Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 285: Nhớ Nhà




Nhìn những con nghiện đang lạc trốn tiên cảnh Trần Quốc Hưng cười nhạt, nếu đã có mục đích mà tới hắn cũng không ngại chơi đám này một vố, nếu bây giờ mà hắn ra tay nắm chắc tám phần có thể làm thịt mấy kẻ này.

Thời gian trôi qua hơn một canh giờ cuối cùng đám người cũng tỉnh, Hữu Cát hai mắt lờ đờ trên mặt vẫn còn cảm giác vương vấn.

“ Tiêu sư đệ, thứ này thật thần kỳ ngươi còn không mau cho ta một ít nữa.”

Trần Quốc Hưng trong lòng khinh bỉ đối phương quả nhiên lòng tham không đáy.

“ Ta chỉ còn chừng này, tặng tất cho sư huynh.”

Trần Quốc Hưng đưa cả túi trữ vật bên hông cho đối phương, bên trong ngoài mấy túi ma túy còn hơn một trăm viên trung phẩm linh thạch, Hữu Cát nhận lấy túi trữ vật thì hài lòng gật đầu, Trần Quốc Hưng thấy thời điểm đã tới liền cúi người cười nịnh nọt nói.

“ Vậy chuyện Hà Trung Sơn vu khống ta chấp pháp đường giải quyết ra sao vậy?”

Hữu Cát ánh mắt nheo nheo lại sau đó phất tay đứng dậy nói.

“ Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, chấp pháp đường ra mặt giải quyết mọi chuyện chấm dứt tại đây, thế nào?”

Trần Quốc Hưng cười cười gật đầu, nhưng trong lòng thì phỉ nhổ mấy câu ba hoa chích chòe của đối phương, không biết có nhận chỗ tốt gì từ Hà Trung Sơn không nữa.

“ Hazz, chuyện này coi như bỏ qua.”

Hà Trung Sơn thở dài một tiếng rồi nói, trong lòng Hà Trung Sơn cũng biết Hữu Cát nhận đồ ngay trước mặt mình thì kết quả cũng đoán trước được rồi, trong lòng Hà Trung Sơn càng ngày càng hận Trần Quốc Hưng hơn, vì muốn đối phó với Trần Quốc Hưng, Hà Trung Sơn hắn đã phải dốc hết tài sản của mình vậy mà đối phương ngay cả một cọng lông cũng không hao tổn, điều này làm Hà Trung Sơn hận càng thêm hận, Hữu Cát là người của chấp pháp đường dĩ nhiên Hà Trung Sơn không dám làm loạn mọi thù hằn chỉ có thể đổ lên đầu Trần Quốc Hưng.

“ Không làm phiền Tiêu sư đệ, ta còn công việc trên người.”

Hữu Cát cười nói, Trần Quốc Hưng trong lòng khinh bỉ đối phương ngoài việc ăn với đớp ra thì còn việc chó gì cơ chứ, tiến cái đám cô hồn đi Trần Quốc Hưng đóng cửa bế quan, lần này hắn quyết không ra ngoài nữa mà ở im trong động phủ tu luyện, tài nguyên đủ để hắn đột phá đến Hóa Thần Kỳ rồi không cần phải bươn trải nhiều làm gì cho mệt thân, ngồi một chỗ hít khí trời tu vi cũng đột phá ầm ầm thì việc gì phải khổ, thiên tài sinh ra trong nghèo khó không đáng sợ, đáng sợ là thiên tài sinh ra trong giàu có, thiên tài sinh ra trong giàu có được thừa hưởng tài nguyên một cách chọn vẹn tốc độ phát triển bản thân hơn xa thiên tài sinh ra trong khó khăn rất nhiều, nếu mà để cùng lúc xuất phát cộng thêm điểm đến bằng nhau thì thiên tài sinh ra trong giàu có chạy hai vòng thì thiên tài nghèo khó mới tới nơi, bất quá chuyện của tương lai ai mà nắm chặt được đâu, có rất nhiều biến số trên con đường phía trước, vì thế thiên tài cũng đôi khi vận khí xui rủi cũng chẳng bằng một kẻ tầm thường.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, xuân hạ thu đông bốn mùa phủ quanh động phủ của Trần Quốc Hưng một cách im lặng, có nhiều kẻ cũng thỉnh thoảng tới chỗ của Trần Quốc Hưng nhưng khi thấy tấm bảng bế quan cũng không dám làm liều, Cửu Đầu Giáo là một Ma Môn nhưng tông quy cũng rất nghiêm, nếu động phủ đệ tử đang bế quan có kẻ khác đến làm phiền, người của trưởng lão điện sẽ nhanh chóng bắt kẻ làm phiền trị tội, đây xem như cũng là một phần bảo đảm an toàn trong khi bế quan mà tông môn duy xét làm ra, dù là tông môn nào đi chăng nữa vẫn là cần lớp trẻ mai này gồng gánh tông môn, những người trưởng quản hiện tại trong tương lai vẫn là rời đi hoặc hết thọ mệnh nằm xuống, thế hệ trẻ lúc này là mầm non mới tiếp tục cung cấp sức sống cho tông môn.

“ Hai năm rồi.”

Trần Quốc Hưng vươn người một cái xương cốt liền kêu răng rắc, khẽ tính toán một chút thời gian cũng trôi đi được hai năm từ khi hắn bế quan rồi, đi ra bên ngoài Trần Quốc Hưng ngắm nhìn bầu trời đầy tuyết, tay dơ ra đỡ lấy những bông tuyết nhỏ, miệng lẩm bẩm.

“ Tuyết ở đây cũng chẳng khác ở Địa Cầu là mấy, nhớ nhà chết mất, bao giờ mới có thể trở về đây...”

Địa Cầu.

Ở một vùng đồi núi ngập tràn hoa Tam Sắc, những cơn gió thổi miên man làm hương hoa bay trong gió lan ra khắp nơi, ở những con đường ngoằn ngèo trên núi với những bậc thang đá, những cặp đôi thỏa sức dắt tay nhau đi trên con đường đá dưới cái nắng dịu nhẹ của mùa thu miền Bắc, phía sau là những cánh bướm đủ loại màu sắc bay lượn, phía xa xa là những chỗ nghỉ ngơi với mái ngói được điêu khắc cổ kính, những cụ già lúc này đang ngồi nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn đám thanh niên trong mắt lóe lên những tia hồi tưởng, ai cũng đã trải qua một thời thanh xuân như vậy, đừng khiến sau này chúng ta già ngồi một chỗ lại thất thần thở dài vì những tiếc nuối trong quá khứ, tuổi trẻ là học hết sức chơi hết mình đừng có để tuổi trẻ trở thành điều nuối tiếc khi về già ( tác chưa già mấy mà đã hối hận rồi đây)

Ở một góc vắng từ trên trời hạ xuống một vật lạ, là một thanh phi kiếm to đáp xuống đất từ trên thanh phi kiếm nhảy xuống ba người.

“ Thu.”

Một thiếu nữ với mái tóc đen dài ngang eo, khuôn mặt xinh đẹp như được tạc ra đặc biệt có một đôi mắt màu lam đẹp đến hút hồn của người đối diện khi nhìn vào ánh mắt ấy, ở hai bên thiếu nữ là hai thằng nhóc tinh nghịch độ bốn năm tuổi, vẻ mặt non nớt nhưng lại có một cỗ cảm giác khiến bất kì ai nhìn vào cũng đều yêu thích không thôi, trên người mặc hai bộ quần áo giống hệt nhau tay đang nắm chặt lấy tay người thiếu nữ.

“ Y, chị Thiên Anh, đây là quê hương của baba sao?”

Một thằng nhóc lắc tay thiếu nữ rồi nói, thiếu nữ gật đầu trợn đôi mắt đẹp lên uy hiếp.

“ Trần Minh, Trần Hải. Chị cấm hai đứa không được quậy phá lung tung, nếu mà để hai mẹ biết được hai đứa quậy phá thì cả chị mày cũng bị treo lên đánh giống hai đứa mày đấy.”

Hai đứa nhóc nghe thiếu nữ nói vật liền dụt cổ lại, hai cái đầu nhỏ lắc lắc cùng đồng thanh nói.

“ Em biết rồi mà.”

“ Biết rồi, biết rồi thế mà lần trước quậy nát cả thành phố New York, nếu mà không phải có Chú Đen cứu hai đứa, bây giờ hai đứa đã bị hai mẹ ném xuống biển rồi.”

Thiếu nữ thở dài ngao ngán, hai đứa nhóc cúi đầu như đang làm sai chuyện gì đó vậy, thiếu nữ thấy bộ dạng cúi gằm mặt của hai đứa trẻ liền bật cười mắng.

“ Thôi đi hai ông tướng, còn giả vờ giả vịt.”

Hai đứa nhóc nghe chị mình nói như vậy cũng không có giả bộ thêm mà ngẩng đầu trên miệng là nụ cười toe toét chứ nào phải mếu máo hối lỗi gì đâu.

“ Thương chị Thiên Anh nhất.”

Cả hai đứa nhóc làm mặt con cún với thiếu nữ.

“ Chúng ta mau đi thăm quê hương của baba.”

Một thằng nhóc không nhịn nổi nửa liền kéo thiếu nữ đi, một thiếu nữ xinh đẹp cùng hai đứa nhóc chạy nhảy tung tăng trên những ngọn đồi hoa Tam Sắc, hai đứa nhóc còn lấy hoa cài lên cả tai mình nhìn như mấy thằng nhóc biến thái vậy, cả hai đưa nhóc còn chạy hùng hục hùng hục đuổi theo những con bướm xua đuổi chúng chạy toán loạn.

“ Nghịch như quỷ.”

Thiếu nữ đi ở phía sau mỉm cười nhìn hai đứa nhóc nghịch ngợm, không ít người thấy ba người thiếu nữ cũng gật đầu chào hỏi, tuy không quen biết nhưng cái gật đầu ở nơi này vẫn thường xuyên sảy ra giữa người lạ với nhau, không ít các cô gái bỏ cả anh người yêu đứng đực mặt ra mà chạy lại sờ má hai đứa nhóc.

“ Chị gái xinh đẹp đừng có làm như vậy, em đẹp trai nhưng không dễ dãi.”

Một thằng nhóc miệng tuy nói vậy nhưng cứ sà vào lòng con gái nhà người ta, vẻ mặt hiện rõ vẻ hưởng thụ, vẻ mặt đê tiện của thằng nhóc làm người yêu của mấy chị gái đỏ bừng trợn mắt tức giận.

“ Lại nữa rồi, hai đứa này giống ai không biết, chắc là tính xấu di chuyền từ baba rồi, bà nội vẫn hay kể ngày nhỏ baba xấu tính ra sao.”

Thiếu nữ đưa tay xoa xoa hai bên thái dương của mình, không ít anh người yêu của mấy chị kia thấy điệu bộ của thiếu nữ liền ngẩn ngơ, nhiều anh tim còn đập loạn xạ bất quá không có ai dám suy nghĩ bậy bạ, từ trên người thiếu nữ tỏa ra khí tức giống như thiên thần vậy, không cho phép phàm nhân khinh nhờn, một khí tức giống như thiên nhiên vậy dễ chịu hài hòa, lại pha chút yên bình.

Trăm năm còn là hồng trần khách, tuế nguyệt vô thường tẩy tiền danh