Mộc Thụ Đầm Lầy chính là một trong ba địa điểm còn lại nguyên lực bị áp chế, những người khác nghe xong liền có chút do dự, Trần Quốc Hưng cũng chẳng để tâm liền kéo muội muội Tống Như Ngọc bay đi, Ngô Hạ, Mị Linh Nhi, Nam Tư Uyển, Đổng Trác do dự trong chốc lát liền bay theo, sáu người rời đi còn lại mười bốn người liền chia thành hai nhóm khác chọn địa điểm rồi cũng bay đi.
Địa phương bị hạn chế nguyên lực dĩ nhiên rất ít kẻ tiến vào nhưng bảo vật ở những chỗ này rất phong phú, địa phương nguy hiểm đồng nghĩa với sự đặt chân của con người đến đó hạn chế, tài nguyên tu luyện không bị khai thác nhiều tự nhiên còn nhiều đồ tốt
“ Tiêu huynh tiến vào Mộc Thụ Đầm Lầy rất nguy hiểm."
Ngô Hạ đuổi theo Trần Quốc Hưng khó khăn nói, Trần Quốc Hưng lắc đầu nói.
“ Muốn tìm được cơ duyên mà ngại hiểm nguy, ta nghĩ Ngô sư đệ cũng không tu luyện tới Kim Đan Kỳ.”
Ngô Hạ liền cắn răng gật đầu, đúng vậy đã là tu sĩ thì chuyện đối mặt với nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng sảy ra, để tu luyện tới Kim Đan không chỉ dựa vào tông môn tài nguyên để tu luyện, mà còn phải đi ra bên ngoài sinh tử mà kiếm được.
Những người khác cũng không có ý kiến gì thêm, trên đường đi cũng gặp hai ba nhóm người khác, nhưng có vẻ ước định bằng miệng rất có hiệu lực, chẳng ai muốn dây dưa nhiều, chạm mặt nhìn liếc qua một cái liền rời đi, trên đường đi cũng thu hoạch được vài gốc linh thảo khá hiếm, bất quá Trần Quốc Hưng để đám người chia nhau, hắn không có đụng tay vào trên cơ bản ăn nhiều đồ ngon mà lại chuyển sang ăn rau cỏ nó có chút tâm lý khó nuốt, Trần Quốc Hưng chính là nhiễm cái bệnh như vậy, không phải hắn kén chọn mà cũng chẳng có nhiều để đám người khác chia nhau là đủ, hắn cảm giác bản thân quá vĩ đại.
Nghe nói bên trong Hoang Sơn Cổ Miếu rất nguy hiểm nhưng hiện tại hắn vẫn chưa gặp được cái gọi là nguy hiểm, có lẽ là vận khí tốt một chút, còn đang ảo tưởng về vận khí tốt đẹp của mình thì một cái lưỡi đỏ dài ngọn như mộ mũi giáo đâm tới.
“ Vừa ảo tưởng xong đã tới.”
Trần Quốc Hưng một đao chẻ đôi cái lưỡi đỏ, rồi sau đó hạ xuống mặt đất chờ đợi, một tiếng kêu thảm thiết của động vật vang lên, Trần Quốc Hưng nhăn mặt, một bóng dáng to lớn mờ ảo từ từ xuất hiện, là một con cóc vàng to như một ngọn núi nhỏ, cái miệng lúc này đang há ra kêu gào, Trần Quốc Hưng cùng đám người khác lông mày đều nhăn lại, con cóc này ẩn nấp ở đây mà không một ai phát hiện, đến khi nó tấn công mới bị phát hiện, nếu không cẩn thận liền trúng một chiêu chí mạng.
“ Cáp Mô.”
Ngô Hạ lên tiếng, Trần Quốc Hưng không hiểu nhiều về Hoang Sơn Cổ Miếu cho lắm, nhìn qua con cóc này cũng không phải Yêu Thú, nó chỉ được xem như một con cóc bình thường, có chút lớn mà thôi.
“ Nó là cái giống gì thế?”
Trần Quốc Hưng lên tiếng hỏi, Ngô Hạ ánh mắt lóe lên vài cái nhìn về con cóc vàng to lớn đang dùng cặp mắt đỏ như máu nhìn tới mấy người.
“ Là một con Mãnh Thú!”
Trần Quốc Hưng ồ lên một tiếng, hắn đã đọc được một quyển thư tịch ở tàng thư các của Cửu Đầu Giáo liên quan tới mãnh thú, cái loại này có chút giống với động vật bình thường về phần IQ, nhưng sức mạnh lại gấp hàng trăm nghìn lần động vật bình thường, thập chí còn có con so sánh được với cường giả của hai tộc Nhân Yêu, bất quá mãnh thú tuy có hình dạng động vật nhưng không được xếp vào Yêu Tộc, bởi vì Yêu Tộc cũng sinh ra linh trí cao chẳng kém con người là mấy, còn mãnh thú chỉ có bản năng của động vật bình thường không được xếp vào trong.
Con cóc vàng trước mắt này nhìn cũng chẳng thấy có khí tức kì dị gì nhưng lại có một thân sức lực không tồi, bất quá ở chỗ này liền chỉ trong nháy mắt bị kiếm khí của mấy người chia năm xẻ bảy, nhìn thân xác be bét Trần Quốc Hưng nhăn mũi, cũng vẫn là máu đỏ giống động vật bình thường, lượng lực man lực lớn không biết tới từ hình thể hay thứ lực lượng khác tác động, dùng kinh nghiệm xem Cônan Trần Quốc Hưng xoa cằm suy luận một chút, cái thứ này không biết là có con cóc nào đủ lớn để đẻ ra, nhìn một chút liền đoán được con cóc vàng này cũng không phải con trưởng thành, hẳn là cơ thể bị một loại lực lượng nào đó ở nơi này ảnh hưởng mới dẫn tới thân thể to lớn cùng một thân sức lực.
“ Đi thôi, sắp tới Cổ Thụ Đầm Lầy rồi, cẩn thận.”
Trần Quốc Hưng quyết định đi bộ trong rừng, cầm kiếm phát đường những chỗ cây cỏ mọc um tùm lấy lối đi, thỉnh thoảng liền phát hiện ra linh thảo cùng nguyên liệu luyện khí không tệ, nơi này vẫn ảnh hưởng bởi thời gian bên ngoài, ngay cả ngày đêm cũng không sai biệt lắm, trời đã chuyển tối đám người liền ở trong một khu rừng cổ thụ dựng tạm một mấy căn nhà gỗ nhỏ sát nhau để nghỉ ngơi, di chuyển trong đêm tối rất nguy hiểm, nơi này sương mù cứ đến tối liền xuất hiện, hạn chế tầm nhìn cùng tinh thần lực đi rất nhiều, sương mù này được những người đi trước đặt cho cái tên Mê Tung Vụ, nếu cố di chuyển trong sương mù rất dễ lạc nhau, nếu bị tách ra liền đối mặt với nguy hiểm lớn, đi có bày có đàn còn khiến một số thứ kiêng dè, cò đi một mình liền trở thành con mồi. Truyện Huyền Huyễn
Nhóm một đống lửa lớn Trần Quốc Hưng cảm thấy lâu rồi không ăn, nơi này lại có chút lành lạnh liền quyết định làm một nồi lẩu ăn chơi, bắc nồi nước lẩu lên rồi nêm nếm gia vị, hương liệu cùng một ít rau củ đông lạnh mà hắn để ở gần cái quan tài băng bên trong Thiên Địa Ấn, đã mấy năm thời gian đồ vẫn còn rất tươi quả nhiên cái quan tài băng kia cũng có chút tác dụng, những người khác ánh mắt kì dị nhìn Trần Quốc Hưng đang làm mấy thứ linh tinh.
“ Tiêu sư huynh, đây là?”
“ Ta đang chuẩn bị nước lẩu.”
Những người khác nghe hắn trả lời cũng chỉ biết im lặng, Tống Như Ngọc thì đòi bim bim cùng nước ngọt, hắn liền lấy một đống ném cho tiểu muội muội, sau vài lần dụ dỗ thì Nam Tư Uyển, Mị Linh Nhi đều chụm đầu vào ăn bim bim, còn Đổng Trác thì trong tay ôm kiếm đi xung quanh cảnh giới, đột nhiên Đổng Trác biến sắc rút kiếm chém một đường, một cái đầu rắn lớn rơi xuống, ở một gốc cổ thụ ngay sau lưng Đổng Trác một thân thể lớn vẫn còn trơ lơ lửng trên cây, Trần Quốc Hưng liếc mắt nhìn qua liền cười cười.
“ Lẩu rắn nghe có vẻ không tệ.”
Trần Quốc Hưng đi tới chỗ cái xác con rắn lớn to phải ngang cơ thể một người trưởng thành còn đang nhỏ máu đỏ tong tỏng xuống đất đưa kiếm chém vài khúc rồi nhanh chóng làm sạch cắt miếng để lên đĩa, các động tác nhanh chóng thuần thục.
“ Nào nào xong rồi các ngươi mau tới đây ăn đi, tiến vào Cổ Thụ Đầm Lầy không có nguyên lực sẽ rất tiêu hao sức lực, mau ăn bổ sung tinh lực.”
Trần Quốc Hưng kéo tất cả ngồi vây quanh nồi lẩu khói trắng đang bốc nghi ngút, ngay cả Đổng Trác đang cảnh giới cũng kéo lại, sau đó bố trí vài chục cái trận pháp tạo thành một vòng bảo hộ vững trắc.
“ Tiêu huynh ngươi thật giàu có.”
Ngô Hạ ánh mắt sáng lập lòe thấy Trần Quốc Hưng chịu chi liền bố trí cả mấy chục cái trận pháp liền khóe miệng giật giật, linh thạch tiêu hao cho những trận pháp này cũng không phải con số nhỏ.
“ Giàu là do ăn cướp, sư đệ ngươi nếu muốn có thể cùng ta đi cướp.”
Ngô Hạ chỉ cười không nói, Trần Quốc Hưng sao đó dạy cách ăn lẩu cho đám người, rồi lôi cả rượu trắng ra cùng hai người Ngô Hạ, Đổng Trác chén chú chén anh, uống rượu trắng ở nơi này là quá hợp lý, cơ thể sau vài chén liền ấm lên hẳn.
“ Ta cảm thấy thiếu một chút gì cay cay.”
“ Còn các ngươi.”
“ Chúng ta cũng thấy như vậy.”
“ Để ta đổ thêm một lọ Sa Tế cay nhức mũi vào.”