Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 187: Phổ Cập Tiếng Việt




Hai ngày thời gian trôi đi Naccy cũng đã đột phá tầng 5 Nguyệt Âm Quyết, còn Hằng tu luyện sau Naccy nên vẫn chưa đột phá.

Mang theo hai người bay về hướng vùng khuất của mặt trăng để khám phá, hắn vận chuyển Ẩn Thân Thuật để không có bị vệ tinh hay thiết bị thăm dò của các nước chụp được, không Trái Đất lại rơi vào hỗn loạn khi chụp được ảnh người ngoài hành tinh…

Nhìn vùng tối tăm ở phía trước Trần Quốc Hưng hơi nhíu mày, khí cảm liền tràn ra quét một vòng, chu kì mặt trăng của vùng sáng mỗi nửa bán cầu là 2 tuần, mặt còn lại không nhìn thấy từ trái đất vẫn có ánh sáng chiếu vào chỉ là ở Trái Đất không nhìn thấy mà thôi.

Trần Quốc Hưng cảm giác vùng tối của mặt trăng ẩn dấu thứ gì đó chẳng lẽ người ngoài hành tinh, hắn xoa xoa cằm truyền âm cho hai người Hằng và Naccy.

“ Đi tìm người ngoài hành tinh không?”

Cả Hằng và Naccy hai mắt sáng rực gật gật đầu hắn cười cười điều khiển phi kiếm bay vào vùng tối của mặt trăng, nửa tối của mặt trăng hiện tại không có ánh sáng chỉ là một mảng tối đen, nhưng ở trong mắt hắn cũng chẳng có gì là tối cả, chỉ nhìn thấy những miệng hố lớn lồi lõm không có gì khác biệt, hắn bay thêm một lúc thì cảm giác giường như có thứ năng lượng kì diệu nào đó liền kết ấn đánh ra một vòng bảo vệ vàng nhạt xung bao quanh lấy cả 3 người.

Bay ngang qua một hố lõm lớn Trần Quốc Hưng chợt dừng lại đưa mắt nhìn huống bên dưới, cái hố này đường kính cũng phải mấy trăm km, độ sâu cũng chỉ mấy trăm mét so với bề mặt bằng phẳng còn lại.

“ Ơ đĩa bay à?”

Hắn trợn mắt khi nhìn xuống bên dưới có một con tàu giống như hình cái đĩa vậy, không khác bao nhiêu so với trong phim khoa học viễn tưởng của Mĩ, hắn khí cảm quét ra không thấy có khí tức sinh mệnh nào liền bay xuống bên dưới, lấy ra hai cây đèn pin cho Hằng và Naccy, vừa bật đèn lên soi về phía trước cả hai người há hốc cả mồm nhìn thứ to lớn trước mặt, Trần Quốc Hưng vỗ vỗ lên thành chiếc phi thuyền cảm thán, các chuyên gia ở Việt Nam quả nhiên là không chuyện gì là không biết, vậy mà lại có phi thuyền của người ngoài hành tinh ở đây thật, hắn cũng không quá bất ngờ vì hắn biết ở trong vũ trụ tồn tại rất nhiều nên văn minh cao cấp hơn nhân loại rất nhiều chỉ là biến cố sảy ra rất nhiều chủng tộc, nền văn minh cổ lão bị xoá sạch mà thôi, hắn cũng đã được Hồng Hồng kể chi tiết về chuyện năm đó xảy ra, nghe xong hắn cũng khiếp sợ không thôi, và hắn cũng lờ mờ đoán được kẻ thi triển huyết tế kia là kẻ đạt được truyền thừa của kẻ đó, trận pháp huyết tế có lẽ dùng để phá giới, còn kẻ đó đã thành công hay thất bại hắn cũng không nắm rõ.

Sau một hồi tiềm kiếm Trần Quốc Hưng cũng thấy cửa vào của phi thuyền, nhưng chỉ thấy cửa vào hắn lại không biết cách mở cửa ngó nghiêng một hồi cũng không thấy có chìa khoá hay đại loại là chỗ dùng để mở, Thiên Nhãn mở lên quan sát một hồi thì hắn à lên một tiếng, có vẻ như chủng tộc phát minh ra chiếc phi thuyền này cũng tinh thông sử dụng tinh thần lực, từ mi tâm của hắn một sợi tinh thần lực xuyên qua cánh cửa, lập tức cánh cửa hình cái lỗ mở ra, một thứ ánh sáng màu xanh chiếu xuống ba người rồi kéo cả ba bay vào bên trong.

“ Ơ có ô xi.”

Trần Quốc Hưng hơi sửng sốt khi bên trong phi thuyền lại có ô xi, hắn cũng không vội bảo Hằng và Naccy cởi đồ phi hành vì hắn còn phải đảm bảo ở đây không có gì nguy hiểm, đi dọc theo hành lang bóng đèn điện tự động bật sáng, hắn cũng không có gì lạ vì cơ bản ở Trái Đất cũng đã làm được như vậy, Thiên Nhãn mở lên tìm đường đi đến phòng điều khiển, nhìn vào cái cột ở giữa căn phòng Trần Quốc Hưng kiểm tra một lúc rồi tinh thần lực hoá thành hình một chìa khoá cổ quái đút vào trong cây cột, lập tức cả buồng điều khiển lập tức sáng trưng, các thiết bị máy móc đều nhấp nháy, hắn cũng hơi sững sờ nhìn buồn điều khiển, đây được xem như tầng cao nhất của phi thuyền, có những tấm kính trong suốt có thể nhìn ra được bên ngoài, có không ít màn hình hiện lên những tia sáng giống mấy cái màn hình ở trong phim viễn tưởng, lơ lửng ở trong không trung, một giọng nói máy móc vang lên bất quá ba người không hiểu, hắn mặc kệ đám máy móc mà đi chỗ góc phòng điều khiển nơi này có 5 cái trụ lớn nằm ngang nhưng có 4 cái thì đều mở ra, chỉ có một cái đóng, Thiên Nhãn mở ra nhìn vào bên trong Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, là một sinh vật được bao quanh bởi một chất lỏng màu xanh lá, sinh vật chỉ bằng một đứa trẻ 3 tuổi có làn da màu xanh đen, cái đầu thì lớn có lỗ mũi to như lỗ mũi trâu, cái miệng thì lại bé bằng cái đầu đũa, hắn cũng không thấy có tai, hai mắt có vẻ cũng lớn nhưng đang nhắm tịt, thân người thì lại bé tí ngón tay ngón chân thì chỉ có 3 ngón.

Kì quái chính là hắn vẫn nhìn thấu ánh sáng sinh mệnh của sinh vật này nhưng lại không cảm giác được cơ thể của sinh vật này còn sống, hẳn là cơ thể có chỗ đặc biệt, nhìn nhìn một hồi rồi tinh thần lực của hắn tràn vào một hoa văn hình con một cái hộp vuông ở đầu hộp trụ, lập tức hộp trụ được mở ra, Naccy và Hằng đều trợn mắt nhìn sinh vật ngoài hành tinh rồi ôm chặt lấy tay Trần Quốc Hưng, hắn cũng cảnh giác mà nhìn.

Sinh vật kia lỗ mũi khẽ động giường như đang hấp thu ô xi, sau đó vài giây đôi mắt khẽ mở, lộ ra bên trong một đôi mắt đen sì sì quỷ dị, sinh vật ngoài hành tinh từ từ cử động cơ thể một lúc sau thì đứng dậy.

Sáu cặp mắt nhìn chằm chằm vào sinh vật cho đến khi nó quay ra thì 8 mắt nhìn nhau chằm chằm, sinh vật sau một thời gian ngắn thì một giao động tinh thần truyền vào trong não của Trần Quốc Hưng.

“ Xin chào nhân loại, ta là Roy của tộc Maiyar.”

Trần Quốc Hưng gật gù cái đầu, hắn định túm đầu sinh vật ngoài hành tinh này để sưu hồn nhưng mà lại thôi dù sao một sinh vật còn sống vẫn có ích hơn là ngáp ngoải, với lại tinh thần lực của sinh vật này rất mạnh, lớ ngỡ hắn còn bị phản phệ thì hỏng. truyện đam mỹ

“ Ta là Trần Quốc Hưng của tộc Bách Việt.”

Hắn giới thiệu đại về tộc Bách Việt nghe cho nó oai một chút, sinh vật kia nhìn sang Hằng và Naccy rồi tinh thần lực truyền vào trong đầu hắn.

“ Giống cái sinh vật loài người!”

Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, nói chuyện kiểu này đúng là có chút đau đầu. Sau một lúc sinh vật từ từ bay ra khỏi trụ lớn bay tới trước mặt Trần Quốc Hưng hai mắt đen dò xét.

“ Nhân loại năng lượng tinh thần rất mạnh, nhân loại phát triển nhanh.”

Thật ra đây cũng chỉ là dao động tinh thần của hắn và sinh vật rung động ở một tầng số bằng nhau nên Trần Quốc Hưng mới có thể hiểu nghĩa đại khái của sinh vật, hắn thấy thế thì trong tử phủ thần cung vô số chữ ngưng tụ các ý nghĩa câu từ…

Rồi thông qua tinh thần truyền qua cho sinh vật ngoài hành tinh, chỉ năm phút sau hắn đã truyền đạt xong một lượng tin tức lớn cho sinh vật, nhanh hơn khi Trần Quốc Hưng truyền cho con Đen, vì cơ bản tinh thần lực của sinh vật ngoài hành tinh này mạnh hơn nên tốc độ sẽ nhanh hơn.

“ Nhân loại ngươi là tu chân giả?”

I

Một lúc sau sinh vật liền mở miệng nói chuyền, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, phát âm tiếng Việt của sinh vật này quả nhiên chuẩn đét có khi hắn mời về làm giảng viên ngôn ngữ cũng nên.

Trần Quốc Hưng gật gật, hai người Naccy và Hằng thì vẫn cứ há hốc mồm ra, hắn cười cười bảo hai người cởi đồ phi hành ra, hắn cũng không lo lắng sinh vật ngoài hành tinh này có thể thương tổn đến hai người, hắn phát hiện có lẽ do tinh thần lực của sinh vật ngoài hành tinh này mạnh nên cơ thể chúng rất yếu ớt, thuộc cái dạng đầu to nhưng mà thân thể lại chỉ là hàng dễ vỡ, mà một khi thân thể bị thương tổn nặng thì chết là cái chắc, tinh thần lực mạnh cũng vô dụng.