Kiểm tra thêm một số chỗ khác cũng không phát hiện thềm điều gì, bay tới một tòa núi nhỏ phía sau chính điện của Cổ Thân Miếu, trên đỉnh núi có một kiện trúc nhỏ không có mấy đặc biệt, bay đến nơi liền kinh ngạc phát hiện Minh Tâm tiểu hòa tượng đang an tĩnh ngồi một bên tụng kinh phật tạo ra một lớp kết giới, những người còn lại của Thiên Long Tự đang cùng mấy người khác đại chiến.
“ Đổng Trác?”
Trần Quốc Hưng nhận ra một người trong đám người đang cùng đệ tử Thiên Long Tự đánh nhau, nơi này có chút kì quái vậy mà dư âm của của trận chiến không thể lan ra khỏi đỉnh núi, nếu không phải hắn tình cờ bay qua bên này cũng không biết ở nơi này đang diễn ra một trận đại chiến.
Tuy nhiên lúc này Đổng Trác có chút khác thường, thần trí có vẻ như bị kiểm soát, ngay cả Ngô Hạ có gọi lớn cũng không có đáp lại, Trần Quốc Hưng mở lên Thiên Nhãn quan sát, lông mày nhíu chặt, sau lưng Đổng Trác có một bóng đen đang bám dính vào lưng Đổng Trác đang điều khiển thân thể, hắn cũng không biết thứ kia dốt cuộc là cái gì nữa, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì cả.
“ Các ngươi ở đây cẩn thận, Nam Tư Uyển chăm sóc Như Ngọc thật tốt.”
Trần Quốc Hưng giao Tống Như Ngọc cho Nam Tư Uyển rồi xông vào trận chiến, đánh lui một người của Thiên Long Tự, Trần Quốc Hưng chặn trước mặt Đổng Trác nói.
“ Đổng Trác mau tỉnh lại.”
Nhưng Đổng Trác ánh mắt vẫn mơ hồ mà vung quyền đánh tới Trần Quốc Hưng, quyền ảnh xé gió rơi như mưa xuống, Trần Quốc Hưng tay cũng vung lên gạt hết công kích của đối phương.
“ Đổng Trác, Đổng Trác.”
“ Tiêu thí chủ, đám người này đã bị tà vật phụ thể, không có cách khác ngoài việc giết chết người bị điều khiển, tà vật hiện thân ta mới có thể tiêu diệt.”
Minh Tâm ngừng tụng kinh hướng tới Trần Quốc Hưng nói một lời, Trần Quốc Hưng nghe xong thì cau mày, Thiên Nhãn mở lên một lần nữa, cái bóng đen kia như kí sinh lên cơ thể Đổng Trác vậy, cái mạch đen nhỏ đã xuyên chằng chịt trên cơ thể Đổng Trác, bất quá Đổng Trác sinh mệnh lực vẫn còn hẳn là chưa chết, Trần Quốc Hưng gạt một quyền của Đổng Trác sang một bên, một tay nhanh chóng túm lấy đầu Đổng Trác dí mạnh xuống mặt đất, một tay khác dơ lên.
- Lôi Cầu.
Bàn tay Trần Quốc Hưng lập lòe lôi kiếp xanh lè lè tụ thành một quả cầu lôi điện, bên ngoài quả cầu lôi điện còn có vài tia diệt kiếp, Trần Quốc Hưng cũng hết cách chỉ còn cách này, nếu Đổng Trác còn sống thì coi như số mệnh chưa tận, còn mà chết thì chỉ có thể trách ông trời.
“ Đoành.”
Trần Quốc Hưng dí lôi cầu thẳng xuống lưng Đổng Trác, lôi điện nổ tung văng ra cả xung quanh, bóng đen kia dưới lôi điện không một chút mảy may tổn thương Trần Quốc Hưng vẻ mặt khó coi hơn táo bón.
“ Khằng khặc, lôi tu sĩ? bất quá không thể làm tổn thương nổi ta đâu.”
Đổng Trác thoát khỏi bàn tay Trần Quốc Hưng rồi đứng đối diện nhìn Trần Quốc Hưng bàn tay vẫn lập lòe lôi quang, Trần Quốc Hưng nhíu mày không biết cái thứ chết tiệt này lại là thứ gì.
“ Ngươi dốt cuộc là kẻ nào, ba lần bảy lượt đều dùng thủ đoạn mờ mờ ám ám, có giỏi lộ mặt, ta đấm vỡ mồm ngươi luôn.”
“ Tiểu tử cuồng vọng, ngay cả một tia phân thần của bản tôn cũng không chống nổi, nếu gặp bản thể của bổn tôn ngươi ngay cả việc thở cũng không làm nổi đâu.”
Trần Quốc Hưng cau mày càng chặt, vẻ mặt chợt lạnh xuống tay hóa chưởng, vận dụng Phong Lôi Bạo Bộ, chân hóa thành một vệt sáng đã chạy tới sau lưng Đổng Trác tung một chưởng, ở lòng bàn tay một chữ Vạn vàng nhạt đang xoay tròn, chưởng pháp đánh thẳng vào bóng đen sau lưng Đổng Trác.
“ Ầm.”
“ Giả ma giả quỷ, đếch cần biết ngươi là cái tên mõm nào, vả chết cả mẹ ngươi luôn.”
Bóng đen dưới thần thông Vạn Tự Trấn Yêu Tà chẳng kịp kêu lấy cái một tiếng liền tiêu tán thành một luồng khói đen.
“ Lũ phật môn đáng chết.”
Những người khác đều há miệng rít gào, đếm sơ sơ nơi này cũng có hơn hai mươi người Trần Quốc Hưng cau mày rồi lại một lần nữa đánh ra thần thông.
- Vạn Tự Trấn Yêu Tà.
Vạn tự hóa lớn lao về phía đám người bên kia, còn đám đệ tử Thiên Long Tự nhanh như thỏ đế đã chạy qua một bên, còn cái đám người bị bóng đen sau lưng phụ thể, tạm thời không thể bỏ chạy do kết giới phật môn của tiểu hòa thượng Minh Tâm tạo ra.
“ Aaaaa.”
Vạn tự đánh xuyên qua những người trên đường nó bay đi, có người phun máu gục luôn tại chỗ, sống chết không rõ, có vài kẻ tránh được liền đồng thanh rít lên một tiếng.
“ Bổn tôn nhất định sẽ cạo sạch mấy tên phật môn đệ tử các ngươi.”
Sau đó liền lăn cu đơ ra đất hiển nhiên bóng đen phụ thể đã tự động tan đi, Trần Quốc Hưng hơi nghi ngờ chuyện này, nhất định là có bí mật bất quá cũng không biết chuyện này ẩn dấu cái thứ gì.
“ Thần thông phật môn của Tiêu thí chủ làm tiểu tăng mở mang tầm mắt.”
Tiểu hòa thượng Minh Tâm đứng dậy khỏi mặt đất hướng Trần Quốc Hưng nói, hắn cũng nhìn tiểu hòa thượng Minh Tâm nói.
“ Hứng thú với cái tên tự xưng bản tôn hay không? Ta với ngươi tìm hắn làm thịt, ta suy đoán có lẽ cái tên đó gặp một chút chuyện siêu phiền phức, nếu làm thịt được hắn chỗ tốt ta sợ mười cái Cổ Thần Miếu này cũng không thể so sánh.”
Tiểu hòa thượng Minh Tâm trầm tư một lúc rồi chắp tay gật đầu.
“ Tiêu thí chỉ lần này ta vì ngươi diệt trừ yêu ma.”
“ Thiên Long Tự cấu kết với Cửu Đầu Giáo giết hại người của chính đạo ta.”
Một tiếng nói trầm giọng vang lên, có hơn mười thân ảnh phóng qua bên này, dẫn đầu là một tên nam tử trong tay phe phẩy cây quạt điệu bộ rất tiêu sái, là cái tên lúc Trần Quốc Hưng đã gặp khi tiến vào đây đặt ra cái ước định ba ngày được tất cả hưởng ứng gật đầu.
“ Nói tới Tiêu gia thỉ chủ chính là đệ nhất gia về văn chương, cầm kì thi họa…lời nói của Tiêu Ngọc thí chủ làm tiểu tăng thật sự thấy hổ thẹn.”
“ Con mắt nào của ngươi thấy ta giết người của Tiêu gia các ngươi.”
Tiểu hòa thượng sắn tay áo lên trợn mắt nhìn thiếu niên anh tuấn phe phẩy chiếc quạt gầm lên như một lão bà nương vậy, Trần Quốc Hưng nhặt con mắt của mình rơi dưới đất lên nhét nhét lại hốc mắt của mình lẩm bẩm.
“ Rớt con mắt luôn, tên này lật mặt nhanh thế.”
Biểu cảm của tác giả (^__*!)
Tiêu Ngọc cũng sượng cả mặt lại, cái tên tiểu hòa thượng này tính khí cũng là quá khác thường đi, còn vừa thể hiện ra bộ mặt hiền hòa nói chuyện của Thiên Long Tự lật mặt một cái lại dùng giọng điệu của ma đạo nói chuyện.
“ Hừ, tiểu hòa thượng chứng cứ rõ ràng còn chối, các ngươi liên thủ diệt sát tất cả người ở đây hòng chiếm bảo vật, đúng là làm chuyện thương thiên hại lý, hôm nay chính đạo Tiêu Ngọc ta…”
“ Bốp…vèooooo…”
“ Thôi thôi thôi, câm mồm đi, toàn bốc phét là giỏi.”
Trần Quốc Hưng một vả tiễn Tiêu Ngọc như một ngôi sao băng bay đi vèo vèo, những đệ tử Tiêu gia khác há hốc mồn nhìn Trần Quốc Hưng, Tiêu Ngọc không cả kịp phản ứng liền bị một tên đệ tử Cửu Đào Giáo một vả tát cho lật mặt, không cả kịp tránh né đủ hiểu đối phương mạnh như thế nào.
“ Tiêu thí chủ ngươi đủ ngưu.”
Tiểu hòa thượng Minh Tâm trợn mắt nhìn rồi cười cười khen ngợi Trần Quốc Hưng.
“ Cái tên này làm mất thời gian quá, chúng ta đá đít hắn đi chỗ khác rồi vào chuyện chính, thời gian không còn nhiều.”
Minh Tâm tiểu hòa thượng gật đầu, trong tay lóe lên một cây thiền trượng màu vàng, rồi thân thể cũng bay lên phía sau lưng một hư ảnh một tôn phật ảnh mờ ảo cũng dơ cao thiền trượng đánh xuống.
“ Y, pháp tướng hóa thần? Không phải có lẽ là thần thông.”
“ Một Nét Hóa Sơn Hà.”
Tiêu Ngọc xuất hiện trước mặt đám đệ tử Tiêu gia khác trong tay là một cây bút lớn vẽ lên không trung loạn xạ, lập tức xuất hiện trước mặt đám đệ tử Tiêu gia một đoạn sơn hà.
“ Ầm.”
Hai bên thần thông va chạm cả không gian tỏa ra kình khí, gió lốc thổi tứ tán, Trần Quốc Hưng vội vàng giữ chặt cạp quần, lớ ngớ gió thổi tụt cả quần cũng nên, gió lốc của hai thần thông va chạm ít nhất cũng phải như gió bão cấp mười ba giật cấp hai mươi mốt ở Địa Cầu cũng nên, tu vi mà không trâu bị kình khí tản ra cũng đủ phun máu phè phè như phim điện ảnh.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "