Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 263: Suy Đoán




Mang theo đám người rời đi, lần này ngăn cản đám người là một nam tử có khuôn mặt như tạc ngọc, anh tuấn bức người, nam tử nhìn đám người Trần Quốc Hưng nở một nụ cười tuấn mĩ nói.

“ Các ngươi muốn trốn khỏi đây sao?”

Trần Quốc Hưng nheo mắt người này mang lại cho hắn một cảm giác khó lường, dùng Thiên Nhãn dò xét tu vi đối phương ánh mắt Trần Quốc Hưng co rút, là Kim Đan Hậu Kỳ bảy long vân đan, nguyên lực kẻ này tinh thuần không giống với những tên Kim Đan mà Trần Quốc Hưng giết trước đây, hắn dùng sức mạnh thân thể công thêm sự khinh địch mới giết được đám Kim Đan đó, còn đối phương đề phòng đánh chính diện, giết chết đối phương là không có khả năng, ngược lại người chết có thể là hắn, trong chiến đấu rất nhiều yếu tố quyết định sự thắng bại, người đứng trước mặt này Trần Quốc Hưng cảm nhận được sự cẩn trọng của đối phương.

“ Ngươi rất thú vị?”

Nam tử anh tuấn tập chung lên người Trần Quốc Hưng khẽ nheo mắt lại nói, hắn cũng chỉ nhếch miệng không nói, nếu nam tử anh tuấn này ra tay hắn nắm chắc bản thân không thể chiến thắng đối phương, những người khác cũng vô ích, trừ phi Cơ Như Uyên ra tay.

“ Hẳn là những tên ngu si khác đã bị ngươi giết?”

Nam tử anh tuấn đánh giá đám người phía sau lưng Trần Quốc Hưng đôi mắt lóe lên tinh quang, Trần Quốc Hưng cũng không có làm trò mà thẳng thắn gật đầu nhìn đối phương, nam tử anh tuấn khóe miệng cười càng thêm phần vui vẻ.

“ Một Trúc Cơ Đỉnh Phong lại giết được cả Chu Minh Hùng tu vi Kim Đan Kỳ tầng bốn, ta không biết dốt cuộc ngươi làm cách nào?”

Nam tử anh tuấn đưa tay xoa xoa cằm, nhìn điệu bộ của đối phương Trần Quốc Hưng chỉ muốn lao lên đấm cho đối phương một cái, làm màu với cả hắn quả nhiên là muốn ăn đấm, bất quá đối phương không ra tay hắn cũng không động, cái tên này mang lại cho Trần Quốc Hưng cảm giác thần bí, Trần Quốc Hưng cười cười nói.

“ Chỉ là mấy kế hèn mà thôi, không phải ngươi thử một cái sẽ biết ngay sao?”

Nam tử anh tuấn nghe vậy hai mắt sáng lên, đầu gật gật nói.

“ Đúng vậy! Sao ta lại quên mất cơ chứ.”

Trần Quốc Hưng nghe đối phương nói vậy xít chút nữa tụt huyết áp, tên này không biết có tiền sử bệnh ngáo đá hay không, còn đang nghi ngờ về đầu óc của đối phương có vấn đề thì nam tử anh tuấn đã xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng một quyền tung ra.

“ CMNN, CHƠI BẨN.”

Trần Quốc Hưng chửi một câu, nắm đấm cũng vung lên tiếp quyền của đối phương.

“ ẦM.”

Quyền của Trần Quốc Hưng đến sau không chiếm được tiên cơ, quyền kình va chạm không khí xunh quanh văng tứ tung, đám người sau lưng Trần Quốc Hưng bị khí kình đánh tới liền bị đẩy lùi về phía sau, Trần Quốc Hưng bị đánh văng ra sau cày trên mặt đất một vệt dài cho đến khi cày nát một vách đá lún cả người vào bên trong.

“ Thì ra ngươi dùng sức mạnh thân thể để giết mấy tên ngu ngốc kia, thân thể sức mạnh lớn đấy.”

Nam tử anh tuấn nhìn nắm đấm của mình sau đó lại nhìn về hướng vách đá Trần Quốc Hưng đang đi ra, hai mắt lập lòe. Trần Quốc Hưng khóe miệng tràn ra máu tươi một quyền vừa rồi làm hắn bị thương không nhẹ, Trần Quốc Hưng trong lòng cũng cảm thán, hắn giết mấy tên Kim Đan kia hoàn toàn là ám toán, giao phong chính diện, hắn còn kém một khoảng cách xa, may mắn là hắn đột phá Địa Chi Tiên Thể nếu không một quyền vừa rồi e là không đỡ nổi.

Nam tử anh tuấn ánh mắt nheo lại nhìn Trần Quốc Hưng một hồi hơi sửng sốt nói.

“ Ngươi là quái vật, một quyền tám phần sức lực của ta chỉ làm ngươi bị thương nhẹ, chẳng lẽ ngươi là lão quái vật nào đoạt xá?”

“ Cả nhà ngươi mới là quái vật, có giỏi chúng ta so đấu sức mạnh thân thể.”

Trần Quốc Hưng như bị người ta ném cứt vào người vậy, con mẹ nó cái gì mà tám phần sức lực, đây là đang ra oai với hắn đây mà, hắn rất ghét mấy kẻ ra oai trước mặt, hắn là nhân vật chính chỉ có hắn mới được ra oai, những kẻ khác mà ra oai trước mặt hắn đều đáng ăn đấm.

Nam tử anh tuấn cười nhạt, chắp tay sau lưng bộ dạng cao nhân nói.

“ Thân thể không tệ, có nguyện ý làm độ đệ của ta hay không?”

Trần Quốc Hưng nghiến răng vào nhau, tên này giỏi diễn xuất thật, nhìn rất ngầu, lát nữa hắn sẽ cho tên này biết kết quả của việc ra oai.

“ MỘT ĐẤM CHẾT LUÔN.”

Trần Quốc Hưng hừ mũi thân ảnh lóe lên thoáng một cái đã xuất hiện trước mặt nam tử anh tuấn tung một quyền mười thành sức lực, nam tử anh tuấn cười nhạt hời hợt vung ra một quyền đối chọi với Trần Quốc Hưng.

“ Hử...”

Nam tử anh tuấn nụ cười trên mặt chợt cứng, cả thân thể bắn vèo về phía sau, trên mặt hiện rõ suy nghĩ “ chuyện cc gì đang sảy ra”.

“ Ầm...ầm...”

Một ngọn núi nhỏ nổ tung một cái lỗ hình người hiện ra, đất đá nổ tung Trần Quốc Hưng cười nhạt, quyền đầu tiên là hắn bị chiếm mất tiên cơ, sức lực chỉ tầm sáu thành, quyền vừa rồi là mười thành sức lực, hắn tự tin cái khoản thân thể sức lực của mình, hắn thua kém chỉ là linh nguyên, nếu đối phương vận dụng nguyên lực hắn ngay cả vạt áo cũng không chạm vào được, còn nếu chính diện giao phong thân thể hắn chả ngán bố con thằng nào, thân thể chính là điểm mạnh của hắn.

Mấy người ở ngoài quan sát trận chiến há hốc cả mồm, chuyện này quả nhiên là nhức trứng, lúc trước Trần Quốc Hưng giết chết Kim Đan hoàn toàn dựa vào mưu kế ám sát, lần này là chính diện giao phong vậy mà lại đánh ngang tay với đối phương.

“ Trần huynh là quái vậy chui từ chỗ nào ra vậy?”

Nam Thiên chui từ trong đống đất đá đi ra, khuôn mặt khó coi, lão là một cường giả Luyện Hư Trung Kỳ độ kiếp thất bại dưới cơ duyên xảo hợp mà nguyên thần bị thương may mắn thoát được một kiếp, lại gặp phải một thân thể thiếu niên bị thương nặng lão liền đoạt xá đối phương, sau đó liền ẩn dấu ra nhập vào Cửu Đầu Giáo một đường tu luyện lại, sau đó liền đến đây im lặng tu luyện chờ ngày khôi phục lại tu vi, năm xưa ở tu chân giới lão được người ta xưng tụng là đệ nhất thiên tài vạn năm, gặp qua vô số kẻ biến thái lão cũng tự nhận mình cũng không phải kẻ phàm, vậy mà hôm nay lão đang gặp cái quái gì vậy? Nam Thiên vẻ mặt khó coi đi ra.

“ Tiểu tử thiên phú không tệ, có muốn làm đệ tử của ta hay không?”

Nam Thiên tuy có chút thèm muốn thân thể của Trần Quốc Hưng nhưng đáng tiếc lão đã đoạt xá một lần không thể đoạt xá thêm, liền muốn thu nhận làm đệ tử.

“ Hừ...ngươi thiên phú cũng không tệ, có nghĩ tới bái ta làm thầy hay không?”

Trần Quốc Hưng cười lạnh nói, hắn cũng suy đoán một phần từ cách nói chuyện của đối phương, bảy phần cũng là một lão quái vật không biết gặp chuyện gì bị thương nặng, đoạt xá kẻ khác tu luyện lại, những kẻ này mang theo một đầu kiến thức, việc tu luyện nhanh chóng cùng thủ đoạn hơn xa những kẻ khác cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa gì, tu luyện quan trọng nhất là cái gì, tư chất hay bảo vật tài phú, đều không phải, mà là kiến thức trí tuệ tu luyện, ngươi dù có thiên tư ngút trời nhưng ngay cả cách hấp thu linh khí cũng không biết thì tư chất có nghịch thiên thì cũng chết già ở một xó xỉnh, hay là đạt được thiên tài bảo vật ăn vào cũng chỉ có đường nổ tung xác mà chết, không phải cái gì cũng có thể đút vào mồm cả, kiến thức mới là thứ quan trọng nhất sau đó mới nói đến tư chất tài vật.