Trần Quốc Hưng cười cười, một tay dơ ra phía trước rồi nói.
“ Giao ra đây ?”
Người thanh niên tên Nguyễn Bằng lộ vẻ mặt khó coi nói.
“ Anh muốn gì ? Tôi giao hết cho trưởng bối trong tộc rồi.”
Trần Quốc Hưng cười nhạt một tiếng, một hoả cầu bùng lên, hắn nhếch miệng nói.
“ Một là tôi tự mình lấy, hai là anh giao ra, à mà cách thứ nhất tôi không chắc anh sẽ nguyên vẹn đâu đấy.”
Nguyễn Bằng hiện lên vẻ mặt cực kì khó coi, một lúc thủ thế trong tay cầm một lá phù.
“ Hừ, đừng ép người quá đáng, tiền bối…”
Không đợi Nguyễn Bằng nói hết câu, Trần Quốc Hưng bĩu dài môi đã xuất hiện trước mặt Nguyễn Bằng tung một quyền thẳng mặt.
“ Hự” một tiếng Nguyễn Bằng bay ra sau lăn lông lốc trên nền đất, không cả giãy giụa. Hắn xoa xoa nắm đấm bĩu môi, đã nể mặt hỏi han tử tế mà cứ lằng nhằng, hắn lại chả đấm cho ngu người.
Đi lại chỗ Nguyễn Bằng nằm ngất dưới nền đất, đầu tiên hắn cầm lấy tấm phù đánh giá, là một tấm phù công kích Thiên Lôi Phù chắc là cấp 2 thuộc sơ cấp phù. Phù lục chia làm 3 loại, sơ cấp, trung cấp và cao cấp, mỗi loại chia ra 3 loại nhỏ hơn, phù cấp 1 2 3 thuộc sơ cấp, phù 4 5 6 thuộc trung cấp, 7 8 9 thuộc loại cao cấp, để sử dụng phù lục cũng phải có tu vi đủ để kích hoạt, phù cấp 3 trở xuống có tu vi Luyện Khí là có thể kích hoạt, còn về mấy phù chú cấp cao hơn cần phải đạt được tu vi cao mới có thể kích hoạt.
Lục lọi một hồi ngoài tấm phù lại không thấy có thứ gì khác, Trần Quốc Hưng trầm mặc, không phải chứ, tên này lại dấu đồ ở đâu nhỉ. Nghĩ một hồi hắn nheo mắt nhìn về phía đũng quần của Nguyễn Bằng, bĩu dài môi thò tay kéo cái quần thể thao ra, đầu tiên là gật gù khen ngợi vì thằng em của Nguyễn Bằng, cũng to phết, sau đó mới cách không khống vật kéo một mảnh giấy ra khỏi đúng quần.
Tên Nguyễn Bằng này cũng quả thật biến thái, lại nghĩ ra cách nhét đồ vào háng, quả thật âm hiểm mà. Sờ sờ mảnh giấy một lúc, hắn mới nhận định đây đếch phải giấy mà là một loại da thú thì phải, trên mảnh da thú vẽ loằng ngoằng một chuỗi kí tự cùng mấy hình vẽ núi non, biển nước. Hắn nhìn đến ngu người cũng chẳng nhìn ra manh mối gì nên chỉ đành thu vào vòng tay trữ vật.
Sau đó nhìn tên Nguyễn Bằng khẽ xoa xoa cằm, hai người Nguyễn Bằng và tên Ngô Hán kia tình cờ nhìn trúng một tấm bản đồ ở hội chợ đồ cổ ở Lạng Sơn, cả hai cùng gia tay mua sau đó xảy ra tranh chấp mỗi người cướp được một nửa, sau đó thì cả hai đều mang bản đồ đi.
Tấm trong tay Nguyễn Bằng thì không có đưa cho người lớn trong nhà vẫn giữ bên mình, còn tấm của Ngô Hán thì đã đem cho trưởng bối trong tộc cầm, lần này hắn còn biết thêm một chuyện cực kì quan trọng từ trong kí ức của Ngô Hán, đó là đám trưởng bối của Ngô Hán đi ra từ trong Côn Luân Giới, vị trí thì Trần Quốc Hưng cũng đã xác định được, về phần Ngô Hán và Nguyễn Bằng chỉ được xem như hai tên culi, phụ trách việc ở thế giới bên ngoài, tìm tài nguyên, làm những việc lặt vặt.
Túm cổ tên Nguyễn Bằng lên vả cho vài cái cho đến khi Nguyễn Bằng tỉnh lại, thì Trần Quốc Hưng lại xách Nguyễn Bằng đi ra ven cái sân thượng toà trung cư cũ, túm chân Nguyễn Bằng dơ ra bên ngoài.
“ Anh muốn gì nữa hả ? Mau thả tôi ra.”
Trần Quốc Hưng cười nhạt hỏi lại.
“ Tốt, tôi thả ra nhá, những anh cũng phải suy nghĩ cẩn thận lại mới được, đây là tầng 20 đấy, dù anh có tu vi Tứ Phẩm chắc cũng gẫy cổ mà chết à nha.”
Nguyễn Bằng câm lặng mà nhìn xuống phía dưới, sau đó nuốt một ngụm nước bọt khó khăn nói.
“ Thôi thôi anh cứ để tôi như vậy cũng được rồi.”
Trần Quốc Hưng cười nhạt.
“ Nhưng cứ nắm anh như vậy mãi tôi cũng thấy mỏi tay lắm, lỡ như anh mà lằng nhằng nhiều, tôi mỏi quá mà trượt tay anh có ngã xuống cũng đừng trách tôi nhé.”
Nguyễn Bằng chửi ầm lên trong lòng, một kẻ dễ dàng làm thịt một người có tu vi Ngũ Phẩm, ít nhất cũng phải là Lục Phẩm hoặc hơn, có nắm cả mấy trăm cân trong tay cũng có khác gì cục bông đâu vậy mà dám kêu mỏi tay, đây là đang uy hiếp đây mà, mẹ nó chứ.
“ Cửa vào Hoàng Liên Giới ở đâu ?”
Trần Quốc Hưng trầm chậm lên tiếng, Nguyễn Bằng im lặng không nói. Trần Quốc Hưng cười nhếch miệng nói thêm.
“ Anh có lẽ là biết thuật sưu hồn, chắc là tôi phải tự mình dùng rồi ây za.”
Hắn thật sự không muốn dùng với người được xem như là đồng tộc của mình, sưu hồn ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trí, không cẩn thận là kẻ bị sưu hồn sẽ trở nên ngu ngốc.
“ Thuật sưu hồn ? Không ngờ thuật pháp ấy vẫn còn có người nắm được.”
Nguyễn Bằng thì thào, lần này lại đến lượt Trần Quốc Hưng ngẩn ra, chẳng nhẽ thuật sưu hồn ở địa cầu lại thất chuyền hay sao, hắn nhăn mũi, xem ra đạo pháp tu chân ở địa cầu trong mấy trăm năm gần đây tàn lụi một cách nhanh chóng, mà cũng đúng thôi, linh khí thiên địa đã gần cạn kiệt, thì đạo pháp cũng bị tàn lụi là chuyện song hành không thể thay đổi.
“ Địa điểm cổng vào ở Xx vùng yy.” Nguyễn Bằng thều thào nói.
Trần Quốc Hưng nghe xong thì ghi nhớ toạ độ, còn phương pháp tiến vào thì hắn dám khẳng định cái tên Nguyễn Bằng này không nắm được, xem ra hắn lại phải cực khổ một lần nữa rồi.
“ Tu vi cao nhất trong Hoàng Liên Giới hiện nay là cảnh giới gì ?” Trần Quốc Hưng nói.
“ Tôi không biết, tu vi cao nhất mà tôi thấy chỉ là Cơ bản nhập cảnh, Trúc Bản.”
Trần Quốc Hưng vẻ mặt ngơ ngác, “ Cơ bản nhập cảnh, Trúc Bản.” Cái tên gọi nghe quê mùa thật sự, Trúc Bản hẳn là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng mà gắn ghép thêm mấy chữ “ Cơ Bản Nhập Cảnh” vậy hắn bây giờ là Luyện Khí Kì Tầng 9 chẳng lẽ lại gọi là rác hay là chưa nổi cơ bản, khẽ lắc đầu gạt mấy cái thông tin hại não ra khỏi đầu, Trần Quốc Hưng ném Nguyễn Bằng ra một góc cười nhạt nói.
“ Hẹn gặp lại.”
Sau đó thân thể nhảy từ sân thượng toà trung cư, nhoáng vài cái đã biến mất. Nguyễn Bằng thở dài một hơi, không để ý đến mấy vết sứt xát đang chảy máu đứng dậy khập khiễng rời đi.
Trần Quốc Hưng mồm huýt sáo đi tung tăng đi trên đường trở về quán, trời hôm nay tự nhiên lại đẹp thế nhở, không cần đi tìm cho mất công, tự nhiên người ta lại mò đến tận cửa, xem ra hắn cần phải giải quyết nhanh vấn đề ở đây rồi, sau đó lên đường đi Côn Luân Giới một chuyến.
Về đến quán vừa lúc đến giờ làm việc, vấn đề thứ nhất là Hà, hắn nợ người con gái này một lời xin lỗi.
“ Ê này muốn làm em gái kết nghĩa của tao không ?”
Nhân lúc chưa có khách, Trần Quốc Hưng ngồi xuống bên cạnh Hà mà hớn hở hỏi. Hà dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn một lúc mới nói.
“ Thằng Điên.”
Trần Quốc Hưng mặt tím tái, cái tính gợi đòn của Hà vẫn không khác là mấy, hắn thở dài.
Hà cười khanh khách với vẻ mặt như bánh đa ngâm nước của Trần Quốc Hưng, sau một lúc nói.
“ Thế kết nghĩa chị em được không ?”
Trần Quốc Hưng nhảy lên bĩu dài môi nói.
“ Không được, nam nhi chí lớn như trời phải làm anh để che trở cho em gái chứ, mày mà làm chị lo được cho tao không !”
Hà cười nhăn nhở, một lúc chớp chớp mắt hỏi.
“ Thế làm em mày, mày lo cho tao hả ?”
Trần Quốc Hưng cười cười gật đầu chắc chắn, tiền không phải là quan trọng nhất, nhưng tiền lại là thứ nền tảng để tạo ra tình cảm, tạo ra những mối quan hệ, ngay cả anh em họ hàng với nhau cũng phải có tiền thì tình cảm mới không phai nhạt.
Hà cười tít mắt xoa xoa cằm cứ nhìn Trần Quốc Hưng chằm chằm, một lúc nói.
“ Vậy thì Anh Trai.”
Trần Quốc Hưng cười phá lên xoa đầu Hà cười diễn một vẻ mặt quan tâm đúng điệu của người anh rồi nói.
“ Em gái ngoan.”
Sau đó hắn rút điện thoại bấm số gọi đi.
“ Gọi người đến quán xx đường yy.”
Hà phì cười nhìn Trần Quốc Hưng hỏi.
“ Ủa ông anh trai hờ ! Làm trò gì thế ?”
Trần Quốc Hưng mỉm cười thần bí, sau đó nói chuyện một lúc mới đi vào trong nói chuyện với chị quản lý hắn làm nốt ngày hôm nay sẽ nghỉ, nhiều chuyện cần xử lý hắn không có thêm thời gian để chơi bời.
Còn chuyện mà cái thằng trong bếp ở kiếp trước đánh hắn, lát nữa thì kiếm cớ đấm cho nó một trận xem như là hoà vậy.
Hắn còn đang suy nghĩ trong đầu về một cái cớ thì ông trời như thấu hiểu hắn vậy, thằng mặt mụn tên Thái, bếp phó ngồi ở cái bàn ngay cửa bếp nhìn Trần Quốc Hưng nói.
“ Đ M có đĩa đồ ăn từ lúc, đéo bê ra cho khách đi, làm con c*c gì mãi ở ngoài.”
Trần Quốc Hưng sửng sốt, ơ cái định mệnh mình còn đang suy nghĩ tìm cái cớ mà tẩn cho cái thằng này một trận, ấy thế mà nó lại lao đầu lên, đỡ tốn công tìm cái lý do chính nghĩa rồi.
“ Ăn nói cho cẩn thận, mày đòi ĐM ai ?”
Thằng Thái lập tức đứng dậy chỉ tay vào mặt Trần Quốc Hưng.
“ Ơ Đm mày muốn chết à !”
Rồi vả một cái đánh bốp vào mặt Trần Quốc Hưng, làm hắn ngã lăn ra đất. Trần Quốc Hưng lăn ra đất miệng thì nhếch lên, lồm cồm bò dậy trên mặt hiện ra vẻ sợ sệt.
Mấy người trong bếp vội ra ôm thằng Thái lại, trong tay nó đã cầm thêm cả cái dùi sắt dùng để dã nguyên liệu.
“ Nào có gì từ từ nói.”
Bếp trưởng đi ra can, thằng Thái chỉ vào mặt Trần Quốc Hưng mắng.
“ Đm nó thái độ, láo thật.”
Trần Quốc Hưng cười nhạt trong lòng, thế giới công bằng với kẻ mạnh, chứ làm gì có chuyện công bằng với kẻ yếu, hắn bây giờ đang diễn một vai yếu đuối nên chẳng có ai đứng ra nói lí cho hắn, chỉ có những lời nói với thằng Thái kia.
“ Chấp gì mấy thằng ranh con láo toét.”
“…”
Kẻ thắng cuộc được coi như là kẻ mang chân lý đúng trên người, kẻ thua mặc định là kẻ mang tiếng xấu xa, hắn cười nhạt quay người đi ra ngoài, giải thích làm gì với cái đám người này cho mệt.
Vừa đi hắn vừa cảm thán, độ diễn xuất của hắn ngày càng đỉnh thì phải, nếu mà Việt Nam có ảnh đế như bên Tàu Khựa, hắn cũng phải có một vé đề cử cũng nên ấy chứ.
“ Bị đánh à ?”
Hà chạy lại kéo Trần Quốc Hưng ra ngoài cổng ngồi xuống một góc hỏi thăm, Trần Quốc Hưng cười ha ha nói.
“ Ừ bị đấm đó.”
Hà còn đang định nói gì thêm thì có một đoàn xe đen sì sì đỗ ở phía cổng quán làm náo động, Trần Quốc Hưng nhếch miệng cười thầm, lại được phô trương kịch bản phim, động tới chủ tịch và cái kết rồi.
Trong một chiếc xe đi đầu bước xuống một người thanh niên mặc một bộ véc đen, khuôn mặt đẹp trai, khí chất của một con nhà giàu hiện ra, phía sau cũng từ từ bước xuống cả đám mặc véc đen, vẻ mặt băm trợn, đếm sơ sơ cũng phải đến gần 40 người.
Người thanh niên đảo đảo mắt rồi nhìn thấy Trần Quốc Hưng ngồi ở một góc thì hớn hở chạy đến trước mặt Trần Quốc Hưng cúi đầu chào.
“ Thiếu Gia.”
Ở phía sau 40 người xếp hàng chỉnh tề thấy xếp của mình chào thì cũng đồng thanh hô vang.
“ Thiếu Gia.”
Làm rung chuyển cả một góc trời, Trần Quốc Hưng cười vui vẻ, cái tên Nguyễn Tùng Nam này là một tên nhóc rất cừ.
Sau đó người thanh niên quay sang nhìn Hà rồi quay lại dò hỏi Trần Quốc Hưng.
“ Đây là…?”
Trần Quốc Hưng gật đầu nói. “ Là em gái của anh chú cứ liệu mà gọi.”
Người thanh niên cười toe toét chào.
“ Tiểu Thư.”
“ Tiểu Thư.” Đám hổ báo phía sau cũng lên tiếng chào, Trần Quốc Hưng kéo Hà còn đang ngơ ngác đứng dậy đi vào trong, cả đám mặc véc đen cũng đi theo phía sau khí thế xã hội đen tràn ngập khắp nơi.
“ Này anh mày vừa bị người ta đánh đấy, liệu mà làm.”
Hắn cười vui vẻ nói với người thanh niên đi bên cạnh, lập tức người thanh niên còn đang vui vẻ lập tức thay đổi sắc mặt 180 độ, sát khí đằng đằng nói.
“ Là tên khốn kiếp nào nào dám đánh Thiếu Gia, Nguyễn Tùng Nam này sẽ chém tên đó thành trăm mảnh ném cho cá ăn.”
Sau đó ghé sát vào tai Trần Quốc Hưng hỏi nhỏ.
“ Có cần chém cho tên đó một Trảm Đao Phá không Thiếu Gia ?”
Trần Quốc Hưng lắc đầu, đùa à chém cho một đao người ta đi đời nhà ma là cái chắc, ra oai một tí là được rồi.
Tất cả nhân viên trong quán tròn mắt nhìn Trần Quốc Hưng, mồm há hốc ra, lại nghĩ đến vừa nãy Trần Quốc Hưng vừa bị đánh, bây giờ lại có một đám xã hội đen theo sau, tất cả mọi người đều biết sắp sảy ra chuyện gì liền nhao nhao chạy theo sau.
Vào đến trong bếp, người thanh niên đập mạnh tay xuống cái bàn gào lớn.
“ Thằng nào vừa nãy đánh em tao bước ra đây, tao hôm nay vặt trụi lông mày luôn !”