ biết đến cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, ông Tuấn cười nhìn hắn rồi nói.

“ Khí Cảnh.”

Nghe hai từ khí cảnh hắn nhăn mặt, ông Tuấn trâm tư một lúc rồi nói. “ Một cảnh giới mà 1 nghìn người chỉ một có thể hiểu thấu.”

Hắn gật gù, rồi lại hỏi.” Sư phụ cháu cảnh giới thật sự là gì, ngay cả cháu cũng không rõ nữa.”

Hắn nói như vậy chỉ là để lấp liếm, che đậy. Ông Tuấn nhìn hắn mà cười cười.

“ Cháu là người đầu tiên trong 60 năm ông gặp tuổi trẻ mà tu vi lại cao như vậy, để dạy ra một người như cháu, sư phụ cháu không cần suy nghĩ cũng biết là một người không hề tầm thường.”

Hắn gật gù, người xưa có câu “ Không thầy đố mày làm nên.” Không thứ gì có thể tự nhiên mà biết được, mà phải từ từ học tập tiếp thu, một người thầy giỏi sẽ có phương pháp dạy dỗ đặc biệt, để cho học sinh giỏi hơn những người khác.

Nói chuyện một hồi rồi hắn cũng xin phép ra về, đi xuống nhà thấy người thanh niên đứng chặn ở cổng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“ Hôm nay cậu không đánh bại tôi, thì đừng hòng ra khỏi cửa.”

Hắn cười nhạt nói .” Anh đúng là gợi đòn.”

“ Bụp” “ Hự” người thanh niên còn chẳng kịp phản ứng đã bị hắn đấm một quả vào bụng bắn văng ra sau, cắm đầu vào đống cát ở góc vườn.

Lai Hằng đi trên đường, hắn nói . “ Em bây giờ nên cận thận, Nguyệt Âm Quyết đừng có chuyền linh tinh ra ngoài đấy.”

Hằng ôm eo hắn nói. “ Biết rồi chồng iu.”