“Hồng huynh, vậy ta và huynh cùng chơi mấy ván đi.”
Kim Phong Kha cười cợt nói với Hồng Thiên Lăng.
“ Được, ta và ngươi cùng chơi.”
Hồng Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi nói. Thấy hai đại công tử của hai gia tộc đánh với nhau, những người khác tự động lui ra sau, nhúng tay vào không khéo chết tại sao không biết nữa.
Người phục vụ lập tức cầm cốc lên bắt đầu sóc một hồi đến khi đặt xuống thì nói.
“ Hai vị công tử tính chơi kiểu gì ?”
Kim Phong Kha cười cười nhìn Hồng Thiên Lăng nói.
“ Hồng huynh chọn cửa nào ta đánh cửa còn lại.”
Hồng Thiên Lăng cũng không lên tiếng thầm chấp nhận, suy tư một lúc rồi nói.
“ Vậy ta đặt trăm vạn hoàng kim của Tài.”
Kim Phong Kha khẽ cười, quạt giấy trên tay xoè ra quạt nhè nhè, một tay thì đưa tay kéo một nữ nhận bên cạnh ngồi xuống đùi mình. Một tên tu sĩ đứng phía sau móc từ trong túi vải ra mấy chục thỏi vàng đặt vào cửa Xỉu.
“ Mở, 4 điểm Xỉu.”
Người phục vụ mở cốc lên, Hồng Thiên Lăng vẻ mặt liền trở lên khó coi, Kim Phong Kha bất cười nói.
“ Hồng huynh đa tạ.”
Lấy vàng về Kim Phong Kha nhét vào ngực nữ nhân ở trong lòng một cách thô bạo, cùng điệu cười điên cuồng, nữ nhân cũng chỉ biết cười gượng gạo để im Kim Phong Kha hành động.
“ Tiếp tục đi.”
Hồng Thiên Lăng lên tiếng, càng chơi sắc mặt Hồng Thiên Lăng càng ngày càng khó coi, đánh 5 ván tất cả đều thua, mất hơn một nghìn vạn hoàng kim, đây là một con số không nhỏ, lại thua tên Kim Phong Kha, Hồng Thiên Lăng càng tức giận.
Trần Quốc Hưng thấy cơ hội đã đến liền đi lên lại gần Hồng Thiên Lăng cười nịnh nọt nói.
“ Hồng thiếu gia, tiểu nhân có chút môn đạo về môn này, để tiểu nhân giúp thiếu gia đánh cược.”
Hồng Thiên Lăng nhìn Trần Quốc Hưng khẽ nhíu mày không nói gì. Kim Phong Kha chỉ nhếch miệng cười khẩy một cái.
“ năm trăm vạn hoàng kim, nếu thua cái đầu ngươi sẽ không còn nữa đâu.”
Hồng Thiên Lăng lên tiếng, Trần Quốc Hưng vui vẻ gật đầu nói.
“ Hồng thiếu gia, người cứ tin tưởng ở tiểu nhân.”
“ Tiếp tục đi.”
Hồng Thiên Lăng lên tiếng, phục vụ gật đầu liền bắt đầu lắc súc sắc, một lúc thì đặt xuống. Trần Quốc Hưng nhìn Hồng Thiên Lăng cười nói.
“ Hồng thiếu gia là cửa Tài.”
Hông Thiên Lăng khẽ nhíu mày một lúc, Kim Phong Kha liền cười nói.
“ Hồng huynh ta nghĩ ngươi nên nghe lời tên phàm nhân này đi, haha…”
Hồng Thiên Lăng nắm chặt tay lại hừ mũi nói.
“ Được, ta đánh năm trăm vạn hoàng kim của Tài, Kim Phong Kha ngươi có dám.”
Kim Phong Kha khẽ phất tay, tên tu sĩ liền đặt tiền.
Người phục vụ khẽ cười rồi mở cốc. “ 11 điểm Tài.”
Hồng Thiên Lăng liền đứng bật dậy nhìn một hồi rồi cười phá lên.
“ Haha, tốt tốt, ngươi làm rất tốt.”
Vừa nói vừa vỗ vai Trần Quốc Hưng đang ở một bên, Kim Phong Kha vẻ mặt hơi sững lại rồi nheo mắt nhìn Trần Quốc Hưng, ánh mắt mang theo sát khí nhàn nhạt.
“ Kim đệ, chúng ta đánh tiếp chứ ?”
Hồng Thiên Lăng mỉm cười nói, nhìn sắc mặt khó coi của Kim Phong Kha, Hồng Thiên Lăng cực kì vui vẻ, càng cảm thấy Trần Quốc Hưng nhìn càng thuận mắt.
“ Tốt.”
Kim Phong Kha gật đầu nói, mất tiền chứ quyết không thể mất mặt. Phục vụ tiếp tục cầm cốc tiếp tục xóc súc sắc, Trần Quốc Hưng khẽ nhếch miệng.
“ Hồng thiếu gia vẫn là cửa Tài.”
Hồng Thiên Lăng không chút do dự liền gật đầu nói.
“ Năm trăm vạn hoàng kim cửa Tài.”
Phía sau Kim Phong Kha một tên tu sĩ khẽ đi lên nói nhỏ vào tai của Kim Phong Kha, Trần Quốc Hưng khẽ nhíu nhíu mày, tên tu sĩ kia lại dùng một lá Thấu Thị Phù để giúp Kim Phong Kha đánh bạc, con mẹ nó quả nhiên là nhà giàu phung phí mà.
Trần Quốc Hưng đợi khi tên tu sĩ kia dùng xong Thấu Thị Phù thì nhếch miệng, tay lén búng một cái một luồng linh lực chạy xuống đất rồi theo bàn chạy tới một viên súc sắc lận 1 điểm thành mặt 6 điểm.
“ Ta theo Hồng huynh.”
Kim Phong Kha mỉm cười tự tin, người phục vụ từ từ mở cốc lên. Một súc sắc 1 điểm một súc sắc 4 điểm một súc sắc 6 điểm, Hồng Thiên Lăng há mồm cười không ngớt, Kim Phong Kha vẻ mặt cực kì khó coi nhìn về phía tên tu sĩ cũng đang ngẩn ra phía sau.
Hồng Thiên Lăng cầm lấy 2 thỏi vàng đặt ra trước mặt Kim Phong Kha cười nhếch miệng nói.
“ Kim đệ, ta trả cho ngươi lát mà tặng Huyên Huyên cô nương, à mà chúng ta nên nghỉ thôi, đến giờ Huyên Huyên cô nương đánh đàn rồi, ta xuống trước đây.”
Hồng Thiên Lăng cực kì vui vẻ kéo Trần Quốc Hưng đi xuống lầu, Kim Phong Kha vẻ mặt lúc trắng lúc xanh nhìn theo Hồng Thiên Lăng, vẻ mặt loé lên sát khí nói.
“ Đợi khi Hồng Thiên Lăng rời đi, giết tên kia cho ta.”
Một tu sĩ phía sau gật đầu, rồi Kim Phong Kha bực mình đi xuống lầu. Ở sảng Xuân Hoa Đường lúc này đã trật kín người, Huyên Huyên cô nương thi cầm cực kì nổi tiếng ở Vương Kim Thành, không ít người ái mộ nhưng Huyên Huyên cô nương chỉ bán nghệ không bán thân, ngay cả 3 đại công tử của ba gia tộc cũng muốn động chân tay nhưng e ngại thế lực đứng sau Xuân Hoa Điếm, đó là phủ thành chủ.
Nên dù có mê mẩn vẻ đẹp của Huyên Huyên nhưng cũng chỉ dùng tiền nhằm làm siêu lòng giai nhân chứ không dám cưỡng bức như những nữ nhân trước đây mà họ nhìn chúng.
“ Ngươi tên gì ?”
Vừa đi Hồng Thiên Lăng vừa cười hỏi Trần Quốc Hưng, nhờ tên này mà Hồng Thiên Lăng thắng không ít tiền, đặc biệt còn làm Kim Phong Kha một trận tức tối, nhìn càng thuận mắt hơn.
“ Tiểu nhân tên Ngô Hán.”
Hồng Thiên Lăng cười lớn vỗ vai Trần Quốc Hưng nói.
“ Tốt Ngô Hán, sau này ngươi đi theo bổn thiếu gia, ta đảm bảo ngươi một đời sung sướng.”
Trần Quốc Hưng cười cười, cái tên ngu ngốc này quả nhiên là hợp ý hắn mà.
“ Hồng thiếu gia, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho thiếu gia.”
Trần Quốc Hưng nịnh nọt lên tiếng, Hồng Thiên Lăng cười rồi dẫn Trần Quốc Hưng đi về phía hàng ghế đầu tiên, ở đó được xếp 3 cái ghế ở riêng hàng đầu, lúc này một ghế ở giữ đã xuất ngồi một người, bộ dạng không khác Hồng Thiên Lăng và Kim Phong Kha là mấy, điều là những kẻ ham mê tửu sắc, thân thể gầy yếu xanh xao, nhưng dù sao cũng là tu sĩ nên vẫn còn có thể sống được, người thường mà như tam đại công tử ăn chơi tửu sắc đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
“ Vương Khang hiền đệ, haha tới sớm vậy.”
Hồng Thiên Lăng cười vui vẻ khi thấy người ngồi ở ghế, nghe tiếng Hồng Thiên Lăng thì Vương Khang quay lại rồi đứng lên chắp tay nói.
“ Hồng huynh, ta mới vừa đến mà thôi.”
Hồng Thiên Lăng ngồi xuống một cái ghế trống bên cạnh cùng Vương Khang trò chuyện.
“ Đây là ?”
Thấy Trần Quốc Hưng ở bên cạnh Hồng Thiên Lăng, Vương Khang lên tiếng hỏi.
“ Là một người ta vừa thu nhận.”
Hồng Thiên Lăng cười nói, Trần Quốc Hưng chắp tay chào Vương Khang cười nịnh nọt.
“ Tiểu nhân Ngô Hán bái kiến Vương công tử.”
Vương Khang chỉ khẽ gật đầu, một lúc sau thì Kim Phong Kha cũng đi vào ngồi một bên, trò chuyện cùng Vương Khang vài câu.