Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 209: Mỹ Nữ




Ba ngày sau đống xác chết ở dưới thành mới được dọn dẹp xong xuôi, thống kê người chết trong trận chiến lên tới con số một trăm vạn người, trong đó quân số của Việt Vương Lý Chiêu tử trận ba mươi vạn, quân lính Bắc quốc tử trận lên đến bảy mươi vạn quân, đây là một kết quả vượt xa dự đoán của hắn rất nhiều, sau khi thống kê xong Lý Chiêu ban hành quyết định trao tặng danh hiệu liệt sĩ với tất cả tướng sĩ tử trận, cùng với đó nuôi dưỡng thân nhân còn sống của họ, sau đó làm tang lễ cho tất cả.

Mồng chín tháng mười năm Đại Thuận theo lịch Nam quốc, chính thức trở thành ngày quốc tang của cả nước.

Mấy ngày sau hai mươi vạn đại quân tiếp tục lên đường đánh thẳng ra kinh thành cũ của hoàng chiều họ Vu, trên đường đi không ít người xin gia nhập quân binh, mười vạn quân còn sót lại của Bắc quốc không hề cố thủ kinh thành mà bỏ chạy về phương Bắc, quân Việt Vương chiếm được kinh thành cũ chính thức đặt dấu chấm hết cho cuộc xâm lăng của giặc phương Bắc.

Sau đó Việt Vương ban hàng mệnh lệnh những nghĩa quân nhỏ bé khác ở các vùng một là quy thuận về một mối hai là bị đàn áp, không ít các nghĩa quân nhỏ đều chịu ý quy phục, cũng có vài tên cứng đầu Việt Vương thẳng tay ra lệnh đàn áp.

Trần Quốc Hưng lúc này đang thong dong trên ngựa đi khắp nơi trên Nam Quốc, tìm kiếm mảnh đất phong thủy, lúc này hắn đang đứng ở một ngọn núi nhìn xuống vùng đất phía dưới, tròng mắt loé lên, hắn đang đứng ở phía sau mảnh đất, lại nhìn một lát hắn lẩm bẩm.

" Tả thanh long, hữu bạch hổ, hậu huyền vũ, vậy thì chỉ thiếu tiền chu tước nữa mà thôi."

Lại nhìn chín khúc sông lớn uỗn cong như những con rồng, tất cả chín vùng sông lớn tựa như một cái đầu rồng đều hướng về phía mảnh đất tựa như cửu long chiều bãi, Trần Quốc Hưng càng cảm thấy thích mảnh đất này, nếu phía trước có thêm chu tước đây chính là mảnh đất cực tốt.

Thúc ngựa đi thẳng về phía biển hướng Nam, chạy nửa ngày đường cũng đến nơi, buộc ngựa ở một gốc cây chặt cho nó ít cỏ dại rồi hắn chắp tay sau đít đi ra một mỏm đá lớn, nheo mắt nhìn về phía xa xa, ở cuối chân trời có một chấm xanh nhỏ Trần Quốc Hưng miệng khẽ nhếch lên rồi đi vào trong rừng cây chặt gỗ làm một chiếc bè lớn rồi vác ra thả xuống biển thong thả trèo về hướng chấm xanh trong tầm mắt.

Trèo cho đến khi trời tối hắn mới đến nơi, đặt chân lên hòn đảo hắn chú ý nhất đến một tảng đá khổng lồ nằm ở giữa đảo, trong mắt cũng loé lên sự ngạc nhiên, tảng đá vậy mà lại được điêu khắc hình một con chim lớn, coi như đây chính là chu tước, bất quá con chim lớn bằng đá có vẻ có bàn tay con người tác động nên nhưng vẫn chưa hoàn thành, hắn liền trầm ngâm rồi quyết định đi xem.

Bán kính hòn đảo hắn áng khoảng cũng phải hơn một trăm mét vuông, coi như không lớn cũng không nhỏ, đi tới hòn đá lớn hắn mới nheo mắt nhìn vào một căn nhà tranh nhỏ ở phía chân tảng đá lớn, một nữ tử mặc thanh y màu trắng đang ngồi thấn thờ trên một mỏm đá, Trần Quốc Hưng trong lòng thì khiếp sợ trước vẻ đẹp không có từ ngữ nào có thể so sánh, hắn nuốt nước bọt một cái, ánh mắt loé lên sự do dự, các cụ có câu hoa càng đẹp càng độc, rất phù hợp với trường hợp này bởi vì hắn nhìn thấy một viên đan màu vàng trong đan điền của nữ tử, đặc biệt là kim đan đã có chín long vân, điều này tức là nữ tử đã đạt tới Kim Đan Kỳ Đỉnh Phòng, hắn cũng vui vẻ một phần vì đã xác nhận ở thế giới này cũng tồn tại tu chân giả.

Nhìn tuổi tác của cô gái chỉ độ hơn hai mươi, cộng thêm xương cốt không sai biệt lắm hắn dám khẳng định cô gái chỉ hơn hai mươi, lại nhìn thêm Linh Căn Tư Chất hắn cũng giật mình kinh hãi, hắn không nhìn ra tư chất của người ta, vậy chỉ có nghĩa với thực lực hiện tại của hắn, Thiên Nhãn cũng không đủ để nhìn thấu tư chất, vậy tư chất Linh Căn của nữ tử dốt cuộc là gì cơ chứ?

Hắn vừa đóng lại Thiên Nhãn nữ từ liền quay lại, đôi mắt mang theo một màu tím quỷ dị đẹp không nói nên lời nhìn chằm chằm Trần Quốc Hưng, hắn cảm giác như lạc vào trong đôi mắt đẹp ấy, nhân lúc còn tỉnh táo cắn mạnh lưỡi cố gắng đem ánh mắt rõi đi chỗ khác.

" Ánh mắt thật tà dị."

Trần Quốc Hưng thầm kinh hãi trong lòng, chỉ thiếu chút nữa thôi hắn đi đời con mợ nhà nó rồi, nữ tử ánh mắt cũng khẽ loé lên, trên miệng là một nụ cười nhẹ nhàng không để ý tới Trần Quốc Hưng mà tiếp tục thẫn thờ nhìn ra biển.

Trần Quốc Hưng cũng không dám có thêm hành động nào, hắn lúc này sắp đái ra quần đến nơi rồi, nói không sợ là bố láo liệu trên đời có được mấy kẻ không sợ chết cơ chứ, hắn không nằm trong số ít mà thuộc vào số đông, hắn cũng sợ chết, lớ ngỡ làm bậy người ta bùm chiu cho một cái là đăng xuất khỏi sever luôn, mà đã đăng xuất là tạch thật chứ không có hồi sinh đâu.

Cho đến khi hai mặt trăng lớn sáng tỏ trên đầu, nữ tử mới lấy ra một cây sáo bạch ngọc đưa lên thổi, một âm thanh như ma quỷ vang lên Trần Quốc Hưng vẻ mặt tái mét lại, cố gắng lắng nghe giai điệu của tiếng sáo, trong lòng cảm thán không thôi, có lẽ âm nhạc ở nơi này quá tệ nên thiếu nữ dù có xinh đẹp nhưng cũng không có làm cho âm thanh giai điệu của tiếng sáo hay ho gì cả mà như là tra tấn lỗ tai người khác vậy.

Cố gắng chịu đứng cho đến khi thiếu nữ thổi xong bài sáo hắn mới thở phào.

" Ngươi thấy có hay không?"

" Dở ẹc."

Trần Quốc Hưng buộc miệng nói, sau đó mới ngớ người vội vàng bịt miệng gật đầu lia lịa, trong lòng thì gào thét " bỏ mẹ rồi, lần này thì bỏ mẹ thật."

Tại sao hắn lại có thể nói như vậy cơ chứ, mẹ ơi lần này thì tạch mẹ rồi chơi bời gì nữa, hắn đang nghĩ cách để chạy thoát khỏi nữ tử nhưng xác suất thành công tính đi tính lại chỉ có 0,00001 phần trăm cơ hội chạy thoát, nên cứ ở yên mà chịu nhục, quỳ xuống xin tha mạng cũng được chẳng sao cả, cái gì mà chí khí ngút ngàn hắn làm gì có bao nhiêu đâu, lúa chín cúi đầu làm người cần phải biết thời thế mới có thể làm việc lớn được.

" Hở?"

Nữ tử nhăn mày, đây là lần đầu tiên nàng bị người ta chê tiếng sáo của nàng, ở tu chân giới nàng được người ta ca tụng là Mị Âm Ma Nữ vậy mà lại bị một phàm nhân chê cười, nàng khó chịu trong lòng.

" Để ta thổi một bài cho cô nghe thế nào!"

Thiếu nữ khẽ nhướn mày, sau đó vung tay cây sáo bạch ngọc trong tay bay đến chỗ Trần Quốc Hưng, hắn cầm lấy cây sáo gãi gãi mũi thầm nghĩ " đây có được xem như là hôn gián tiếp không nhỉ" mà cả người cô gái này hắn cũng nhân tiện xem qua rồi còn đâu, hắn khẽ ho khù khụ rồi em hèm một tiếng bắt đầu điều chỉnh lại hơi thở rồi đưa cây sáo lên môi.

Từng thanh âm chậm buông

Tiếng tơ lòng vấn vương

Dường như ai ngoài kia

Ngập ngừng dấu đi biệt ly

Buồn đôi khi ngỡ

Đã bỏ quên vào đêm

Lệ hoen mi ngoảnh mặt bước đi

Thời gian xin ngừng trôi

Trói ánh trăng hòa vào cung đàn

Từng lời nói giờ đây

Ngập ngừng giấu đi đổi thay

Mình đơn côi nuối tiếc

Bao ngày tháng trọn đôi

Bàn tay với vầng trăng vỡ đôi

Từng thanh âm chậm buông

Tiếng tơ lòng vấn vương

Dường như ai ngoài kia

Ngập ngừng dấu đi biệt ly

Buồn đôi khi ngỡ

Đã bỏ quên vào đêm

Lệ hoen mi ngoảnh mặt bước đi

Thời gian xin ngừng trôi

Trói ánh trăng hòa vào cung đàn

Từng lời nói giờ đây

Ngập ngừng giấu đi đổi thay

Mình đơn côi nuối tiếc

Bao ngày tháng trọn đôi

Bàn tay với vầng trăng vỡ đôi

Từng thanh âm chậm buông

Tiếng tơ lòng vấn vương

Dường như ai ngoài kia

Ngập ngừng dấu đi biệt ly

Buồn đôi khi ngỡ

Đã bỏ quên vào đêm

Lệ hoen mi ngoảnh mặt bước đi.

Thổi xông hắn khẽ liếc mắt qua vẻ mặt mơ màng nhưng cực kì xinh đẹp của thiếu nữ, trong lòng cũng cảm thán không thôi, quả nhiên là người đẹp vẻ mặt mơ màng cũng đẹp nói không nên lời.

" Tên của bài người vừa thổi là gì?"

Trần Quốc Hưng chỉ một tay lên trời mỉm cười nói.

" Tay Tái Chỉ Trăng."