Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 150: Doạ Đạo Sĩ Mập




Vượt núi băng rừng nguyên cả một ngày làm Trần Quốc Hưng cũng phải dừng lại ở một ven hồ nước thở hồng hộc, mà làm hắn phải công nhận cảnh sắc ở bên trong Côn Luân cực kì đẹp, những cánh rừng lớn những hồ nước trong xanh, chim chóc ,động vật đủ loại màu sắc hắn gặp cũng không ít.

Đưa ánh mắt nhìn vào trong cái hồ nước trong xanh, hắn cười cười rút cái máy ảnh từ trong vòng tay trữ vật ra rồi chụp lại vài tấm ảnh tự sướng làm kỉ niệm. Nhảy tóm xuống hồ rồi lặn xuống đáy, đảo mắt tìm kiếm những hình bóng đang vui vẻ lượn lờ, đàn cá bơi tung tăng trong hồ, Trần Quốc Hưng không quan tâm đến tại sao cái hồ ở giữa núi rừng lại có cá, mà hắn quan tâm đến con cá nào to nhất mà thôi, tìm kiếm một hồi cuối cùng chọn được một con khá to, liền đạp chân bơi nhanh hướng về phía con cá, cả đàn cá thấy động nước mạnh liền thi nhau bỏ chạy, vừa quẫy đuôi vài cái đã chạy một đoạn xa, Trần Quốc Hưng khó chịu, mẹ nó tính đua thử với đám cá này nhưng thôi, chúng nó sân nhà còn hắn chỉ làm khách, không quen thuộc bằng chúng nó, tay kết ấn ngưng tụ một đám thuỷ tiến bắn về phía con cá mà hắn đã chọn, như tên lửa truy kích đuổi theo con cá, chẳng mấy mà con cá chạy không nổi liền chúng đòn ngửa bụng trồi lên mặt nước. Mang theo con cá nhỏ lên bờ, hắn cười nhạt vung vung con cá, chạy làm sao nổi với hắn.

Kiếm một ít củi khô, đem con cá đã ướp đủ gia vị bắc lên giữa bếp bắt đầu nướng, chẳng mấy chốc mùi cá thơm ngào ngạt đã tảo ra khắp nơi.

Trần Quốc Hưng cầm con cá đã chín lên cười cười chuẩn bị cắn một miếng thì chợt khựng lại, nhìn về một hướng, mặt nhăn như đít khỉ lẩm bẩm.

“ Ơ, lại có người đến, chuyện này vui rồi.”

Từ trong bóng tối, một thân hình béo ục béo ịch đi ra, người trung niên béo độ khoảng 50 tuổi, trên người khoác một bộ đạo bào cũ rách, một tay cầm cây phất trần, trên mặt là một nụ cười hiền hoà.

Trần Quốc Hưng ngẩn ngơ, mẹ nó lại là đạo sĩ à ? Cảm nhận một chút khí tức trên người của lão đạo sĩ, hắn mới nhăn nhó, không có khí tức của tu chân giả, mà là một loại khí tức tương tự giống với nội lực nhưng cũng vẫn có chút khác biệt.

“ Xin chào tiểu hữu.”

Vị đạo sĩ mập lên tiếng chào hỏi, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào con cá nướng, miệng nuốt nước bọt ừng ực.

Trần Quốc Hưng cười cười không nói mà chăm chú nhìn đạo sĩ mập, một lúc mới hỏi bằng tiếng Hán phổ thông.

“ Tôi Tên Ngô Hán, xin hỏi quý tánh đại danh của đạo trưởng ?”

“ Bần đạo tên Vương Minh.”

Đạo sĩ mập lên tiếng, rồi nuốt nước bọt một cái mới nói tiếp.

“ Tiểu hữu chúng ta gặp nhau là có duyên, vậy có thể cho bần đạo dùng chung thức ăn hay không ?”

Trần Quốc Hưng cười nhạt, mấy kẻ siêu phàm thì thiếu gì cách để kiếm thức ăn ở trong rừng đâu, để xem đạo sĩ mập này thập thò cái gì ?

“ Không làm mà đòi có ăn, vậy đạo trưởng nghĩ là ăn thứ gì ?”

Đạo sĩ mập vẻ mặt chợt khựng lại sau đó mới cười ha ha nói.

“ Bần đạo tu một chữ Toán, vậy tính cho tiểu hữu một quẻ thế nào ?”

Trần Quốc Hưng ồ lên một tiếng, tính cái rắm chó, nếu lão đạo sĩ mập này mà tính được ,hắn rút dao tự sát tại chỗ luôn, hắn cười cười dơ con cá lên ngửi ngửi, lão đạo sĩ nhìn theo không chớp mắt, sau đó Trần Quốc Hưng lại tiếp tục nướng con cá, cả hai rơi vào im lặng.

5 phút sau có vẻ không chịu được thêm nữa, đạo sĩ mập lên tiếng.



“ Thế nào có được không ?”

Trần Quốc Hưng ngẩng lên nhìn đạo sĩ mập khẽ cười rồi nói.

“ Vậy đạo trưởng có thể tính cho mình một quẻ là ta có đồng ý hay không, nếu đúng suy nghĩ trong lòng ta, cả con cá ta sẽ tặng đạo trưởng.”

Vị đạo trưởng mập khuôn mặt nũng níng thịt cười híp mắt gật đầu nói.

“ Được.”

Nói xong, liền móc trong tay áo đạo sĩ ra ba đồng tiền cổ, đặt vào lòng bàn tay xóc xóc rồi tung lên trời, bàn tay xoè ra chờ tiền xu rơi xuống, ba đồng tiền rơi xuống bàn tay vị đạo sĩ mập, vừa nhìn thấy quẻ tượng vị đạo sĩ chợt biến sắc cả người run lên.

Trần Quốc Hưng cười ha ha rồi giả bộ hỏi han.

“ Đạo trưởng sao rồi ?”

Vị đạo sĩ mập nuốt một ngụm nước bọt đánh

“ Ực” một tiếng, khó khăn nhìn qua Trần Quốc Hưng cười gượng gạo nói.

“ Là một quẻ đại hung, thiên địa mờ mịt, thiên cơ rối loạn.”

Trần Quốc Hưng cười nhạt rồi cầm con cá nướng lên xem xét, gật gù nói.

“ Chín rồi, đạo trưởng mau ăn !”

Đạo trưởng mập nhìn con cá rồi lại nhìn Trần Quốc Hưng, trong lòng thì đang kêu gào, chỉ vì bị mùi cá nướng hấp dẫn mà mò lại đây, không ngờ được người thanh niên bình thường trong mắt lão lại là một kẻ kinh khủng, hơn 30 năm hành đạo đến giờ đây là lần đầu tiên ông gặp quẻ tượng như vậy, chỉ có hai khả năng, một là tu vi cảnh giới của người thanh niên kia vượt xa với lão, hai thì chính là con trời, là người được trời đất lựa chọn.

“ Tôi sẽ không ăn thịt đạo trưởng đâu, đạo trưởng có rượu tôi có thịt, chúng ta cùng nâng chén vì lần gặp gỡ giữa chốn rừng núi thâm sơn nào !”

Vị đạo sĩ mập cười gượng gạo, rồi cũng gật đầu ngồi xuống đối diện Trần Quốc Hưng, lấy bình hồ lô treo ở eo đặt xuống đất. Trần Quốc Hưng tiện tay bẻ bốn cành cây nhỏ bằng ngón tay út làm đũa, đưa cho đạo sĩ mập một đôi, mình cầm một đôi, nhưng sau đó lại nhăn mày, rượu thịt cả đũa cũng có rồi, nhưng chén rượu thì chưa, chẳng nhé cứ cầm bình rượu mà ngửa cổ tu ừng ừng thì mất hết hình tượng.

“ Đạo trưởng, ông có chén hay không ?”

Đạo sĩ mập lắc đầu biểu thị không có, Trần Quốc Hưng nhăn nhó, đảo đảo mắt nhìn xung quanh sau đó dơ tay về phía một hòn đá bằng đầu người cách đó không xa, nói.

“ Làm chén bằng đá vậy.”

Hòn đá nhúc nhích rồi từ từ bay lên lao về phía Trần Quốc Hưng, nắm hòn đá trong tay, hắn ngắm nghía một hồi rồi tay kết thành kiếm quyết bắt đầu đẽo gọt.

Đạo sĩ mập lúc này cả người cứng đờ đờ như bị đóng băng, khoé miệng giật giật, trong lòng như có hàng tỉ con ngựa chạy qua, cách không khống vật, ôi mẹ của ta ơi, đây là cảnh giới gì, Đạo Sư hay còn bên trên nữa, ta ngất mất.



“ Xong rồi.”

Hai cái chén bằng đá cũng đã xong, hắn rót rượu từ trong chiếc hồ lô của đạo sĩ mập ra chén, đưa chén lên ngửi ngửi khẽ gật gù nói.

“ Đạo Trưởng ,hảo tửu.”

Đạo sĩ mập run rẩy cầm chén rượu của mình lên lắp bắp nói.

“ Hảo…hảo…”

Vậy là một đạo sĩ, một thanh niên mới lớn chén chú chén anh ở giữa rừng, phần lớn là chỉ có Trần Quốc Hưng hắn vừa ăn vừa uống, còn đạo sĩ mập cảm giác cả rượu với cá đều đắng chát, nuốt không trôi được. Đánh chén no nê, Trần Quốc Hưng mới thoả mán xoa xoa cái bụng, ra vẻ với kẻ khác công nhận là sướng, nhìn cái bộ dạng co ro của đạo sĩ mập, Trần Quốc Hưng buồn cười, lão đạo sĩ này nhìn sơ qua là biết cũng rất thích ra vẻ, bây giờ bị hù doạ cũng xun xoăn lại như giun.

Cảm giác trêu đùa đã đủ, Trần Quốc Hưng đứng dậy, chắp tay theo kiểu Trung Quốc.

“ Zài zịa, hữu duyên gặp lại.”

Đạo sĩ mập cũng chắp tay, miệng cười không ngớt nói.

“ Hữu duyên gặp lại.”

Nhưng trong lòng lại kêu khổ, tốt nhất là đừng có gặp lại, gặp một lần đã cảm giác như ở cạnh Hổ, không biết lúc nào sẽ bị vồ ăn thịt, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.

Trần Quốc Hưng chắp tay sau đít, từ từ đi vào trong bóng tối, đạo sĩ mập nhìn theo rồi đưa tay lau mồ hôi trên chán, lẩm bẩm.

“ Chết tiệt thật, sau mình lại có cảm giác không khống chế được tiểu đệ đệ nhỉ !!!”

Vừa đi Trần Quốc Hưng vừa cười, lúc nãy mà trên người đạo sĩ mập có thứ gì tốt, hắn cũng không ngại mà đánh cướp một phen, đáng tiếc chỉ có cây phất trần là cực phẩm phàm khí mà thôi, hắn không đặt ở trong mắt, vì vậy coi như đạo sĩ mập may mắn. Tính toán thời gian một chút, đi không nghỉ ngơi, thì khoảng trưa mai thì đến nơi, vậy là mất hai ngày thời gian, chỉ còn 11 ngày nữa là vách hở giữa hai giới sẽ đóng lại, càng nghĩ càng cảm thấy vị đại năng ngáo đá nào lại tách giới ra làm gì, chắc là rảnh rỗi không có việc gì làm nên tách giới ra chơi cho đỡ chán, vị đại năng đó cũng phải rất trâu bò, muốn tách giới ích nhất cũng phải có cấp bậc đỉnh cao, còn cụ thể là tu vi gì, hắn cũng còn chưa thể biết được, truyền thừa chỉ mới mở ra mấy thứ lông gà vỏ tỏi, nên hắn cũng chỉ như một chú gà con.

Trưa ngày hôm sau, Trần Quốc Hưng đứng ở một ngọn núi đá, xung quanh là chi chít những ngọn núi đá nhỏ khác, mỗi ngọn núi chỉ cao khoảng 200 mét, cách nhau độ 20 30 m, bên dưới chân của những ngọn núi là những mảnh đủ loại màu sắc, đủ các loại rắn hình thù to nhỏ lẫn lộn, Trần Quốc Hưng nhìn những con rắn đang quấn lấy nhau cắn xé thì bĩu dài môi, bố trí cũng rất rườm rà, chủ yếu là ngăn cản phàm nhân không tiến vào khu vực này, hắn xoa xoa cằm nhìn mấy con rắn phải dài đến cả mấy mét đang hú hí với nhau, thì phân vân lúc về có nên bắt mấy con về ngâm rượu hay không, nghĩ đi nghĩ lại cũng lười, nên thôi tha cho mấy con rắn.

Chân phát lực, Mị Ảnh Khinh Thân Thuật được thi triển, cả người lướt đi trên những ngọn núi, vượt qua hơn trăm ngọn núi nhỏ, Trần Quốc Hưng hạ xuống chân một ngọn núi, xung quanh không hề có rắn, nhưng lại được bố trí một trận pháp ẩn nấp, khẽ mỉm cười thì thào.

“ Đến rồi.”

Đi vào cái hang ở chân núi, vào sâu bên trong một thứ ánh sáng đủ loại màu sắc loé lên phát ra từ cuối hang động, cước bộ dưới chân cành nhanh hơn, loáng vài giây sau Trần Quốc Hưng đã xuất hiện ở cuối hang động. Trước mặt hắn là một cửa hang động khác, bề mặt bao phủ bởi một lớp như bong bóng xà phòng, có đủ loại màu sắc luân chuyển tản ra ánh sáng.

“ Chui qua đây là sang thế giới bên kia thật à ?”

Hắn lẩm bẩm tự hỏi, nhìn cứ ghê ghê sao ấy, lỡ như mà chui vào thân một nơi đầu một nẻo thì làm sao nhỉ ? Dơ ngón tay trỏ khẽ chọc vào lớp bong bong màu sắc, cảm giác một hồi, mặt hắn đần ra, cảm giác như là ngón tay của hắn không còn vậy, vội vàng rụt ngón tay lại, sau đó mới thở phào nhẹ nhóm, ngón tay của hắn vẫn y nguyện không sứt sát tẹo nèo, hít một hơi thật sâu,rồi chui cả người vào trong lớp bong bóng.