Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 245: Bị Bao Vây




Tối đến mọi người đổ hết những thứ đã cướp được ra giữa hang động, đủ thứ nào là linh thạch, dược liệu...

Rồi bắt đầu phân chia, Trần Quốc Hưng chợt nheo mắt nhìn vào một cái mặt nạ trong suốt cùng một tấm áo choàng đen, thiên nhãn liền mở lên quan sát, ánh mắt loé lên dơ tay thu lấy hai thứ.

" Ta lấy hai thứ này trước."

Đám người Dương Thành cũng không để ý tới, Ngọc Như Nhi cũng không bận tâm lắm mà đang cùng đám người Dương Thành chia chác điệu bộ cũng rất hào hứng, Trần Quốc Hưng kích động không thôi hắn lấy phần của mình rồi chạy về một góc bắt đầu xếp bằng tu luyện.

Trong lòng hắn lúc này đang cực kì kích động, hai món đồ hắn vừa lấy không hề có khí tức cường đại nhưng thiên nhãn của hắn lại nhìn ra những điều thần kì của hai món đồ, mang theo tâm trạng kích động Trần Quốc Hưng thử luyện hoá cái mặt nạ, làm hắn cổ quái là chỉ vừa mới luyện hoá hắn đã khắc xong ấn kí của mình lên mặt nạ không hề có chút trở ngại.

" Chẳng lẽ là hàng đểu."

Trần Quốc Hưng lẩm bẩm, thử luyện hoá cái áo choàng đen thì cũng không khác chiếc mặt nạ là mấy, chỉ trong nháy mắt hắn đã luyện hoá xong tấm áo choàng đen. Chiếc mặt nạ tên Vô Diện, tấm ảo choàng tên Vô Ảnh, Trần Quốc Hưng bât đầu nghiên cứu kĩ hai thứ vừa lấy được, hai thứ hắn vừa lấy chắc chắn không phải đồ vật bình thường.

Sáng sớm hôm sau đám người tiếp tục lên đường tìm kiếm những con mồi để đánh cướp, nhưng tìm kiếm cả ngày đều không thấy bóng dáng của một người, điều này làm Trần Quốc Hưng cũng cảm thấy không ổn, còn đang suy nghĩ vu vơ thì từng luồng khí tức mạnh mẽ lão tới nơi này, Ngọc Như Nhi nhướn mày nói.

" Chúng ta bị bao vây rồi!"

Trần Quốc Hưng khuôn mặt xám xịt, không đúng tại sao hành tung của đám người bọn hắn lại bị phát hiện, chợt ánh mắt Trần Quốc Hưng liếc qua Hoa Hoa mập mạp trong tay đang cầm một thanh Kiếm Thượng Phẩm Linh Khí lòng trùng xuống, chưa phá bỏ hết ấn kí của chủ nhân thanh kiếm vậy mà lại đem ra dùng, lần này thì bỏ mẹ rồi.

Chạy cũng không kịp Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết thở dài, quả nhiên là hắn cũng bất cẩn, không để ý tới, Thượng Phẩm Linh Khí cũng không phải món hàng tùy tiện có được, hẳn là cũng phải con cháu hào môn mới có, hắn không biết mình ăn cướp được từ ai nữa, bởi vì số lượng người bị cướp là rất nhiều.

Hơn chục đạo khí tức cường đại bao vây lấy đám người.

" Cuối cùng cũng tìm được các ngươi."

Trần Quốc Hưng vẻ mặt đen như đít nồi, thiếu nữ hùng vĩ không ngờ lại chính là nàng, lần này còn có thêm hai Kim Đan Sơ Kỳ khác, hắn biết là không thể nào ăn nổi nên đầu liền nảy số tính cách chuồn, một nam nhân anh tuấn hừ lạnh tay vung ra hơn trăm lá trận kỳ bay ra xung quanh, một trận bàn bày lên không trung liên kết với trận kỳ tạo thành một trận pháp bao bọc lấy phạm vi mấy dặm xunh quanh.

— QUẢNG CÁO —

Trần Quốc Hưng cùng đám Dương Thành vẻ mặt đều tái đi, Trần Quốc Hưng suy nghĩ đủ mọi cách nhưng đều vô ích, cái trận pháp này ít nhất cũng phải là trận pháp cấp ba, một Trúc Cơ Hậu Kỳ như hắn muốn phá cũng phải mất rất nhiều công sức, mà còn tận ba Kim Đan Kỳ nhìn chằm chằm ở một bên hắn làm gì có cơ hội mà phá.

" Dám cướp đồ của Hà Như muội muội, chết đi."

Thiếu niên có khuôn mặt lạnh nhạt lên tiếng, phi kiếm đang bay sau lưng đã hoá thành vệt sáng chém thẳng tới Trần Quốc Hưng.

" Ầm."

Một kiếm bổ thẳng vào đầu Trần Quốc Hưng làm hắn trợn tròn cả mắt vì không kịp phản ứng.

" Tốc độ nhanh thật."

Trần Quốc Hưng tay túm lấy phi kiếm còn đang cố gắng cưa cưa trên đầu mình rồi nghiến răng dùng sức bẻ mạnh.

" Rắc."

Thanh kiếm bị Trần Quốc Hưng dùng tay bẻ làm đôi, tên thiếu niên lạnh nhạt vẻ mặt tái nhợt há miệng phun máu như mưa bị phản phệ, thiếu nữ hùng vĩ cùng thiếu niên anh tuấn hai mắt như muốn lồi cả ra, từ bao giờ Trung Phẩm Linh Khí lại dễ bẻ như vậy, Trần Quốc Hưng cũng ngơ ngác, hắn chỉ cảm thấy mình có thể bẻ gãy thanh kiếm còn nghiến răng nghiến lợi định vận hết sức lực để bẻ ai dè mới dùng năm thành sức lực thanh kiếm lại gãy đôi làm hắn cũng hơi bất ngờ, ném thanh kiếm đã gãy xuống đất Trần Quốc Hưng nở một nụ cười sáng lạn nhờ đánh răng hàng ngày nói.

" Kiếm của ngươi sao dễ gãy vậy?"

Thiếu niên lạnh nhạt vừa nghe xong liền phun thêm một ngụm máu, hai mắt trợn trắng dã, cái đó ngươi phải tự hỏi ngươi mới đúng, ngươi là cái dạng gì mà trâu bò như vậy, một thanh Trung Phẩm Linh Khí lại bẻ gãy dễ ràng như một que củi như vậy.

" Hừ, đừng đánh cận chiến với hắn."

Thiếu nữ hùng vĩ lên tiếng, đám người liền bắt đầu đánh ra pháp thuật công kích, Trần Quốc Hưng liếc mắt nhìn đám người Dương Thành cũng chỉ biết thở dài, hắn có thân thể cường đại không sợ mấy tên Kim Đan Sơ Kỳ này muốn chạy trốn vẫn là có thể, nhưng mà muốn một lúc cùng đánh bại ba Kim Đan Kỳ chuyện này khó, hân chỉ có thể ngăn cản mà thôi, đám Trúc Cơ còn lại thì để đám người Dương Thành tự lo.

Trần Quốc Hưng lao lên về phía thiếu nữ hùng vĩ, tay ngưng tụ lôi điện miệng quát.

— QUẢNG CÁO —

- Thiểm Điện

Từng tia lôi điện đánh về phía hai người thiếu nữ hùng vĩ cùng thiếu niên lạnh lùng, hai người dễ dàng tránh né công kích, thiếu niên lạnh lùng ánh mắt loé lên vẻ mặt khó tin nói.

" Hình như hăn chỉ có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ."

Thiếu nữ hùng vĩ gật đầu ánh mắt nhìn về phía Trần Quốc Hưng đang lao tới vẻ mặt rất nhiều biến hoá, hai người không ngừng đánh ra pháp thuật về hướng Trần Quốc Hưng.

" Ầm ầm..."

Trần Quốc Hưng ngã dúi dụi trên đất vẻ mặt khó coi, hắn thì ăn hành liên tục mà không đánh trúng người ta cái nào, cứ tiếp tục như vậy dù hắn có trâu bò nhưng cũng không trụ được mãi, mặc Long Giáp lên người Trần Quốc Hưng thi triển Vạn Đao Quy Nhất, thi triển đao pháp cầm chân hai người, Trần Quốc Hưng lao về chỗ thiếu niên lạnh nhạt, đánh không lại thì chỉ có thể uy hiếp.

" Khải Nhất Minh cẩn thận."

Thiếu nữ hùng vĩ hét lên một tiếng, thiếu niên lạnh lùng đang trị thương liền mở mắt Trần Quốc Hưng một kiếm đã đặt ngang cổ.

" Dừng lại hết cho ta."

Trần Quốc Hưng khống chế thiếu niên lạnh lùng, hàn khí chui vào bên trong phong ấn lại kim đan, rồi mở miệng hét lên.

" Vô sỉ."

Thiếu niên anh tuấn vẻ mặt khó coi, tất cả mọi người nghe tiếng hét của Trần Quốc Hưng đều dừng lại, hắn nhếch miệng đúng là đôi khi phải dở thủ đoạn hèn hạ mới có thể an toàn.

" Thả bọn ta thì đồng môn của các ngươi mới có thể an toàn."

" Vô sỉ, mau thả Trương sư đệ ra."

— QUẢNG CÁO —

Thiếu nữ hùng vĩ tức giận chỉ kiếm lên quát, Trần Quốc Hưng cười cười, mấy tiểu cô nương vẫn là quá ngây thơ đi.

" Thả cái rắm chó, mau thu lại trận pháp thả chúng ta rời đi, sư đệ của cô sẽ không sao."

Thiếu niên anh tuấn trên khuôn mặt nở một nụ cười lạnh.

" Ngươi cứ giết, rồi ta cũng giết sạch các ngươi."

Trần Quốc Hưng thầm hô hỏng bét, xem ra quan hệ của hai tên này cũng không tốt, thiếu nữ hùng vĩ vẻ mặt khó coi.

" Chính sư huynh, sao ngươi có thể làm như vậy?"

Thiếu niên lạnh lùng đang bị Trần Quốc Hưng khống chế khoé miệng cũng lộ ra nụ cười khó coi.

" Chính sư huynh muốn bớt đi một đối thủ cạnh tranh sao?"

" Hừ."

Thiếu niên anh tuấn khẽ hừ lạnh một tiếng, thiếu nữ hùng vĩ liền nói.

" Chính sư huynh mau thả người."